Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 983: Đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ



- Dựa theo thông báo đã ban hành của tập đoàn, còn nữa em có thể tìm tới được toàn bộ tin tức.

- Cái việc đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ này, là cứ mỗi năm năm lại bình chọn một lần, dùng cho việc tiếp nhận thăng chức hoặc là từ nhiệm sự vụ quan bộ sự vụ.

- Những người dự bị này, chỉ có một vài người mà thôi, là sự vụ quan có thành tích cao nhất.

- Quyền hạn của nó cũng không phải là ở cấp độ sự vụ quan bộ sự vụ mà là nguyên bản như quyền hạn của đại sự vụ quan.

Lâm Vi Vi giải thích cho Bạch Tiểu Thăng.

- Chờ một chút, mỗi năm năm lại bình chọn một lần, nếu như mà đến lúc đó không có sự vụ quan bộ sự vụ thăng chức hoặc là từ nhiệm thì đây chẳng phải là lại gia hạn thêm một cái kỳ hạn năm năm. Cứ thế tăng thêm thì sẽ có bao nhiêu người dự bị. Nhìn như thế nào cũng khó có khả năng chỉ có duy nhất một người.

Lôi Nghênh đưa ra thắc mắc.

Lâm Vi Vi đưa mắt nhìn hắn:

- Anh đây là có chỗ không biết, năm năm kỳ hạn là không có vấn đề, người dự bị duy nhất cũng không có vấn đề…

- Cứ cách mỗi năm năm thì lại bình chọn một lần, mà tham gia bình chọn đồng dạng là bao gồm cả vị đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ của nhiệm kỳ trước. Như thế thì dạng người này sẽ không có khả năng lười biếng hơn những người ở dưới có đúng không.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi nói.

- Không hổ là anh Tiểu Thăng của em, đầu óc đúng thật là tốt!

Lâm Vi Vi cười nói, sau đó lườm Lôi Nghênh một chút:

- Chế độ của tập đoàn làm sao có thể để xảy ra vấn đề được, cho dù là có vấn đề thì qua nhiều năm như thế cũng đã được khắc phục rồi.

Lôi Nghênh nhún nhún vai không nói thêm lời nào.

- Có thể trở thành đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ, mười phần thì có tám chín phần nhất định sẽ trở thành sự vụ quan bộ sự vụ. Mấy người mới này không có khả năng lười biếng, bị người ở phía dưới vượt lên. Theo như tư liệu mà em có được là không có cái tiền lệ này.

Lâm Vi Vi nói:

- Bất quá có một chút làm em cảm thấy kỳ quái là …

- Lần bình chọn đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ lần này tựa hồ là trước thời hạn.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Trước thời hạn?

- Nghiêm ngặt mà nói, cũng không có trước quá nhiều, đại khái hai ba tháng gì đó thôi.

Lâm Vi Vi nói:

- Tất cả đều đang đồn rằng bởi vì nguyên nhân là vị trí người dự bị trước mắt còn đang khuyết thiếu. Mà theo chế độ thì không thể để trống vị trí này được, nhất định phải có một người dự bị.

- Vì sao lại trống chỗ, có người thăng lên đại sự vụ quan bộ sự vụ rồi à ?

Lôi Nghênh tiếp tục thắc mắc hỏi.

- Đây là tự nhiên, hơn nữa người thăng lên đại sự vụ quan bộ sự vụ cũng là người mà chúng ta rất quen thuộc đó.

Lâm Vi Vi cười nói.

- Hẳn là Lý Hạo Phong!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không tệ, đúng là đại sự vụ quan bộ sự vụ Lý Hạo Phong.

Lâm Vi Vi cười nói.

Sau đó, Lâm Vi Vi lại đem những nghi hoặc liên quan tới việc đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ mà giải thích một phen.

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp gật đầu, trong tâm lý lại không để ý một chút nào.

Cái chức đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ này, tuy là trong mắt những người khác là bánh trái thơm ngon.

Nhưng mà đối với hắn mà nói, sức hấp dẫn lại không có bao lớn.

Dù sao thì một khi điểm số của hắn tích lũy đủ thì có thể trực tiếp trùng kích lên đại sự vụ quan bộ sự vụ chính thức, chỉ là một cái chức vụ dự bị thì tính là cái gì.

- Anh Tiểu Thăng, sao anh không nói gì hết chẳng lẽ anh không động tâm sao?

Lâm Vi Vi mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có bộ dáng phong vân khinh đạm, lập tức ngạc nhiên mà hỏi.

Lôi Nghênh cũng rất là tò mò.

- Có được thản nhiên, mọi việc lạnh nhạt, tranh nó cũng là tất nhiên mà thuận theo tự nhiên, đây mới là con đường nhân sinh mà anh hướng tới.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên cười một tiếng :

- Bốn câu chân lý này, nếu muốn thư thả, thì trước đó phải làm được đến câu cuối cùng. “Thuận theo tự nhiên” mọi thứ chớ có cưỡng cầu, vị trí cao trước mắt thì chớ có phung phí mà híp mắt, không nên quên đi mục tiêu ban đầu trong lòng mới là tối thượng.

Quá mức thâm ảo.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe được cũng cảm thấy choáng váng.

- Nghe rất là có đạo lý… bất quá tôi thế nào lại có cảm giác được từ trong miệng của cậu nói ra lại có chút vô nghĩa là thế nào đây…

Lôi Nghênh thì thào nói.

Còn thuận theo tự nhiên ?

Bọn họ một đường chinh phạt, sát phạt. Cái ngoại hiệu “Bạch ma đầu” là từ đâu mà có?

- Anh nói cái gì đó!

Lâm Vi Vi trừng Lôi Nghênh một cái, thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng lộ ra một bộ dáng hoa si:

- Anh Tiểu Thăng, những cái triết lý thâm ảo này làm cho lòng người vui mừng tâm phục khẩu phục.

- Cái gì mà đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ, coi như là có mười ngàn người hướng tới thì chúng ta cũng xem như là phù vân, chẳng thèm ngó ngàng tới.

- Quá đẹp trai!

Lâm Vi Vi nhanh chóng phất cờ hò reo khen Bạch Tiểu Thăng “quá đẹp trai”

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thế liền vui lên.

Nhưng mà vào lúc này.

Bên trong đầu của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Tuyên bố nhiệm vụ!

- Sau khi chốt lại điểm số cuối cùng, ký chủ cần trở thành đại sự vụ quan dự bị bộ sự vụ.

- Cái nhiệm vụ này bởi vì hiện đang ở giai đoạn thăng cấp nhiệm vụ vì hệ số độ khó là thấp nhất cho nên dùng cái nhiệm vụ chốt lại điểm số đạt được này trở thành khen thưởng vượt mức sau này.

Hồng Liên thật sự là lời ít mà ý nhiều.

Bạch Tiểu Thăng:…

Lôi Nghênh sau khi nghe Lâm Vi Vi kể lại nhìn như là rốt cuộc cũng tiếp nhận quan điểm của Bạch Tiểu Thăng.

- Có năng lực lớn lao nhưng lại không có tham vọng ham muốn. Tôi hiểu rồi, đây cũng là một loại rèn luyện của cậu.

Lôi Nghênh lý giải như thế.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn….

- Khục, kỳ thực là, tôi cảm thấy chúng ta đều là những người trẻ tuổi. Mà người trẻ tuổi thì nên có cái tâm tính của người trẻ tuổi, hai người nói có đúng không!

Trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng có chút vướng víu.

Toàn bộ không có lấy một chút nào là vẻ phiêu dật trước đó.

Lôi Nghênh nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lâm Vi Vi lắng nghe đến đứng hình.

- Như thế nào là tâm tính của người trẻ tuổi, đúng vậy là dám chiến đấu đến cùng, dám ở trước thiên hạ mà thể hiện ra một cái chữ “Tranh”. Lúc nãy tôi cũng đã nói bốn câu chân lý kia “Tranh nó tất nhiên”! Hai người nhìn xem là phải tranh đấu!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Một hồi lâu sau, Lôi Nghênh mới nhìn lấy Lâm Vi Vi thì thào nói:

- “Tranh nó tất nhiên” là có ý gì? Tôi ít đọc sách, đừng có lừa tôi, hình như là không phải cái ý tứ kia à nha!

Lâm Vi Vi: “…”

Mười giờ rưỡi sáng.

Ở tòa cao ốc Thanh Bắc, tập đoàn Thanh Bắc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào đại sảnh, đi vào phía bàn lễ tân.

- Xin chào ngài, tôi có thể trợ giúp gì cho ngài ạ?

Ở bàn lễ tân, có hai cô gái đứng ở đó, đều là tuổi trẻ mỹ lệ.

Mở miệng nói chuyện là một cô gái đẹp hơn một chút, trong giọng nói phổ thông còn lộ ra một chút khẩu âm của người địa phương bản địa Lâm Hải, hẳn là người địa phương.

- Chào cô, tôi muốn hỏi thăm một chút. Văn phòng của Trương tổng các người là ở tầng mấy?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Là thiếu đổng Trương Thiên Tắc sao?

Cô gái lễ tân hỏi lại.

Khách đến thăm chỉ có từng ấy tuổi, nhìn qua cũng chỉ đoán có thể là bạn bè của Trương Thiên Tắc.

- Không phải, là Trương Hách, Trương tổng giám đốc.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tìm chủ tịch hội đồng quản trị?

Cô gái lễ tân ngạc nhiên dò xét ba người một phen, dưới cái nhìn của cô thì ba người này so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi. Nhìn thoáng qua cũng không có vẻ gì là người có khí thế to lớn.

Đến vào lúc này lại muốn tìm gặp chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thanh Bắc?

- Thế này, xin hỏi là các vị có lịch hẹn trước không ạ?

Đến lúc này thì cô gái lễ tân cũng rất khá là lịch sự.

- Hẹn trước? Không có. Bất quá…

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không có hẹn trước? Vậy thì rất xin lỗi tôi không thể nói cho các vị biết được.

Nụ cười của cô gái lễ tân hơi trầm xuống, giọng nói rất khẳng định.

Đến cả lịch hẹn trước cũng không có, muốn gặp chủ tịch Hội đồng quản trị cũng không có dặn dò trước, thì chứng minh là người đến cũng không phải là một nhân vật quan trọng gì cả.

Cứ như vậy mà muốn đi tìm gặp chủ tịch Hội đồng quản trị, anh cho rằng anh là ai đây!

Ánh mắt cô gái lễ tân đầy cảnh giác, trực tiếp đem ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn thành những người chào hàng mà đối đãi.

- Tuy nhiên không có hẹn trước nhưng mà…

Bạch Tiểu Thăng còn muốn nói tiếp.

- Không nhưng nhị gì cả, nếu không có lịch hẹn trước thì tôi không giúp được các vị!

Cô gái lễ tân trả lời gọn gàng mà linh hoạt còn có chút không kiên nhẫn.

- Mời các vị đi sang bên cạnh đi, không nên ở nơi này gây cản trở, ảnh hưởng tới công tác của chúng tôi!

Một cô gái lễ tân khác cũng vang lên một tiếng cười.

- Cô gái trẻ, sao cô lại nói lời như thế. Ở Thanh Bắc huấn luyện thế nào mà có thế cũng không chịu nổi được sao?

Lâm Vi Vi lập tức có chút nổi nóng.

Rõ ràng là đến giúp Trương gia, thế mà lại để cho một cô gái lễ tân khinh thường.

- Tôi được huấn luyện là phục vụ mỗi một vị khách quý, các vị không có lịch hẹn trước mà lại muốn gặp chủ tịch Hội đồng quản trị. Tôi xem là các vị muốn tới để gây rối thì có. Tôi đã đủ khách khí rồi nếu như các vị còn làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ.

Cô gái lễ tân hừ lạnh một tiếng.

Lâm Vi Vi bị nói như thế, thật sự là tức giận đến quá sức, muốn tiến lên trước lý luận thì bị Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Vậy thì để tôi gọi điện thoại, gọi người quen đến đón mình vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Cô gái lễ tân cười lạnh một tiếng, hơi bĩu môi.

Người quen, không chừng lại là một con mèo con chó gì đó.

- Bạch tiên sinh, các vị sao lại ở nơi này, tôi ở ngoài cửa chờ các vị đã được nửa ngày.

Bỗng nhiên có người cất giọng nói.

Cô gái lễ tân nhìn thấy một người đàn ông chạy tới, những nhân viên bên đường đều đứng dậy chào hỏi trang nghiêm một cách không bình thường.

Đây tất cả đều là biểu lộ ra vẻ tôn sùng của hắn.

Thiếu đổng, Trương Thiên Tắc!

Nhưng mà trước mắt, đường đường là thiếu đổng lại đang chạy đến đây, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt tươi cười làm lành.

Một bộ dáng thái độ cung khiêm, trước đây chưa bao giờ có!

Mà cái bộ dáng tư thế này của Thiếu đổng là cho…

Cô gái lễ tân khó có thể tin được nhìn theo ánh mắt của Trương thiếu đổng mà nhìn xuống trên người Bạch Tiểu Thăng.

Cái người đàn ông mà mình yêu cầu “tránh qua một bên, chớ gây cản trở công tác”. Người đàn ông này so với mình chỉ lớn hơn có mấy tuổi.

Được Thiếu đổng đích thân nghênh đón?

Cô gái lễ tân sợ đến choáng váng.

Người này, đến cùng là thế nào a!

Bạn cần đăng nhập để bình luận