Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 727: Hành trình ngày mai



- Đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý!

Bạch Tiểu Thăng đã yêu cầu như vậy thì Sidorsky chỉ đành đồng ý.

Nếu so với sinh tử tồn vong của đoàn bọn họ thì chút yêu cầu này cũng không tính là gì, dù cho có một điểm quan trọng nhất —— Gaidar sẽ hủy hợp đồng với đoàn Nhạc thì đó vốn là chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra. Coi như bọn họ lại muốn tính toán kéo dài thì cũng khó có thể thay đổi được. Mà các yêu cầu khác thì càng không đáng giá để nhắc tới.

Rõ ràng là do Bạch Tiểu Thăng đưa ra yêu cầu nhưng Sidorsky lại thiên ân vạn tạ, giống như mình đã đạt được ân huệ to lớn vậy.

Cũng coi như hắn thông minh.

Bạch Tiểu Thăng tương đối hài lòng.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng điện thoại nói chuyện này cho Gaidar. Khi Gaidar biết được hắn còn giúp mình loại bỏ phiền phức vì hủy hợp đồng thì mừng rỡ như điên, lúc nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng thì tràn đầy sự cảm ơn cùng cung kính.

Bạch Tiểu Thăng chỉ trấn an vài câu, sau đó dặn dò một chút về chuyện diễn xuất ngày mai rồi mới cúp điện thoại.

Để điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng khẽ dựa vào thành ghế một cách thoải mái.

- Thế gian cuống cuồng đều vì một chữ lợi.

- Rõ ràng là đám người chỉ đơn giản tuân theo một câu như vậy nhưng ý vị lại không rõ ràng nên làm cho tâm thần người khác phải bối rối.

- Các nhà tư sản lớn bị lời lẽ của câu kia uy hiếp tàn khốc, nó cũng có thể trực tiếp đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của một tên gian thương già đời.

- Buồn cười!

Bạch Tiểu Thăng lầu bầu một chút rồi mỉm cười lắc đầu, không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.

Đến buổi chiều, hắn nhắn cho bộ phận hành chính chuẩn bị cho mình một tấm vé xe.

Ngày mai, hắn sẽ đi đến thành phố Quảng Vân (广云)!

Quảng Vân là một thành phố có lịch sử lâu đời nhất trong bốn thành phố lớn cấp một ở trong nước, hiện nay nó đã chân chính trở thành một thành phố lớn của quốc tế.

Dàn nhạc của Gaidar cũng sẽ đi tới nơi đó, ở chuyện này thì cũng không cần hắn phải bận tâm, chắc chắn vị thiếu đoàn trưởng Sidorsky kia nhất định sẽ an bài thỏa đáng.

Lần này Bạch Tiểu Thăng đi Quảng Vân là muốn chúc thọ một nhân vật đặc thù —— đại sư Tống Giai!

Bạch Tiểu Thăng là một người biết nhớ ân.

Lúc còn ở Thiên Nam thì đại sư Tống Giai rất chiếu cố, toàn lực giúp đỡ, dìu dắt hắn.

Về sau, dù Bạch Tiểu Thăng đã đến Trung Kinh nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ trò chuyện với nhau trên Wechat một chút. Quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn, còn mang theo chút tình ông cháu ở bên trong.

Sớm tại nửa tháng trước, đại sư Tống Giai đã cố ý nói chuyện qua với hắn rồi đưa ra lời mời tham gia tiệc rượu mừng thọ của mình.

Phải biết rằng đại sư Tống Giai là một người có thanh danh hiển hách ở trong nước, học sinh cũng có mặt ở khắp mọi nơi. Người có thể làm cho đại sư chủ động đưa ra lời mời thì quả thực đó là một loại coi trọng!

Bạch Tiểu Thăng sau khi cảm động thì lúc này mới vắt hết sức lực đi suy nghĩ về việc chuẩn bị lễ vật cho đại sư Tống Giai!

Sau một phen khó khăn trắc trở thì cuối cùng mọi việc chuẩn bị cũng xong xuôi, chỉ đợi đến ngày mai xuất phát.

Buổi chiều trước khi tan ca, người của phòng hành chính liền đưa vé xe tới.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt một chút.

Xe khởi hành vào bảy giờ sáng mai, một giờ chiều sẽ đến Quảng Vân, thời gian đi mất sáu giờ, cũng ngang với thời gian đi tới Lâm Hải. Nhưng rõ ràng xem trên bản đồ thì khoảng cách còn phải xa hơn Lâm Hải một chút.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời khơi dậy hiếu kỳ lệnh Hồng Liên tra xét một chút, sau đó mới biết được ở cái hướng kia có đường sắt cao tốc.

- Thế này cũng tốt, ít ra so với thời gian mình dự đoán vẫn ít hơn một chút, còn có thể chuẩn bị một phen.

Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng.

Tiệc mừng thọ của đại sư Tống Giai cũng tổ chức muộn nên trên mặt thời gian thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đúng vào lúc này điện thoại di động của hắn liên tiếp vang lên, trước đó là âm thanh nhắc nhở của tin nhắn, sau đó một cuộc điện thoại gọi đến.

Bạch Tiểu Thăng ấn nghe.

Người điện tới là Gaidar.

Bạch Tiểu Thăng cũng không cho rằng lần này sẽ xảy ra biến cố gì, nếu như cái dàn nhạc kia còn dám không thức thời thì hắn cũng không ngại dùng chút thủ đoạn.

Dù sao nếu muốn xử lý bọn họ, hắn vẫn có biện pháp.

- Xin chào Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, tôi là Gaidar. Tôi muốn nói với ngài một chút, đoàn trưởng đã bố trí xong tất cả rồi, đêm nay chúng tôi sẽ lên xe, sáng sớm ngày mai sẽ tới thành phố Quảng Vân. Đến lúc đó chúng tôi sẽ ở tại khách sạn Lý Nhã của thành phố, nơi đó cách địa điểm mà ngài nói chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, nếu như ngài đến thì có thể tới ngồi một chút. Đoàn trưởng đã vì ngài mà chuẩn bị một căn phòng tốt nhất rồi…

Gaidar nói làm cho Bạch Tiểu Thăng phải mỉm cười.

Vị thiếu đoàn trưởng Sidorsky này thật sự là biết cách làm người, tất cả đều chuẩn bị xong rồi mà không nói, lại để Gaidar chào hỏi với chính mình trước.

Ở trong đó cũng không thiếu ý lấy lòng.

- Được rồi, Gaidar tiên sinh các người cũng nên đến sớm một chút, chú ý nghỉ ngơi, tiệc tối sẽ rất vui vẻ hoan nghênh màn biểu diễn của mọi người!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cảm ơn tất cả những gì ngài làm cho chúng tôi. Chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực!

Gaidar thành khẩn nói.

Hai người lại nói chuyện một chút rồi mới cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng mở ra tin nhắn mới gửi đến trong Wechat, vậy mà lại do đại sư Tống Giai gửi tới.

- Tên tiểu tử kia, ngày mai nhớ đến sớm đó. Đúng rồi, lễ vật của tôi đã chuẩn bị xong chưa.

Ở cuối cùng còn có một cái icon nháy mắt ra hiệu.

Lão già này chẳng lẽ không thể nói,

- Ngày mai đến là được rồi, cũng không cần mang theo đồ vật gì!

Nhưng mà việc không khách khí như thế càng thể hiện được quan hệ thân mật giữa hai người.

Bạch Tiểu Thăng cười cười rồi nhắn lại một tin.

- Tôi chỉ chuẩn bị một chút lễ nhỏ, đó là bút mực giấy nghiên nổi danh ở Trung Kinh, cộng thêm màn biểu diễn của dàn nhạc có mặt đại sư đàn dương cầm Gaidar nước E do tôi thắng được nữa.

Một dàn nhạc đi biểu diễn thì bất luận trên mặt thời gian hay địa điểm diễn xuất đều cần phải an bài hợp lý, cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không định làm ra cái gì kinh hỉ mà chỉ sớm làm tốt chuẩn bị.

Sau một lát, phía đối diện trả lời.

Đó là một cái icon vẻ mặt kinh ngạc, theo sát đó là icon cười to.

- Người bên ngoài đều đưa đến tục vật nhưng không có độc đáo như tiểu tử cậu! Tôi rất hài lòng! Sáng sớm ngày mai đến thì hai chúng ta trò chuyện thêm, cũng rất lâu không gặp mặt rồi!

Thời gian từ biệt cũng đã phải đến sáu, bảy tháng rồi.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái trong lòng, sau đó nhắn đi một chữ,

- Được!

Hắn đang cùng đại sư Tống Giai nói chuyện phiếm thì lại có một cú điện thoại gọi đến. Sau khi nhìn thấy tên người này, Bạch Tiểu Thăng không khỏi cười lên một tiếng.

Đúng vậy! Ngày mừng thọ của đại sư Tống Giai làm sao có thể thiếu hắn!

- Alo, Quý thị trưởng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Quý Minh Dương là thị trưởng thành phố Trung Kinh, cũng là học sinh của đại sư Tống Giai.

- Tiểu Thăng, ngày mai là ngày mừng thọ của thầy rồi, cậu có đến không?

Quý Minh Dương hỏi.

- Trước khi nhận cú điện thoại này của ngài thì tôi cũng đang cùng đại sư Tống Giai trò chuyện về chuyện này, tôi tất nhiên sẽ đến rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ừ, được.

Quý Minh Dương cười nói,

- Đáng tiếc tôi không đi qua được, trong tỉnh có tổ chức một cuộc khảo sát ở nước ngoài, còn điểm danh để tôi theo đoàn nên không thể dứt ra, tôi cũng đã điện thoại cho thầy rồi. Giờ tìm tới là muốn cậu thay tôi đưa lễ vật đến. Tuy không so được với một tổng giám đốc như cậu, tuy nhiên ít nhiều thì cũng là tâm ý của một người học sinh như tôi. Lát nữa tôi sẽ nhờ Trương Manh đưa qua, cậu giúp tôi mang đi nhé.

Thì ra là chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Vâng.

- Kỳ thật tôi cũng thấy rất đáng tiếc. Rất lâu không có gặp được thầy rồi, lần này những học trưởng cùng học đệ kia khẳng định sẽ đến không ít.

Quý Minh Dương sau khi tiếc nuối thì nói một cách đầy thâm ý,

- Ở khóa của tôi thì có rất nhiều người theo thương hoặc tham chính, trong đó thì tôi cũng chỉ được coi là bình thường mà thôi. Nếu cậu đến đó thì nên quan hệ nhiều hơn, nó sẽ mang lại lợi ích không nhỏ đâu!

Quý Minh Dương đang âm thầm chỉ điểm cho mình sao.

Bạch Tiểu Thăng rất cảm kích nói,

- Vâng!

Đặt điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng lại nói chuyện phiếm cùng với đại sư Tống Giai một chút. Sau đó đợi đến khi Trương Manh mang lễ vật tới liền tan ca, trở về nhà nghỉ ngơi.

Ngày mai đi chúc thọ hắn cũng rất chờ mong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận