Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 766: Bởi vì tôi là Bạch Tiểu Thăng!



Câu nói của Dương Thành Thiên khiến cho Bạch Tiểu Thăng, Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng đều sững sờ.

Khiến cho tất cả những người chưa rời đi đều sững sờ.

Dương Thành Thiên công bố rằng hắn đang chào hỏi ba người xếp vị trí đứng đầu.

Lần này, dựa theo thứ tự hắn thực hiện, Bạch Tiểu Thăng lại đứng thứ nhất?

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào ba người, nhưng mà phần lớn là nhìn tập trung về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí bao gồm Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng cũng đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Kha chỉ công bố danh sách người bị loại, căn bản cũng không có đọc qua tên mấy người xếp hạng đầu.

Như Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng, bọn họ sẽ có các kênh thông tin riêng, có biện pháp biết rõ ràng vấn đề này, nhưng cần có thời gian.

Mà thời gian càng lâu, tin tức này càng không có giá trị, thậm chí không đáng để đầu tư tài nguyên đi tìm hiểu.

Cho nên xếp hạng trong hai giai đoạn đối với bọn họ mà nói, đúng là gân gà. Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc.

Nhưng mà giờ thì khác, Dương Thành Thiên chủ động để lộ ra tin tức miễn phí này.

Nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy bị sốc, cảm thấy khó mà tiếp nhận được!

- Mình còn có được sự hỗ trợ từ một nhóm nhỏ dưới sự cầm đầu của Bạch Kiêu Nhận, có thể lấy được thông tin chi tiết đáng tin cậy, cuối cùng tại sao chỉ xếp thứ ba, đứng sau Mục Bắc Thần, càng là xếp dưới so với Bạch Tiểu Thăng?

Ánh mắt Trịnh Thanh Hồng không nhịn được có chút kinh sợ.

- Điều này sao có thể? Mình là 'Bí thư xử trưởng' đã thành lập nhiều năm, nhân tài đông đúc, có được các chuyên gia phân tích tốt nhất, bộ phận thu thập dữ liệu, thông tin tài liệu mình lấy được là đầy đủ và chính xác nhất! Không có gì đáng nói khi thành tích của mình vượt qua Trịnh Thanh Hồng, nhưng vì cái gì còn chưa bằng Bạch Tiểu Thăng?

Trong mắt Mục Bắc Thần biểu hiện mờ mịt cùng rối loạn.

Sau tất cả, hai vị này đều đang nghĩ về cách mà họ thu thập tư liệu như thế nào, thật ra lại không biết, cách thu thập tư liệu mà bọn họ luôn tự hào đối với Bạch Tiểu Thăng căn bản không đáng nhắc đến.

Cuộc khảo hạch khác với một buổi tổng hợp, đánh giá thành tích ở cách vận dụng những tư liệu đạt được chứ không phải ai thu thập tư liệu càng nhiều thì càng đạt thành tích hơn!

Ở phương diện này, hai người bọn họ vẫn không có nhận ra.

Bạch Tiểu Thăng cũng vượt lên trên bọn họ.

- Trong giai đoạn đầu của đợt khảo hạch, Bạch Tiểu Thăng liên tục đạt được vị trí ba hạng đầu của cuộc khảo hạch, đây là nhân vật vô cùng đáng sợ!

- Thất bại trong buổi khảo hạch cuối cùng của giai đoạn thứ nhất không có nghĩa là anh ta yếu kém! Vậy mà chúng ta không để ý đến anh ta!

- Không nghĩ tới đứng thứ nhất trong cuộc khảo hạch giai đoạn hai vẫn là Bạch Tiểu Thăng!

- Thật sự không ngờ rằng anh ta đạt thứ nhất!

- Từ giờ trở đi, nhất định phải coi anh ta là một kình địch!

Ánh mắt những người chưa rời đi kia khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng có khác nhau, tiếng bàn luận sôi nổi không dứt.

Lần này, e là Bạch Tiểu Thăng muốn điệu thấp cũng không được!

Đôi mắt Triệu Thiên Trạch lộ ra sự ngưỡng mộ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nàng biết rõ Bạch Tiểu Thăng có thể đạt vị trí đứng đầu. Nàng tin tưởng chắc chắn Bạch Tiểu Thăng có năng lực như thế!

Hiện tại đã xác thực được điều này!

Triệu Thiên Trạch chẳng những không có cảm giác lo lắng, còn cảm thấy rất vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Dương Thành Thiên một chút, trong đôi mắt hắn có vẻ như cười mà không phải cười.

Dường như vị Dương sự vụ quan này đến để gây sự, công khai mang cừu hận đến cho hắn.

- Cám ơn Dương sự vụ quan đã báo tin!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm Dương Thành Thiên, cười một tiếng nói,

- Tuy nhiên, giai đoạn hai đã kết thúc, dù điểm số cao thấp ra sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến giai đoạn thứ ba, đúng không?

- Đúng vậy, không ảnh hưởng.

Dương Thành Thiên cười ha hả trả lời.

- Vậy lần sau, tôi hi vọng sẽ nghe được Dương sự vụ quan chính miệng tuyên bố, tôi là số một giai đoạn này!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, cầm lấy những thứ của mình và gật đầu một cái,

- Xin lỗi! Tôi không tiếp chuyện được.

Dương Thành Thiên mỉm cười, tránh người ra để Bạch Tiểu Thăng đi qua.

Triệu Thiên Trạch cũng không lên tiếng, nhìn Dương Thành Thiên gật đầu cười, rồi rời đi theo sát phía sau Bạch Tiểu Thăng.

Dương Thành Thiên dõi mắt nhìn theo Bạch Tiểu Thăng, trong đôi mắt hắn lập lòe sáng tối.

Bạch Tiểu Thăng vừa rời đi, không lâu sau, mọi người cũng nhanh chóng cầm đồ vật của mình lên và rời đi.

Kế tiếp bọn họ sẽ trải qua đợt khảo nghiệm lớn nhất.

Một tháng, ba mươi ngày.

Phải đi đến khu vực khác và tiến hành đàm phán hợp tác với các công ty cùng tập đoàn, cho dù sau lưng có người cung cấp một vài trợ giúp, thì việc này cũng là một loại khảo nghiệm vô cùng khó khăn!

Càng quan trọng hơn là bọn họ dùng năng lực của mình để cho bộ sự vụ thấy, chứng minh năng lực cá nhân với tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa! Rằng mình đủ tư cách để trở thành người phụ trách sản nghiệp của một tỉnh!

Trịnh Thanh Hồng và Mục Bắc Thần cũng lần lượt rời đi.

Dương Thành Thiên chào hỏi mấy người hắn mang tới đây, giọng nói rất bình thường,

- Chúng ta cũng đi thôi, quay lại Bộ nội vụ!

Thời điểm này, ở bên ngoài.

Triệu Thiên Trạch đã đuổi kịp Bạch Tiểu Thăng, hai người sánh vai cùng đi trên con đường rợp bóng cây của đại học Trung Kinh.

- Thoáng cái đã trải qua hai tháng ở Trung Kinh rồi.

Triệu Thiên Trạch mở miệng, giọng nói mềm mại, ánh mắt cô nhìn Bạch Tiểu Thăng càng dịu dàng hơn,

- Vừa quen thuộc nơi này, lại phải rời đi.

- Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Triệu Thiên Trạch ngắm nhìn hắn, ngắm nhìn ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rơi xuống khắp mặt đất, lốm đốm từng chỗ,

- Lời này làm cho người ta càng thêm buồn . . .

Bạch Tiểu Thăng nhún vai, không cho ý kiến.

Hai người tiếp tục lặng lẽ đi thêm một đoạn đường nữa.

Tâm trạng của Triệu Thiên Trạch mới tốt hơn một chút, cười nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Chung quy, khoảng thời gian này khiến cho tôi nhớ mãi, bởi vì gặp được cậu. . . Nếu không, chúng tôi có lẽ không vượt qua cửa ải khó khăn kia! Ngành sản xuất nước hoa cũng sẽ ít đi một loại nước hoa! Cám ơn cậu!

- Gặp lại ở Bộ sự vụ!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười nói.

- Sau?

Triệu Thiên Trạch sững sờ.

- Tôi nói là hẹn gặp lại chị ở bộ sự vụ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Tôi tin chị có thể đi đến cuối cùng, phải tự tin ở bản thân mình. Chị Triệu, thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn nhưng cũng có xa quê nhà bỗng gặp được người tri kỉ cũ!

Triệu Thiên Trạch bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng từ từ nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào,

- Gặp lại ở bộ sự vụ!

Sau khi chia tay với Triệu Thiên Trạch, Bạch Tiểu Thăng đón xe quay trở lại truyền thông Trung Kinh, trên đường, hắn nhắm mắt dưỡng thần, lông mày nhíu lại.

- Bạch tổng, anh. . . Có tâm sự à?

Tiểu Phùng không kìm được liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Bạch Tiểu Thăng mở mắt ra, mỉm cười với anh ta,

- Ừ, tập đoàn bên kia đưa ra khảo nghiệm có chút không đơn giản! Tôi đang suy nghĩ biện pháp để giải quyết.

- Ngài nhất định có biện pháp!

Tiểu Phùng không hề suy nghĩ, lên tiếng khẳng định.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười,

- Tại sao tôi cảm thấy, hình như anh càng có tự tin hơn so với tôi?

- Do tôi tin tưởng ngài.

Tiểu Phùng cũng cười.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thăng rất ngạc nhiên khi Tiểu Phùng tin tưởng vào mình, cũng không biết niềm tin đó đến từ đâu.

- Vì sao?

Tiểu Phùng lặp lại câu hỏi, và trả lời rất khẳng định,

- Bởi vì ngài là Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng của chúng tôi!

Đây coi là lý do sao? Có tính không? Không tính đến!

Không có vì cái gì! Bạch Tiểu Thăng chính là nguồn suối tin tưởng của Tiểu Phùng!

Nửa năm, đưa truyền thông Trung Kinh toả sáng tạo ra sức sống mới, trở thành công ty tiêu chuẩn cấp tỉnh, trở thành công ty lớn đứng đầu ngành công nghiệp truyền thông Trung Kinh!

Tạo dựng thành tích liên tiếp một lần lại một lần, có thể coi là thành tích làm cho người khác không thể nghĩ tới!

Không có vì cái gì!

- Bởi vì tôi là Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc một lát, đột nhiên cười lớn.

- Có lẽ anh nói không sai, tôi nhất định sẽ có biện pháp. . . Không có vì sao, bởi vì tôi là Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng khẳng định nói ra, nói với Tiểu Phùng, càng là nói với chính mình!

Bên trong đôi mắt của hắn bộc phát ra sự tự tin cùng vinh quang trước nay chưa từng có.

Mặc kệ trong hoàn cảnh nào, hắn cũng không hề do dự - tin tưởng chính mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận