Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1663: "Ngày nghỉ" của Ngụy Tuyết Liên

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng đã vài lần liên lạc với Ngụy Tuyết Kỳ, hai bên lại tiến hành giao lưu một ít chi tiết, cuối cùng xem như đã quyết định phương án hợp tác.

Cùng ngày hôm đó, trời đã tối, ở nhà họ Ngụy, chỗ ở của Ngụy Thiên Hà, vợ chồng Ngụy Trường Tôn, Nguyệt Oánh Nhiên đã ở đây. Ngụy Tuyết Kỳ in bản hợp tác cuối cùng mà Bạch Tiểu Thăng cho mình ra làm ba phần, chia cho ba người lớn tuổi xem, đồng thời cẩn thận nói cho bọn họ biết kết quả trao đổi cuối cùng với Bạch Tiểu Thăng.

- Thằng nhóc này giỏi, thật làm tôi phải bất ngờ! Xem đi, bây giờ mới bao lâu, cậu ta tự nhiên đã có thể tổ chức một cuộc giao dịch đa quốc gia vượt qua châu lục, cao tới hai trăm tỷ!

Ngụy Thiên Hà mỉm cười, lắc hợp đồng trong tay và nói với Ngụy Trường Tôn:

- Xem ra, Tuyết Liên thật sự rất tinh mắt, đã tìm cho con một cậu con rể tốt rồi!

Ngụy Trường Tôn cũng cười gật đầu, ánh mắt vui mừng.

- Cha, lúc đó chẳng phải cha cũng rất hài lòng về Tiểu Thăng sao?

Nguyệt Oánh Nhiên ở bên cạnh mỉm cười khẽ nói.

Trong phòng ông cụ Ngụy Thiên Hà này có thêm rất nhiều ấm Tử Sa, còn có tranh chữ, tất cả đều do Bạch Tiểu Thăng đưa tới.

Lại nói tiếp, thằng nhóc kia đúng là "giảo hoạt khôn khéo", biết làm cho cụ già yêu thích.

- Ha ha, không sai! Từ lúc cha vừa gặp mặt, đã cảm thấy thằng nhóc này có tiền đồ tươi sáng, cho nên mới đồng ý để Tuyết Liên qua lại với cậu ta, mới đồng ý để câu ta thể lấy lại vị trí gia chủ cho Tuyết Liên.

Ngụy Thiên Hà cười to nói.

Đây coi như là một quyết định quyết!

Ngụy Trường Tôn, Nguyệt Oánh Nhiên cũng nghĩ vậy.

Bọn họ rất coi trọng tương lai của nhà họ Ngụy, đồng thời cũng để ý tới hạnh phúc của Tuyết Liên.

Hai bên có thể kết hợp thì thật sự không thể tốt hơn!

- Ông nội, giao dịch hai trăm tỷ đôla chỉ là hợp tác ban đầu giữa bên phía Tiểu Thăng và tập đoàn Chấn Bắc khu Châu u cùng nhà họ La. Nếu như phát triển đủ tốt, làm lớn hơn, cháu tin tưởng hai bên kia còn có thể rót thêm vốn đầu tư! Nếu nhìn như vậy, quả thật đáng để nhà họ Ngụy chúng ta giúp đỡ, góp một viên gạch, kiếm củi cho lửa lớn thêm!

Ngụy Tuyết Kỳ cười nói:

- Càng không cần phải nói, Tiểu Thăng ở Trung Quốc đã hợp tác với Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, đó là những công ty mà ngay cả chúng ta đều rất chú ý, điều này cũng có giúp ích rất lớn cho chúng ta phát triển thị trường bên Trung Quốc!

Ngụy Trường Tôn, Nguyệt Oánh Nhiên nghe được liền gật đầu.

- Trung Quốc, Trung Quốc!

Ngụy Thiên Hà cười dài, lẩm bẩm.

Trên mặt, trong giọng nói đầy xúc động và nhớ nhung.

Ngụy Thiên Hà từ Trung Quốc đi ra, người đã già thường hay nhớ về quê hương, muốn lá rụng về cội, muốn trở lại nhận tổ quy tông.

Trung Quốc là khúc mắc trong lòng ông cụ, đã gần mười năm không có cách nào gỡ bỏ được.

Cũng chỉ vì sản nghiệp của nhà họ Ngụy đang ở đây, đã ăn sâu bén rễ, nếu không sợ rằng ông cụ đã yêu cầu chuyện nhà rồi.

Mấy năm nay, Trung Quốc phát triển rất nhanh, ông cụ nhìn thấy cũng vui mừng. Kinh doanh trọng điểm của nhà họ Ngụy trước mắt không ở Trung Quốc, nhưng quy hoạch sau này sẽ trở về, cụ già còn liên hệ với bạn tốt trong nước, lặng lẽ quyên góp cho trăm trường học, thậm chí ngay cả người nhà họ Ngụy cũng không biết rõ về điều này.

Lần này, nếu như có thể mượn chuyện hợp tác với bên phía Bạch Tiểu Thăng, xúc tiến chuyển sản nghiệp quay về Trung Quốc, ông cụ sẽ thấy hài lòng hơn bao giờ hết.

Vợ chồng Ngụy Trường Tôn và Nguyệt Oánh Nhiên tất nhiên biết cha mình có tình cảm khó dứt với Trung Quốc.

Con cháu trong nhà vừa sinh ra, cái học đầu tiên không phải là tiếng Anh, mà là tiếng Trung!

Ngay cả bọn họ cũng có tình cảm đặc biệt với bên đó.

Có thể thành lập liên hệ với bên đó, có thể trở lại thì thật sự không thể tốt hơn!

- Còn nữa, cho dù nhà họ La bên kia không tiết lộ, nhưng cháu thông qua một vài con đường vẫn nhận được một ít tin tức.

Ngụy Tuyết Kỳ nói tiếp:

- Hình như Tiểu Thăng cứu hoàng tử nhỏ Tra Lý của hoàng gia Aisha, còn được công chúa Aisha ban cho huy chương kỵ sĩ vàng!

Tin tức này của Ngụy Tuyết Kỳ mới làm cho Ngụy Thiên Hà thoát khỏi nỗi nhớ nhà, kinh ngạc.

Ngay cả Ngụy Trường Tôn, Nguyệt Oánh Nhiên cũng giật mình.

Bạch Tiểu Thăng cứu hoàng tử nhỏ Tra Lý, nhận được huy chương kỵ sĩ vàng, không ngờ cậu ta lại gặp phải chuyện này!

Quả thật không thể tin nổi!

- Gần mười năm, trong hoàng gia của công chúa Aisha cũng chưa từng phát ra huân chương kỵ sĩ vàng này! Cứu hoàng tử nhỏ à!

Ngụy Trường Tôn sửng sốt lẩm bẩm nói.

Hoàng tử nhỏ Tra Lý của hoàng gia Aisha luôn được áp dụng các biện pháp an ninh vô cùng nghiêm mật, gặp phải nguy hiểm đồng thời được người ta cứu là khả năng ít tới mức kinh người.

Bạch Tiểu Thăng có thể gặp phải, thật khiến cho người ta thán phục.

- Tuyết Kỳ, cháu đã tính qua chưa? Nếu nhà họ Ngụy chúng ta tham dự vào trong hợp tác này, có thể nhận được bao nhiêu lợi ích vậy?

Ngụy Thiên Hà đột nhiên hỏi.

Ngụy Trường Tôn, Nguyệt Oánh Nhiên cũng nhìn về phía Ngụy Tuyết Kỳ.

- Lấy quy mô trước mắt lại thấy được, bao gồm lợi nhuận của chúng ta ở Châu u và Trung Quốc, không phải lợi nhuận tổng, theo giá trị bình quân của nhà họ Ngụy chúng ta trong hai mươi năm qua…

Ngụy Tuyết Kỳ chỉ thoáng trầm ngâm một lát, mỉm cười và nói:

- Cháu ước định, cao nhất thì bảy năm chúng ta sẽ thu được lợi ích!

Ngụy Trường Tôn liếc mắt con trai mình, không nói chuyện.

Nguyệt Oánh Nhiên cũng vậy.

Tính toán của Ngụy Tuyết Kỳ chắc chắn sẽ không quá cao, giá trị bình quân trong hai mươi năm, bao gồm cả thời kỳ sản nghiệp một nhà họ Ngụy xuống thấp, xem như là vô tình hạ thấp mức độ khó, hơn nữa cũng đánh giá chủ quan nhất về giá trị lợi ích thu được, không phải là phong cách tính đầy lý tính của Ngụy Tuyết Kỳ trước đây.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng có thể lấy lại tuổi thanh xuân cho con gái mình, cho dù vợ chồng Ngụy Trường Tôn nổi tiếng công bằng chính trực ở nhà họ Ngụy, trong lòng cũng có chút tâm tư riêng cho con gái của mình.

Cho nên, hai vợ chồng đều lặng lẽ công nhận lời Ngụy Tuyết Kỳ nói.

Đương nhiên, nhận định cuối cùng thế nào thì phải xem ông cụ đã.

Nếu như ông cụ không đồng ý, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.

Chuyện hai vợ chồng này có thể nghĩ đến, Ngụy Thiên Hà làm sao có thể không nghĩ tới được?

Nhưng Ngụy Thiên Hà giống như không hề phát hiện ra, chỉ gật đầu như tán thành phán đoán của Ngụy Tuyết Kỳ.

- Lợi ích thu được trong bảy năm, tốt! Xem ra, Tiểu Thăng cũng là người nói được thì làm được, cho chúng ta một niềm vui bất ngờ!

Ngụy Thiên Hà mỉm cười và nói:

- Vậy ông cũng phải tặng lại cho hắn một niềm vui bất ngờ mới được!

Vợ chồng Ngụy Trường Tôn, thậm chí Ngụy Tuyết Kỳ đều nhìn ông với ánh mắt không hiểu.

Bọn họ không biết ông cụ già tính tặng lại cho Bạch Tiểu Thăng một "niềm vui bất ngờ " thế nào.

Là để nhà họ Ngụy tăng cường, mở rộng hợp tác với bên phía Bạch Tiểu Thăng sao?

Nhưng Bạch Tiểu Thăng cho ra hợp tác kia, nếu như bọn họ quá mức chủ động, đơn phương tăng thêm tài chính, ngược lại có thể bị người ta nghĩ là mình ép Bạch Tiểu Thăng nhường ra nhiều hợp tác hơn nữa không.

Ông cụ già sẽ không thể không nghĩ tới ddj này.

- Chúng ta cho Tuyết Liên một tuần nghỉ phép, để con bé đi theo Bạch Tiểu Thăng vui vẻ một thời gian. Người trẻ tuổi sao có thể xa nhau không gặp gỡ trong thời gian dài được.

Ngụy Thiên Hà cười ha hả nói.

Vợ chồng Ngụy Trường Tôn thoáng ngẩn người ra, rồi nhìn nhau cười.

Bất ngờ này đúng là quá bất ngờ, rất tốt!

Ngụy Tuyết Kỳ cũng mỉm cười và gật đầu.

Ngụy Thiên Hà liếc mắt Ngụy Tuyết Kỳ, ung dung nói:

- Cháu làm anh, có phải nên thể hiện một chút không? Ông thấy cháu nên đi tiếp nhận công việc trong tay Tuyết Liên.

Ngụy Thiên Hà cho cháu gái Ngụy Tuyết Liên một kỳ nghỉ dài hạn, để cô và Bạch Tiểu Thăng đỡ tương tư, tiện tay lại ném cho Ngụy Tuyết Kỳ một bọc gánh nặng.

Ngụy Tuyết Kỳ sửng sốt, ngay sau đó liền cười gượng.

Thông minh giống như anh ta sẽ không thể không nghĩ ra, đây coi như là “trừng phạt nhỏ” của ông nội đối với anh?

- Được.

Ngụy Tuyết Kỳ gật đầu, nhận thức.

Thật ra, Ngụy Tuyết Kỳ càng giống như một mưu sĩ, am hiểu và cũng vui vẻ bày mưu tính kế, đối với năng lực khống chế toàn cục thì kém hơn Ngụy Tuyết Liên một chút.

Sức khỏe của anh ta cũng không tốt lắm, sẽ không chịu nổi làm lụng vất vả trong thời gian dài, nhưng bảy ngày thì vẫn có thể.

Được cái, lúc này cho dù công việc trong tay Ngụy Tuyết Liên rất nhiều còn liên quan đến nhiều phương diện, nhưng cuối cùng vẫn còn trong thời kỳ rèn luyện chứ không phải là gia chủ, trọng trách không quá nặng, Ngụy Tuyết Kỳ vẫn có thể xử lý được.

- Yên tâm, cha sẽ phái mấy trợ thủ đắc lực tới cho con.

Ngụy Trường Tôn mỉm cười an ủi con trai.

Nguyệt Oánh Nhiên cũng cười.

...

Sau khi ra khỏi chỗ ở của Ngụy Thiên Hà, Ngụy Tuyết Kỳ đi trên con đường đá trong núi, nhìn phong cảnh phía xa và gọi điện thoại cho Ngụy Tuyết Liên.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Ngụy Tuyết Kỳ nói thẳng:

- Em gái à, anh nói cho em biết một tin tức tốt! Đương nhiên, đối với anh thì nó là một tin tức xấu!

Ở trong điện thoại, Ngụy Tuyết Kỳ kể mọi chuyện cho Ngụy Tuyết Liên nghe. Anh ta có thể cảm giác được sự ngạc nhiên của em gái mình, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Bây giờ em hãy đặt vé máy bay, tìm em rể Tiểu Thăng của anh. Hai giờ sau anh sẽ lên đường, đi tiếp nhận vị trí của em.

Ngụy Tuyết Kỳ không quên đùa một câu:

- Phải bảo em rể nhớ anh vợ như anh nhiều hơn mới được! Còn nữa, bảo cậu ta cố gắng nữa!

- Nhanh dẫn em gái anh đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận