Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1457: Ba nhà đứng đầu ngành sản xuất rượu đều đến (1)

Egor cười cười, hắn cũng không nói chuyện Victor đã không còn như xưa ra, không nói tới với thân phận, địa vị của đối phương đã không chịu đe dọa, mà thực lực của dàn nhạc Sa Vi càng làm cho người khác sợ hãi.

Tuy rằng Egor không tin tưởng việc Bạch Tiểu Thăng có thể giúp được bọn họ, nhưng Bạch Tiểu Thăng có thể tới nghe bọn họ biểu diễn thì hắn cũng đã rất vui vẻ rồi.

- Người này là bạn của tôi Jonas, vị này, là phu nhân của hắn.

Bạch Tiểu Thăng giới thiệu vợ chồng Jonas cho Egor làm quen.

Egor cũng nhiệt tình chào hỏi cùng vợ chồng Jonas.

Vợ chồng Jonas vội vàng đáp lễ với Egor.

Đại âm nhạc gia, nhà chỉ huy mà mình thích nhất đang đứng ngay trước mặt hai người vợ chồng Jonas vô cùng vui vẻ, cứ như đang nằm mơ vậy.

- Chỗ ngồi của cậu ở đâu vậy bằng hữu của tôi

Egor quay qua Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Hình như là ở bên kia thì phải.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ chỉ về một phía nào đó

Đó là khu vực hẻo lánh nhất trong cái thính phòng này.

Egor lập tức nhíu mày nói:

- Làm sao có thể để cậu ngồi chỗ như vậy được chứ, bây giờ tôi lập tức kêu người đổi chỗ cho các cậu lên hàng ghế đầu tiên!

Thái độ coi trọng của Egor đối với Bạch Tiểu Thăng làm vợ chồng Jonas lại giật mình lần nữa.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng cười cự tuyệt.

Egor lại kiên trì thêm lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói,

- Ai nói hàng ghế đầu tiên sẽ là hàng ghế dành cho khách quý chứ, bằng hữu của tôi ơi, tôi ngồi ở đâu, chỗ đó sẽ lập tức trở thành hàng ghế dành cho khách quý!

Egor, Jonas vợ chồng đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang nói đùa thôi.

Cuối cùng Egor cũng không kiên trì muốn đổi chỗ cho họ nữa, cười nói,

- Buổi biểu diễn không bao lâu nữa là phải bắt đầu rồi, tôi cần phải trở về chuẩn bị tiếp.

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu.

Ở trước mắt mọi người, Egor lần thứ hai đi trở về sân khấu, mà đám người Bạch Tiểu Thăng ủng đi đến góc nhỏ đó tìm kiếm chỗ ngồi của mình.

Đám Bạch Tiểu Thăng đi qua, mọi người xung quanh đều kinh ngạc mà nhìn theo.

Nhưng mà loại chuyện này, đến mau mà qua đi cũng mau không kém

Rất nhanh lực chú ý của các khán giả lại lần thứ hai tập trung về phía trên đài.

Chờ đến khi đám Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống vị trí của mình rồi thì bên ngoài của ra vào của thính phòng xuất hiện thân ảnh của Blance kia.

Giờ phút này Blance đang cầm trong tay một tờ giấy, bên trên viết số ghế ngồi của vợ chồng Jonas và ba người Bạch Tiểu Thăng.

Blance cũng rất dễ dàng liền tìm tới rồi bọn họ.

- Vậy mà.... Gần như vậy sao?

Trùng hợp như vậy cũng làm Blance ngẩn ra.

Nhưng mà sau đó trên mặt Blance ngăn không được lộ ra vẻ châm chọc,

- Vị trí này cũng thật là xa nha! Cũng đúng, tiểu nhân vật thì phải ngồi chỗ của tiểu nhân vật thôi!

Nói xong Blance lại phỉ nhổ,

- Loại người như các ngươi, vĩnh viễn cũng không có tư cách ngồi vào hàng ghế khách quý đâu!

Bên rạp hát Dolado này có vẻ do tầng lớp của những người xem đều như nhau cho nên có vẻ rất ồn ào náo nhiệt.

Mà giờ phút này, ở bên phía rạp hát Mala Radohoshch lại còn náo nhiệt hơn, giống như tạc nồi vậy.

Ngay cả Victor cũng không ngờ mấy ông trùm kia vậy mà lại, tới!

Thính phòng chính của Mala Radohoshch có thể miêu tả là kim bích huy hoàng cũng không nói quá, vòng tròn to lớn ở phía trần nhà đều được trang trí bằng các tác phẩm văn hóa thời phục hưng của các họa sĩ danh gia nổi tiếng, cả căn phòng đều sạch sẽ sáng bóng, được chia làm ba tầng, sức chứa còn lớn gấp ba lần nhà hát Dolado.

Nhưng do bên trong rạp hát hạn chế thị dân thân phận bình thường không được đi vào cho nên người xem bên trong không nhiều lắm, chỉ có hàng ghế là có người ngồi mà thôi, tính sơ qua thì khoảng cỡ hơn ba trăm người.

Trong những người đó, thì ngay cả người trông bình thường nhất đi nữa thì ngôn ngữ, hành vi, cử chỉ cũng đều nho nhã lễ độ, nhìn lướt qua một cái đã biết ngay không phải nhân vật bình thường rồi.

Mà một loạt người ngồi ở hàng ghế đầu kia, có hai mươi mấy người, có thân phận cao đến không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ đến từ giới văn học, giới âm nhạc, giới điện ảnh, giới thể thao…… Mỗi một người ở đó đều là những nhân vật lớn ở từng ngành nghề khác nhau!

Những nhân vật lớn đó vốn đã quen biết nhau từ lâu, chỉ là không quá quen thuộc mà thôi, bây giờ cũng coi như thừa dịp để họ làm quen nhau một chút.

Vì vậy, một vị lại một vị đều mỉm cười giao lưu cùng với người ngồi bên cạnh mình.

Các nhân vật lớn này cũng cần phải mở rộng vòng giao tiếp, nhân mạch riêng của mình mà.

Hơn nữa chỉ cần khi danh vọng và tư bản của bản thân đạt đến một trình độ nhất định thì mấy chuyện khác nhau giữa các ngành nghề gì đó cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Bên trong thính phòng hoa lệ lại nghiêm túc này, cho dù chưa bắt đầu mở màn, nhưng những người ở đây cũng bắt đầu châu đầu ghé tai nói chuyện nhỏ với nhau, nếu như đổi thành những người dân bình thường kia thì sẽ cảm thấy họ thật bất lịch sự, nhưng chỉ cần bản thân người đó có được thân phận địa vị cao thì lại chẳng ai cảm thấy họ làm như vậy thì có gì kì lạ cả, đây chính là chỗ tốt của thân phận địa vị và tiền tài.

Kỳ thật, đám đại lão này cũng rất giật mình khi nhìn thấy có nhiều nhân vật quan trọng đến đây như vậy.

Trong vòng của bọn họ đương nhiên cũng có phân chia cao thấp rõ ràng, người có thân phận cao nhất nếu so với người có thân phận thấp nhất thì thậm chí còn không thuộc về một tầng cấp giống nhau nữa.

Trong lòng những người này cũng có chút nghi hoặc, bọn họ cũng không cho rằng người mời bọn họ đến đây ngồi cũng có thể mời nổi những nhân vật kia đến.

Chuyện này cũng bình thường thôi, bởi vì bọn họ căn bản không phải là do một người mời tới.

Từ Thorne đến tam đại gia tộc, người quen biết bốn nhà này tự nhiên cũng có phân chia cao thấp rõ ràng.

Bất quá, đám nhân vật lớn này hôm nay lại đều đang chờ đợi một người, dựa theo lời của bọn họ nói thì bọn họ đang đợi một người trẻ tuổi đến từ Đông Phương ……

Nói kỹ hơn thì là một vị tuổi trẻ người Phương Đông có được thân phận hiển hách tôn quý và địa vị cực kì lớn!

Đám đại lão này đối với vị kia cũng là lòng mang chờ mong.

Trên sân khấu, dàn nhạc Sa Vi “Mạo danh thay thế”, tâm trạng mọi người bây giờ thật như sóng gió quay cuồng, một khắc đều không ngừng nghỉ.

Luque đứng ở phía trước sân khấu, trên người mặc một bộ chính trang, thoạt nhìn sơ qua còn có vẻ có phần đẹp trai ngời ngời.

Bất quá, thực ra là hắn thật sự có chút khẩn trương, có chút kích động, ngón tay vuốt ve gậy chỉ huy kia đang run rẩy khe khẽ, nếu không để ý kĩ thật sự khó có thể nhận ra được.

Hai mươi mấy vị đại lão đang ngồi ở dưới đài kia, mặc kệ là người nào, bất luận là ngành sản xuất gì, chỉ cần là có một người trong số họ xem trọng hắn, muốn nâng đỡ cho hắn, thì hắn thật sự là gặp được may mắn nhất trên đời này rồi.

Luque cũng sẽ thỉnh thoảng xoay người sửa sang lại nơ của mình, sau đó lại xoay người lộ ra khuôn mặt nho nhã lễ độ nhìn xuống dưới đài, thể hiện ra bộ mặt lễ phép thân sĩ nhất của chính mình.

Đội diễn tấu của dàn nhạc Sa Vi đã chuẩn bị xong, an tĩnh ngồi đợi ở chỗ kia.

Còn mấy người đội viên chính thức của dàn nhạc Sa Vi thì đang hâm mộ ghen tị dùng ánh mắt thù hận mà nhìn Luque, hận không thể giết chết tên gia hỏa này.

Bọn họ cũng luôn nhìn trộm về phía dưới đài, tuy rằng biết rõ khả năng gặp được vận may lớn kia không quá cao, nhưng đối mặt với nhiều đại nhân vật như vậy, cũng đều cảm thấy khẩn trương và hưng phấn.

Đến nỗi những người khác trong dàn nhạc thì càng kích động, phấn khởi hơn nữa.

Victor thân là ông chủ của dàn nhạc Sa Vi, nghị viên của thành phố Mala Radohoshch, ủy viên thường trực của hiệp hội âm nhạc, lúc này đang ngồi cùng chư vị đại nhân vật ở hàng ghế đầu tiên gương mặt đầy vẻ tươi cười thân thiện, lại mang theo vài phần vinh quang. Tuy rằng danh hiệu của hắn liệt kê ra thì có một đống, nhưng nếu muốn ngồi cùng một chỗ với bọn họ thì vẫn tư cách vẫn còn kém xa lắm.

Chẳng qua, hắn tự xưng bản thân cũng là một nhân vật, mặt dày ngồi ở chỗ kia thì cũng sẽ không có người xua đuổi.

Vừa rồi, Victor đi dạo quanh một vòng, đưa từng cái từng cái danh thiếp cho chư vị đại nhân vật.

Chỉ có hắn là người duy nhất làm như vậy đúng thật là cũng hơi làm cho người ta chú ý một hai phần.

Nhưng mà lúc sau, những đại nhân vật đó đều đi tìm người có thân phận tương đương hoặc là có thân phận cao hơn mình để liên lạc tình cảm, không một ai để ý tới hắn nữa.

Đương nhiên, Victor một chút cũng không thèm để ý thái độ lạnh nhạt này của bọn họ, hắn chỉ cảm thấy chỉ cần ngồi ở chỗ này thì trên mặt hắn cũng đã rạng rỡ gấp mấy lần rồi.

Giờ phút này, giám đốc của rạp hát Mala Radohoshch thật cẩn thận tươi cười thân thiện đi tới, đi đến hàng ghế đầu tiên để dò hỏi ý kiến của các đại nhân vật này:

- Các vị khách nhân tôn quý, dàn nhạc của chúng tôi đã chuẩn bị xong, xin hỏi, bây giờ có thể bắt đầu biểu diễn được chưa?

Bây giờ còn cách thời gian biểu diễn của dàn nhạc Egor một lúc, nhưng mà thấy cũng không còn khách quý nào đến, giám đốc của rạp hát Mala Radohoshch cảm thấy, chỉ cần các đại lão ở đây lên tiếng, cũng đã có thể bắt đầu rồi.

- Chờ một chút đi, giám đốc tiên sinh, người mời chúng tôi tới còn chưa tới đâu.

Ở giữa, một vị khách nhân tôn quý nhất cất cao giọng nói.

Lời này, tức khắc làm cho giám đốc rạp hát, còn có Victor đang ngồi ở một bên trong lòng kích động thêm một trận.

Còn có một vị đại nhân vật chưa có tới?

Là ai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận