Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2674: Sống sót (1)



Bóng đêm tối tăm bao phủ tất cả. Trên có mưa băng, dưới có gió lạnh thấu xương, đau buốt tới tận tim.

Lúc thì là cảm giác rơi không thấy đáy, lúc lại có cảm giác tuyệt vọng toàn thân vỡ nát, lúc lại là cảm giác sặc nước, di chuyển nặng nề.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác mình sắp chết rồi, ngay cả hơi thở tiếp theo cũng không thể chống đỡ được, nhưng anh lại còn sống.

Nếu sống sót, Bạch Tiểu Thăng lại không ngừng tự nhủ với mình - sống sót!

Anh cố gắng bắt mình duy trì hít thở và nhịp tim đập, cố gắng làm cho mình mở mắt ra.

Anh có người nhà, có vợ, có bạn, có sự nghiệp còn chưa hoàn thành.

Dục vọng muốn được sống của anh vẫn luôn từng giây từng phút tăng mạnh.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng từ trong nước tối tăm chợt nhô đầu lên, bỗng nhiên mở hai mắt ra, liều mạng hít thở không khí trong lành.

Chỉ có điều, sau khi mở mắt ra, Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện anh không phải ở trong sông, mà đang ở trong một gian phòng lấy màu trắng làm chính.

Trên người quấn băng, một cánh tay, một chân bị nẹp cố định, trên thân thể còn có rất nhiều đường dây dẫn nối liền với dụng cụ bên cạnh.

Tôi đây là. . . đang ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng có chút mờ mịt quan sát gian phòng trước mặt.

Nơi đây giống như phòng bệnh lại không giống. Ngăn nắp sạch sẽ mới tinh, thật giống như mới xây không lâu vậy, hơn nữa tất cả dụng cụ nhìn qua đều có cảm giác của công nghệ.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí thấy một cánh tay bằng máy móc treo trên trần được trượt đến trước mắt mình, phía trên có cameras, một lúc thì chiếu xuống con mắt trái của mình, một lúc chiếu xuống mắt phải của mình.

Hình như… đang xác định tình trạng của mình.

Một cánh tay bằng máy móc khác từ bên cạnh đưa qua, trực tiếp nhổ ông truyền dịch trên tay mình.

Công nghệ cao, thiết bị y tế tự động hoá như vậy quả thật vượt qua phạm trù nhận thức của thời đại hiện nay.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí nghi ngờ những điều trước mắt là giấc mơ của mình.

- Hồng Liên, tôi đang ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng lấy lại bình tĩnh, lập tức hỏi thăm Hồng Liên – trí năng thông minh trong đầu mình.

Nhưng Hồng Liên xưa nay có hỏi sẽ có đáp, lần này không lên tiếng trả lời.

Bạch Tiểu Thăng gọi hai tiếng vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, có người đi từ bên ngoài tới.

Đi vào là một lão già với mái tóc trắng như tuyết, bộ vest phẳng phiu, trong tay chống gậy, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười hiền hòa.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, không khỏi sửng sốt:

- Ngài Tư Đồ Dần?!

- Khá hơn chút nào không, cậu chủ Tiểu Thăng?

Tư Đồ Dần mỉm cười đi tới, quan sát sắc mặt Bạch Tiểu Thăng và mỉm cười gật đầu:

- Tinh thần thật sự không tệ, xem ra cậu khôi phục rất tốt.

Khi nói chuyện, Tư Đồ Dần nhìn cánh tay bằng máy móc đang quan sát tình hình của Bạch Tiểu Thăng, cao giọng nói:

- Báo cáo tình hình cơ thể của ngài Bạch Tiểu Thăng.

Cánh tay bằng máy móc kia chuyển hướng, phía cuối mở ra một trang bị, vô số tia sáng bắn ra, không ngờ lại hiện ra sơ đồ toàn thân của Bạch Tiểu Thăng trên không trung.

Sau đó là một lần báo cáo với giọng điệu máy móc:

- Toàn thân có mười hai chỗ gãy xương, mười bốn chỗ tổ chức phần mềm bầm tím, não bộ chấn động rất nhỏ, một phần nội tạng bị va chạm. . .

Bạch Tiểu Thăng thấy hình chiếu về mình trên không trung, theo tình hình giới thiệu, từng phần trên thân thể hiện ra màu đỏ.

Bạch Tiểu Thăng cùng lúc chấn động không ngờ kỹ thuật hình chiếu ở đây lại khoa trương như vậy, cùng lúc lại kinh ngạc - đây thật sự là mình sao?

Bị thương nặng như vậy, còn có thể tỉnh lại nhanh như vậy à?

Nói thật, bây giờ Bạch Tiểu Thăng cảm giác tình trạng của mình vẫn rất tốt, ngoại trừ cánh tay và cẳng chân bị nẹp có chút không được tự nhiên, thậm chí không thấy cơ thể có đau đớn nào lớn.

- Đã áp dụng sách lược chữa bệnh số MS—065 nhằm trị liệu, bảng theo dõi dữ liệu trong 72 giờ qua cho thấy hiệu quả rõ rệt.

- Đã áp dụng sách lược chữa bệnh số MS—078 để định hướng trị liệu, bảng dữ liệu theo dõi 72 giờ cho thấy hiệu quả xuất sắc. . .

Các báo cáo kết quả liên tục vang lên, đều khá tốt.

Tư Đồ Dần nghe xong thì liên tục gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn.

Bạch Tiểu Thăng có thể thấy khu vực màu đỏ trên hình chiếu của mình bắt đầu thay đổi màu sắc, trở thành màu vàng, màu lục, thậm chí được xóa bỏ.

Chắc hẳn đây là ứng với tình hình của mình hiện nay.

Cho dù nghe hoàn toàn không hiểu những sách lược, phương án trị liệu này là gì, trong lòng Bạch Tiểu Thăng vẫn rất cao hứng.

Dù sao, ai cũng mong mình khỏe mạnh.

Cuối cùng, giọng nói lạnh như băng tiến hành tổng kết:

- Trị liệu thể lực của đối tượng đánh giá là A+, cường độ hệ thống miễn dịch đánh giá là A+, ý chí muốn được sống đánh giá là A+, tốc độ khôi phục đánh giá: Khác hẳn với người bình thường.

- Kiến nghị đưa về hồ sơ nghiên cứu.

Báo cáo kết thúc, hình chiếu biến mất, cánh tay máy móc lại một lần nữa rút về.

- Trẻ tuổi đúng là tốt, lúc này mới bảy mươi hai giờ, không ngờ đã khôi phục thành như vậy, đổi lại là bộ xương già như chúng tôi, sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Tư Đồ Dần nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Tôi đã nằm ở đây bảy mươi hai giờ rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng bị những lời này làm cho giật mình.

Anh chỉ cảm thấy mưa rơi suốt đêm mưa, mơ mình chìm nổi trong nước, không ngờ không cảm giác được thời gian trôi qua.

- Đúng rồi, ngài làm sao tìm được tôi vậy? Bây giờ tôi lại đang ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Trong lòng anh thật sự có rất nhiều nghi ngờ.

Tư Đồ Dần mỉm cười, nói:

- Không vội, lát nữa tôi sẽ chậm rãi nói chuyện với cậu, bây giờ tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo một vòng đã.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, chẳng qua sau đó nhìn dáng vẻ của mình thì có chút cười gượng:

- Bộ dạng này của tôi, phải ra ngoài thế nào?

Lúc này cho dù anh khôi phục không tệ, nhưng muốn nói xuống đất bước đi thì vẫn còn kém xa lắm.

Tư Đồ Dần cười, đi tới trước một cái máy đọc thẻ bên giường và thao tác một hồi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm giác giường dưới thân đang biến đổi, có người máy vươn ra, giúp đỡ rút các loại dụng cụ, dây dẫn trên người anh.

Mà giường bệnh rộng dưới người anh cũng từ trong đó tách ra hai bên, chỗ anh ngồi không ngờ lại biến thành một xe lăn có thể nằm ngả người.

Cái này còn chưa tính là gì, xe lăn này còn tự mình chạy nhanh, trình độ tự động làm người ta phải líu lưỡi.

Tư Đồ Dần cầm một thứ dạng thẻ treo trong tay đi ở phía trước, xe lăn phía dưới người Bạch Tiểu Thăng lại đi theo phía sau.

- Điều này cũng quá khoa học viễn tưởng đi!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được lẩm bẩm nói.

Tư Đồ Dần ngoái đầu nhìn lại cười nói:

- Tôi cho rằng cậu đã chứng kiến qua trí tuệ nhân tạo sẽ không nói lời như vậy nữa chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Đúng cậy, Hồng Liên thậm chí có thể tiến vào trong đầu, tiến hành lục soát tầm xa, trợ giúp mình điều tiết các loại kích thích tố trong cơ thể, giúp đỡ mình học tập rất nhanh, phổ biến với mình, những điều này thật sự không có gì.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng lại nghi ngờ. Ngài Tư Đồ đã biết chuyện của Hồng Liên, vậy có biết rõ vì sao Hồng Liên mãi không trả lời mình hay không?

Bạch Tiểu Thăng có lòng muốn hỏi, lại nhớ tới Tư Đồ Dần nói lát nữa sẽ trò chuyện với anh nên lập tức nén xuống kích động muốn đặt câu hỏi này.

Tư Đồ Dần dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi ra khỏi phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận