Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 952: Đã như vậy!



Lúc này, trong biệt thự số một ở khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Đại Phong, không thuộc chung một tỉnh với Vân Hải.

Trong thư phòng, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện uống trà nói chuyện với nhau.

Hai người này. Một người có khuôn mặt vuông chữ điền, vóc người bề ngoài rắn chắc rất có uy nghiêm. Một người khác thì gò má béo nhuận, vóc người mập mạp, khí chất trên người phải nói là giống như nhà giàu mới nổi.

Người mặt vuông chữ điền chính là cha của Dư Trung Thiên, Dư Thất Phong của tập đoàn Thất Phong.

Người mập mạp kia là cha của Tống Dao, Tống Triệt là cổ đông lớn nhất hiện nay của tập đoàn Thất Phong.

- Lần này để cho hai đứa bé đi Vân Hải, đi làm công việc chỉ là một trong số đó, tôi còn muốn là để cho hai người trẻ tuổi bọn họ chơi đùa cùng nhau thật vui vẻ một chút, tiện thể đi nghỉ thôi.

Dư Thất Phong chủ động rót trà cho Tống Triệt, cười nói.

- Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, việc cưới xin này cũng nên làm.

- Ha ha, đúng đấy! Ông Dư, ông muốn bế cháu nội, tôi cũng muốn đó nha.

Tống Triệt cười ha ha.

- Có điều, tôi chỉ có mỗi một cô con gái bảo bối như thế. Các con sinh cháu, có phải là trong đó nên có một đứa mang họ Tống theo lão già tôi không. Yên tâm, tôi không để ông thiệt thòi. Chỉ cần ông đồng ý cái yêu cầu nhỏ này của tôi. Từ nay về sau, bên trong tập đoàn có việc hay ông nói cái tôi thế nào cũng ra sức ủng hộ.

Tống Triệt thậm chí còn vỗ vỗ bộ ngực hứa hẹn.

Dư Thất Phong cười ha ha.

- Chuyện này cũng không phải ông với tôi nói là xong rồi, phải hỏi bọn nhỏ, xem bọn chúng có đồng ý sinh hai đứa hay không.

Dư Thất Phong đương nhiên không muốn con cháu nhà mình đi mang họ nhà khác, chỉ là trước mắt, cái người Tống mập mạp này hiện nay lại là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, bản thân mình không thể không khách khí với hắn.

Trước mắt, Dư Thất Phong trả lời là tôn trọng ý kiến của con cái, thực sự cũng là một câu trả lời qua loa lấy lệ.

- Chờ cho bọn chúng về đến đây, tôi sẽ hỏi chúng, hai đứa nó mà không đồng ý, để xem tôi trừng trị bọn chúng hay không.

Tống Triệt hừ một tiếng, nói rất là bá đạo.

Hắn là một nhà kinh doanh đầu cơ mà không biết kiềm chế như vậy, những lời nói như bọn trẻ ranh này cũng có thể tùy tiện nói ra.

Dư Thất Phong coi như có nói tục cũng chỉ là mắng thầm trong lòng. Đây chính là chênh lệnh trong sự rèn luyện tâm tính.

Đây cũng chính là nguyên nhân Dư Thất Phong không muốn đồng ý để cho đời cháu mình được Tống Triệt nuôi dưỡng.

Ai biết được hắn nuôi cháu mình thành cái dạng gì nữa!

- Vậy cũng để cho bọn chúng trở về nha.

Dư Thất Phong nở nụ cười, đưa tay nâng tách trà lên uống một hớp.

Cửa thư phòng bị gõ hai tiếng gấp gáp, sau đó bị ai đó trực tiếp mở ra, người đó nói gấp.

- Cha, chú Tống, con đã trở về.

- Phụt...

Dư Thất Phong suýt chút nữa phun một ngụm trà trong miệng lên mặt của Tống Triệt.

Dư Trung Thiên bọn chúng đã quay về?

Đến vào lúc này… cũng là quá đúng lúc!

Sẽ không phải đứa con trai này đã thỏa hiệp với cha vợ của hắn từ sớm đi!

Dư Thất Phong đặt cái tách trà xuống bàn, Tống Triệt cũng nhìn sang, nói giọng ngạc nhiên.

- Trung Thiên? Con gái ngoan? Tại sao các con đã trở về rồi?

Dư Trung Thiên và Tống Dao trở về không có báo trước, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là cũng sợ hai người cha này không có thời gian.

Về đến nhà, Dư Trung Thiên mới biết cha và Tống Triệt ở cùng một chỗ, hơn nữa hai vị này hôm nay cũng hiếm thấy có lúc rảnh rỗi.

Vì lẽ đó hắn cũng là vội vã cùng Tống Dao đến đây nói thẳng tình hình.

- Làm sao mà các con đi nhanh vậy, phía Vân Hải kia…

Dư Thất Phong nhìn thấy sắc mặt của Dư Trung Thiên và Tống Dao không đúng lắm, vẻ mặt cũng khẽ thay đổi, đặt chén trà xuống, nói.

- Gặp trở ngại?

- Bên kia không phải đã sớm làm tốt à, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Tống Triệt không nhịn được nói.

- Còn nói sao, con với Trung Thiên đi sang đó, còn bị người ta sỉ nhục một trận.

Tống Dao giậm chân một cái, trên mặt cực kỳ oan ức nói.

- Chú Dư, cha, các người phải làm chủ cho chúng con… Không, không đúng, là tập đoàn Thất Phong của chúng ta bị người ta sỉ nhục, sỉ nhục rất lớn! Các người không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ hãy đi trừng trị đám khốn kiếp kia đi!

Đúng là gặp sự cố!

Dư Thất Phong và Tống Triệt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, bảo hai đứa con ngồi xuống để bọn chúng nói rõ tình huống.

Lúc này Dư Trung Thiên và Tống Dao nói rõ đầu đuôi gốc ngọn vấn đề và những chuyện gặp phải khi còn ở Vân Hải.

Đương nhiên hai người cũng không nói ra trò hề của mình, mà trong mắt hai người cha thì con cái của mình chính là quân tử khiêm tốn, thục nữ yểu điệu, không thể nói gì làm gì đánh mất phong độ, chỉ có thể là những tên giảo hoạt ở bên kia làm những việc gây khó dễ!

Vì vậy, Dư Trung Thiên và Tống Dao một bên thì miêu tả sinh động như thật, Dư Thất Phong và Tống Triệt một bên thì một mạch bổ sung “sắc mặt của đối phương thật đáng ghê tởm” cùng với “hai đứa con chịu bao nhiêu oan ức”...

Nói đến thái độ của Hàn Đống cùng với hội liên hợp các công ty ở Vân Hải, Tống Triệt đập bàn đập ghế làm cho bàn trà nhà họ Dư rung lên bần bật, mặt bàn trà bền chắc còn xuất hiện vết rạn nứt.

- Ông Dư, ông nghe thấy chưa. Tôi đã nói không cần lo “ đối xử theo cảm tình” cái gì. Ông nói mưu lược với tôi? Mấy cái trò chơi mưu lược đó có ích lợi gì! Cứ mang hết những tên khốn nạn kia ra mà đả kích một loạt. Tôi thấy, thực lực chính là chân lý, nắm tay ai to thì đấy là đạo lý, ông nhìn đi, ông cho bọn họ đẹp mặt, bọn họ báo lại chúng ta ra sao!

Tống Triệt nói như gào thét.

Sắc mặt của Dư Thất Phong cũng là âm trầm.

- Đám thằng cha này còn không chỉ như vậy đâu!

Dư Trung Thiên và Tống Dao liếc mắt nhìn nhau.

- Bọn họ còn tìm được một tên cầm đầu không biết ở xó nào chui ra!

Dư Trung Thiên và Tống Dao mỗi người nói một câu, nói ra Bạch Tiểu Thăng, còn tiện thể hư cấu mấy lời kịch nào là Bạch Tiểu Thăng sỉ nhục bọn họ rất nhiều, sỉ nhục cả tập đoàn Thất Phong.

Dư Thất Phong và Tống Triệt nghe được cũng phải nổi giận đùng đùng.

- Thậm chí hắn còn nói là không cho phép tập đoàn Thất Phong của chúng ta tiến vào Vân Hải, nếu không chúng liền để cho chúng ta có đi mà không có về!

Dư Trung Thiên giả bộ sinh động như thật, vẻ mặt bá đạo hung hăng thậm chí trông còn lợi hại hơn rất nhiều so với Bạch Tiểu Thăng “nguyên bản”.

Tống Triệt nhìn vẻ mặt này, nghe những lời nói này xong tức giận đến thịt mỡ cũng run rẩy.

- Không chỉ riêng tên kia bá đạo, hai tên người dưới của hắn cũng hung hăng như vậy. Bọn chúng mắng con, còn muốn ra tay đánh con đây!

Tống Dao ấm ức nhìn cha đẻ nói.

- Vô liêm sỉ, thật vô liêm sỉ! Ông Dư nghe một chút kìa, bọn họ dám bắt nạt con gái của tôi! Chúng ta không thể nhịn chuyện này nữa!

Tống Triệt gào thét, một chưởng đập xuống bàn làm mấy cái nắp tách trà đều nảy cả lên.

Khiến cho Dư Thất Phong đang nhíu lông mày suy nghĩ cũng bị giật mình.

Có điều hắn ngược lại không bảo Tống Triệt tỉnh táo lại, chỉ là lấy tay chỉnh lại nắp tách trà cho đúng chỗ.

- Các con nói, thư ký của thị trưởng Trử ở Vân hải cũng đi tới? Còn không tỏ thái độ gì tới chuyện này? Cuối cùng là không thèm để ý nữa mà rời đi ngay?

Dư Thất Phong luôn cảm thấy sai sai.

- Thái độ của hắn đối với người trẻ kia là ra sao?

Dư Thất Phong có thể làm lên tập đoàn lớn mạnh như vậy tất nhiên là không đơn giản.

Hắn sẽ không bỏ qua một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

- Thư ký Tống chỉ là không muốn tham gia vào loại tranh chấp xung đột như thế này, hắn để cho chúng ta tự mình đi giải quyết, cũng chính là hắn mặc kệ chúng ta muốn đối phó những công ty kia như thế nào cũng không để ý tới!

Dư Trung Thiên dựa vào lý giải của bản thân giải thích cho cha đẻ.

- Chú Dư, ngài lưu ý đến bối cảnh của tên nhãi kia? Con cảm thấy là ngài đa nghi rồi! Ngài không thấy hắn ngồi cùng bàn ăn với những người kia, toàn là chủ của mấy công ty lớn nhỏ rồng rắn hỗn tạp, dạng người cá lớn tôm nhỏ đều chung một lưới thì gia thế có thể mạnh đến đâu chứ!

Tống Dao nói.

- Huống hồ ngài cũng không thể vì nghi ngờ hắn không đơn giản mà có thể tạm hoãn hành động với bên Vân Hải kia được. Chuyện thương trường này con không hiểu lắm, nhưng con cũng có thể biết được cơ hội chớp mắt là mất đi!

- Đúng đấy cha, thằng nhãi kia mà thực sự là nhân vật không tầm thường thì thư ký Tống kia sẽ không thể không nói một lời gì bỏ đi, mà phải là thiên vị hắn mới đúng.

Dư Trung Thiên vội vàng nói.

Cả một đường hắn tức bụng, mong muốn báo thù rửa nhục đến không chịu nổi.

- Ông Dư sao lại im lặng như vậy

Tống Triệt cực kỳ mất kiên nhẫn.

Ba người bên cạnh đều nói như thế, Dư Thất Phong lại không biết kỹ càng chuyện lúc ấy nên cũng đành thôi không suy nghĩ nhiều nữa.

Tống Dao nói không sai, cho dù cơ hội kinh doanh chỉ có một ít nhưng cứ lo trước lo sau mình sẽ thua thiệt, hắn đã nếm qua rồi, không phải vậy thì cũng không để nhà họ Tống trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty của mình!

- Ông Tống, giữa trưa ngày mai chúng ta tổ chức đại hội cổ đông, tranh thủ thông qua trong vòng hai ngày!

Một khi Dư Thất Phong đã có quyết định thì vô cùng quyết đoán.

- Đã như vậy, chúng ta chiếm thị trường trước rồi nói!

Bạn cần đăng nhập để bình luận