Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 95: Chúc may mắn



Khi điện thoại của Hà Nhạn Băng vang lên lần nữa, hắn lập tức ném lên trên bàn, hoảng hốt đứng dậy lùi lại, giống như đang tránh né ôn dịch ma quỷ.

- Cuộc điện thoại này, anh nhận hay là không nhận, kết quả đều sẽ như nhau.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nhìn Hà Nhạn Băng, bình tĩnh nói.

Dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, Bạch Tiểu Thăng giống như chúa tể, đưa ra thẩm phán cuối cùng với Hà Nhạn Băng.

- Vì cái gì mày có thể. . .

Hà Nhạn Băng co rúm lại giống như một ông già gần đất xa trời, ánh mắt ẩn giấu sợ hãi và tan rã.

Cuộc điện thoại cuối cùng này, hắn liếc nhìn một chút liền liều mạng nhắm chặt hai mắt lại.

Thượng Văn Thư!

Ngay cả Bách Niên Cộng Trúc Thượng Văn Thư, cũng bị Bạch Tiểu Thăng điều khiển!

Thua, triệt để thua, thua cả tài sản lẫn tính mạng! Một chút kiên cường cuối cùng của Hà Nhạn Băng bị tên người điện tới đánh tan.

Điện thoại vẫn vang lên dai dẳng, Hà Nhạn Băng lại không dám tiếp.

Bịch!

Ở dưới ánh mắt khó tin và chấn kinh của mọi người, Hà Nhạn Băng quỳ xuống trước Bạch Tiểu Thăng.

Trong nháy mắt, bên trong căn phòng nhỏ lặng ngắt như tờ!

Đang ngồi ở đây, trừ Bạch Tiểu Thăng ra, tất cả mọi người đều khó có thể tin.

Hà Nhạn Băng lại thật sự quỳ xuống. Vài phút trước hắn còn làm mưa làm gió, không kiêng kỵ gì cả, mấy phút đồng hồ sau đã co rúm lại như một con chó.

Hà Nhạn Băng gập lưng cúi đầu, nói là đang quỳ, không bằng nói là nằm sấp trên mặt đất.

Hình tượng của hắn triệt để sụp đổ.

Hình ảnh này, tin tưởng sẽ khắc sâu trong đầu tất cả mọi người, suốt đời khó quên.

Hàn Đông Húc và Tống Dịch Bình ngơ ngác đứng ở nơi đó, không biết làm sao.

Lúc sau.

- Anh quỳ nhầm hướng rồi, cũng quỳ sai người.

Bạch Tiểu Thăng bình thản, lạnh giọng nói.

Hà Nhạn Băng cực nhanh ngẩng đầu, sau đó xê dịch đầu gối, quần tây đắt giá ma sát trên mặt đất, chuyển hướng sang Trịnh Đông Tỉnh.

Một chân Trịnh Đông Tỉnh còn đang giẫm trên ghế, nhìn Hà Nhạn Băng đánh mất tự tôn như con chó, cả người co rúm phát run. Người từng hố hắn và lão Bạch mấy năm, người vừa trong tư thế cao cao tại thượng!

- Mày, cũng có hôm nay!

Trịnh Đông Tỉnh cất tiếng cười to, vồ lấy một bình rượu đế trên bàn, ọc ọc rót vào trong miệng.

- Sảng khoái!

Trịnh Đông Tỉnh hét lên một tiếng, uất khí mấy năm đã quét sạch sành sanh!

Điện thoại của Hà Nhạn Băng vẫn còn vang lên.

Dường như nếu không ai nghe, thì nó vẫn sẽ tiếp tục vang lên mãi.

Bạch Tiểu Thăng vươn tay về phía điện thoại của Hà Nhạn Băng. Lập tức có người nâng chiếc di động kia lên, người bên cạnh tranh thủ thời gian nhận lấy, cứ như vậy từng người truyền đi, cuối cùng đưa đến tay Bạch Tiểu Thăng.

Trong mắt mỗi người đều là sự kính sợ.

Người bọn hắn khinh thị nhất, thậm chí ẩn ẩn xem thường, mới là Vương chân chính của ngày hôm nay!

- Alo, Thượng tổng à, là tôi.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh nghe điện thoại.

Ngữ khí không có khiêm tốn hoặc khách sáo, dùng giọng điệu ngang hàng để nói chuyện.

Đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói Hà Nhạn Băng cả run rẩy một cái, quả nhiên là Thượng Văn Thư. Quả nhiên, người không nên trêu chọc là Bạch Tiểu Thăng!

Hà Nhạn Băng sợ hãi, hung hăng cắn môi dưới, gần như thấm ra máu.

Vì cái gì, Bạch Tiểu Thăng hắn có được năng lượng lớn như thế, vì cái gì hắn có thể làm được, mình lại không làm được!

Ta không cam tâm!

Ánh mắt Hà Nhạn Băng rối loạn, vẫn luôn có vẻ điên cuồng và không cam lòng.

- Chuyện bên này đã xong rồi, không cần Thượng tổng ra tay.

Bạch Tiểu Thăng liếc qua Hà Nhạn Băng đang cúi đầu quỳ dưới đất, cười nói.

- Vậy thì thật tiếc nuối!

Đầu điện thoại bên kia, Thượng Văn Thư có chút thất vọng.

Căn cứ vào thân phận của Bạch Tiểu Thăng, Thượng Văn Thư đã sớm muốn giao hảo. Huống hồ, bởi vì chuyện Tống Giai đại sư cắt băng, hắn còn thiếu một nhân tình to lớn với Bạch Tiểu Thăng. Trước mắt, khó khăn mình mới có cơ hội hỗ trợ, nhưng lại phải bỏ lỡ, Thượng Văn Thư cũng có chút không cam lòng.

Bạch Tiểu Thăng đã hiểu, cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lộ Nam một chút.

- Thượng tổng, kỳ thật tôi còn có một việc cần ông hỗ trợ.

- Ồ, cậu nói!

Thượng Văn Thư lập tức tỉnh táo.

- Tôi có một người bạn tên là Lộ Nam. Công ty của cậu ấy làm lắp đặt thiết bị, cần ông trông nom một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, lập tức ấn mở loa ngoài, quay về phía Lộ Nam.

- Không có vấn đề! Về sau người bạn Lộ Nam này của cậu, chính là bạn của Thượng Văn Thư tôi!

Giọng nói bên đầu điện thoại kia truyền đến, làm cho mọi người nghe thấy đều kinh ngạc, cực kỳ hâm mộ.

Chỉ bằng vào một câu nói này, Lộ Nam đã đủ đặt chân tại giới kinh doanh Thiên Nam!

Lộ Nam cũng kinh sợ, hắn nhớ tới Bạch Tiểu Thăng hai ba lần từng nói với hắn, vì thế mỉm cười.

Những cái được gọi là "Chuyện phiền toái" của hắn, hiện tại thật sự không đáng giá nhắc tới.

Hàn Đông Húc nuốt một ngụm nước bọt, mặt mũi Tống Dịch Bình tràn đầy ảo não, bọn họ chọn sai đội!

Bạch Tiểu Thăng tắt loa, khách khí nói với Thượng Văn Thư hai câu, sau đó tắt máy.

- Còn có cậu, chỉ là ba triệu mà cứ giấu giấu diếm diếm, để cho người ta lấy ra làm trò cười. Trở về tôi bơm năm triệu, có đủ hay không.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại của Hà Nhạn Băng ném trở về, trừng mắt nhìn Trịnh Đông Tỉnh còn đứng tại chỗ, mắng.

Nếu là vài phút trước, Bạch Tiểu Thăng nói như thế chắc chắn không ai tin, nhưng hiện tại không ai không tin.

Trịnh Đông Tỉnh cười hắc hắc một tiếng, bỏ chân xuống rồi phủi phủi chỗ ngồi, ngồi xuống.

Ánh mắt của hắn tràn đầy kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hai người Hàn Đông Húc và Tống Dịch Bình, hai người này đang nhìn hắn sợ hãi.

Bọn họ không hề giống miêu tả của người bên ngoài, tử trung với Hà Nhạn Băng. Tối thiểu nhất khi Hà Nhạn Băng xong, bọn họ không muốn chôn cùng.

- Hàn Đông Húc, năm đó vu oan hãm hại tôi, hạ độc thủ với lão Trịnh, anh cũng có phần.

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói,

- Anh nói, tôi phải làm như thế nào đối với anh đây?

Hàn Đông Húc không nói hai lời, lập tức quỳ xuống.

Hà Nhạn Băng đều quỳ, hắn tính là cái gì!

- Tôi chỉ là đồng lõa, cậu tha tôi đi.

Hàn Đông Húc cầu khẩn.

Hắn hiện tại đã biết rõ, Hà Nhạn Băng sở dĩ trở thành như này đều là do Bạch Tiểu Thăng đặt một cái bẫy.

Nghĩ lại vừa nãy Hà Nhạn Băng và những tên đi thu hồi tiền vay nặng lãi, đã để cho Hàn Đông Húc không rét mà run.

Bạch Tiểu Thăng mới là người tàn nhẫn nhất!

- Trở về lấy gia sản của anh quyên ra một nửa cho viện dưỡng lão, coi như tôi thay anh làm chuyện tốt.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Hiểu, hiểu!

Hàn Đông Húc vui mừng, điên cuồng gật đầu, sau đó đứng dậy liền chạy,

- Tôi đi ngay bây giờ.

Chỗ này, hắn thật sự không muốn ở lại thêm một giây nào.

Vẻ mặt Tống Dịch Bình giống như khóc giống như cười, mặt mũi tràn đầy cười làm lành,

- Anh Bạch, em cũng là thân bất do kỷ.

- Tôi biết rõ. Cậu đi đi!

Bạch Tiểu Thăng phất phất tay, hắn lười nói chuyện với Tống Dịch Bình.

- Vâng vâng, anh Bạch rộng lượng, rất nhớ tình cũ!

Tống Dịch Bình đập hai câu mông ngựa, hốt hoảng mà chạy.

- Cứ như vậy buông tha hắn? !

Trịnh Đông Tỉnh nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cho hắn xem điện thoại, là tin tức Âu Dương Phú gửi đến.

- Tống Dịch Bình lạm dụng chức quyền, tôi sẽ cho hắn xuống chức. Trong nhiệm kỳ của tôi, hắn sẽ không bao giờ được thăng chức.

- Tuổi còn trẻ như vậy, nhiệm kỳ còn phải có vài chục năm.

Trịnh Đông Tỉnh cười một tiếng đầy khoái ý .

Đáng đời!

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch gia, tôi hiện tại quỳ xuống cho các anh, tôi nhận thua, tôi nhận lầm, tôi không phải là người, tôi cầu các anh buông tha tôi!

Hà Nhạn Băng thút thít cầu khẩn, thậm chí bắt đầu tự tát mình.

Nhưng mà trong lòng của hắn lại thầm nghĩ,

- Bạch Tiểu Thăng, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, mày chờ đi, sớm muộn tao sẽ trả lại!

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn, cười.

- Quỳ cũng quỳ rồi, tôi cũng không thể thật sự giết chết anh, anh đi đi.

- Anh tha tôi sao.

Hà Nhạn Băng kinh hỉ ngẩng đầu.

- Đúng, tôi buông tha anh, nhưng đám vay nặng lãi thì tôi không biết được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Chúc may mắn, Hà tổng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận