Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1312: Bạch Tiểu Thăng xuất hiện (2)

Hàn Nhật Trình tin tưởng rằng, chỉ cần hắn có đủ thế lực, nắm chắc thời cơ, Hạ Hầu Khải chắc chắn sẽ coi trọng hắn.

Trước mắt, các sự vụ quan đều ở bên trong này, vậy mà lại có người làm ầm ĩ muốn nói với Hạ Hầu Khải đề cử Hàn Nhật Trình, đó cũng là do chính hắn sắp xếp.

Hạ Hầu Khải chỉ liếc qua Hàn Nhật Trình, cũng không dừng lại, nhưng nó cũng đủ làm cho hắn trở lên lung túng không dám cử động.

Hạ Hầu Khải nhìn xung quanh xong, lại nhìn đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng chắc cũng sắp đến. Bỗng một tiếng hô to truyền đến:

- Hạ lão!

Là tiếng của Hàn Nhật Trình. Có lẽ cái liếc nhìn của Hạ Hầu Khải đã cho Hàn Nhật Trình có thêm dũng khí. Nhưng có lẽ là do không có người nói chuyện, Hàn Nhật Trình quá nhàm chán. Hoặc là, Hàn Nhật Trình muốn mọi người khắc sâu ấn tượng về hắn…

Lúc này, Hàn Nhật Trình không những nói mà còn đứng lên. Tất cả mọi người ở đây đều nói chuyện với nhau bằng giọng rất nhỏ, mà hắn lại nói rất lớn, hành động cũng nổi bật, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Hạ Hầu Khải cũng không kìm được phải nhìn qua.

Hàn Nhật Trình bỏ qua tất cả ánh mắt của mọi người đang chú ý về mình, Hạ Hầu Khải cũng thế, nét cười trên mặt hắn ngày càng đậm, lấy tư thế của người chủ trì đi ra hai bước cất giọng nói:

- Chư vị đồng liêu, tất cả mọi người hãy im lặng một chút !

Đám người kinh ngạc nhìn hắn, tiếng ồn ào liền biến mất, yên tĩnh đi rất nhiều.

- Tuy lần hội nghị này chưa bắt đầu, chúng tôi còn đang chờ Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, nhưng chúng tôi cũng không thể bỏ qua yêu cầu của mình, dù sao cũng có Hạ lão ở đây. Chúng tôi sẽ tôn trọng ngài, giúp đỡ ngài tận lực, cũng không có vọng nghị gì.

Hàn Nhật Trình nói một tràng đầy vẻ nghiêm túc.

Ngay lập tức có rất nhiều người nhìn Hàn Nhật Trình rồi cười lạnh.

Hắn tư lịch không có tư lịch, luận công trạng thì xếp đầu từ dưới lên trên, làm gì có tư cách ở chỗ này khoa tay múa chân.

Cái gì gọi là vọng nghị! Mọi người ở đây là đang giao lưu!

Có người không nhịn được muốn phát ra tiếng, hận một nỗi không thể đánh cho Hàn Nhật Trình một trận.

Thế nhưng Hàn Nhật Trình vốn không để cho người ta có cơ hội, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Khải, rất uyển chuyển cười nói:

- Hôm nay Hạ lão mời chúng ta đến, chính là để nói về vấn đề Tổng giám đốc chấp hành mới. Đề cử ai, không đề cử ai, đều là lựa chọn của Hạ lão! Hạ lão là người thận trọng, trong lòng hẳn đã có ý định từ trước. Chúng ta không nên ở chỗ này mà thổi phồng mình lên, thế cũng vô dụng! Chả lẽ mọi người muốn làm Hạ lão phải khó xử!

Mọi người nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười.

Trước mắt, tầng lớp Sự vụ quan sôi động, vô cùng náo nhiệt, cũng làm cho bọn hắn phải nhịn cười. Cái gọi là liên danh tiến cử, chẳng phải là chính là do Hàn Nhật Trình làm ra sao.

Gia hỏa này chuẩn bị lập đền thờ ở đây đến nơi rồi!

Mẹ nó, thật buồn cười!

Hạ Hầu Khải cũng không biết nói với người này sao cho tốt.

Thấy Hạ lão chăm chú nhìn mình, Hàn Nhật Trình có cảm giác mình đã đạt được mục đích, nhìn về phía Hạ Hầu Khải cười nói:

- Hạ lão, ngài cũng không cần phải chờ hội nghị bắt đầu. Bây giờ, ngài có thể tiết lộ cho chúng tôi chút thông tin về ứng cử viên mà ngài tiến cử không? Để cho chúng tôi biết rõ, ngài là người chí công vô tư, tuyệt đối sẽ không dùng người không hợp lý, tuyệt đối sẽ không xét tư lịch để đánh giá một người, cũng để cho nhóm người mới thăng cấp có một chút cơ hội.

Hàn Nhật Trình ở vị trí này, một là dùng tài ăn nói, hai là dựa theo thời thế mà tiến. Dạng người này, tuy có rất nhiều người cho rằng sẽ khó thành đại sự, nhưng ở trong sinh hoạt sẽ lăn lộn rất tốt.

Những lời này, lập tức đưa sự chú ý của những người đang muốn đùa cợt hắn chuyển sang Hạ Hầu Khải, cũng chuyển dời đến điều kiện đối với những người được ứng cử. Hơn nữa, lời nói này của Hàn Nhật Trình cũng lôi theo cả đám người, khiến cho Hạ Hầu Khải không chỉ tuyển mỗi đám người Lý Hạo Phong kia.

Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược không nhịn được nhíu mày nhìn về phía Hàn Nhật Trình, đều cảm thấy căm ghét hắn.

- Tôi biết, Hàn Nhật Trình tôi mặc kệ là luận tư lịch hay là luận công trạng, bên trong các vị ở đây không tính là thấp nhất.

Hàn Nhật Trình lại một lần nữa chuyển chủ đề, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chính bản thân hắn.

- Nhưng mà được các Sự vụ quan coi trọng, tự phát tổ chức ủng hộ tôi.

- Ý dân, tất cả đều là ý dân !

- Hạ lão là lão lãnh đạo chúng ta kính yêu, lão tiền bối, cũng sẽ coi trọng ý dân nhất ! Nếu lần này Hàn Nhật Trình tôi dựa vào ý dân được ủng hộ, may mắn được Hạ lão ủng hộ, vậy cũng chứng minh khu Đại Trung Hoa chúng ta coi trọng lời nói.

- Ở chỗ này tôi dám đánh cược, nếu tôi trở thành Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, tất nhiên sẽ đưa Hạ lão lên làm cố vấn, sắp xếp cho Hạ lão ngồi ghế thứ nhất, mọi thứ đều sẽ thỉnh giáo Hạ lão. Cũng cam đoan làm cho chính sách tư tưởng của Hạ lão ở khu Đại Trung Hoa được kéo dài, không biến vị, khiến cho khu Đại Trung Hoa lên tầm cao mới!

Hàn Nhật Trình nói rất dõng dạc, hắn rốt cuộc đã tự đứng ra đề cử chính mình.

Hàn Nhật Trình rất xảo quyệt, đặt Hạ Hầu Khải lên trên đầu, nói mình chỉ nghe theo lệnh hắn. Hắn thấy, có rất nhiều lãnh đạo xuất hiện, đều cực kỳ lo lắng rằng mình sẽ bị cho ra rìa, vì vậy trước tiên hắn phải cho Hạ Hầu Khải một viên “Định Tâm Hoàn” trước đã.

Sau đó, hắn lại nhấn mạnh về sự phát triển sau này của khu Đại Trung Hoa, đưa ra chính sách biện pháp của Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải bận rộn cả cuộc đời nên chắc chắn rất coi trọng khu Đại Trung Hoa, mà người Hạ Hầu Khải đề cử chắc chắn không phải một con rối, không có khả năng làm mọi chuyện Hạ Hầu Khải mong muốn, thế thì chính sách quản lí biến động là điều tất nhiên.

Hàn Nhật Trình lấy chuyện này làm điểm chính, để cho nó có thể đi vào trong lòng của Hạ Hầu Khải.

Lời nói là một môn nghệ thuật, Hậu Hắc Học cũng thế.

Lời nói nịnh nọt, cổ động bị đa số người công thành danh toại khinh thường, cho rằng đó tiểu đạo, cho rằng ở trước mặt mọi người biểu hiện trung tâm gì đó đều là mất mặt. Nhưng thường thường, loại tiểu đạo này lại có khả năng mang đến những hiệu quả bất ngờ.

Hàn Nhật Trình nói xong, Hạ Hầu Khải tựa hồ cũng bị xúc động, nhìn hắn thật lâu không nói gì.

Lập tức, đám người xôn xao, không nhẫn nhịn được phẫn nộ đứng dậy.

Hàn Nhật Trình hắn ngang nhiên tiến cử chính mình, vạn nhất Hạ Hầu Khải tiên sinh xúc động lại đề cử hắn!

Tuy không phải không thể, nhưng dù cho danh ngạch thiếu đi một cái cũng không thể để hắn ngồi vào!

- Hàn Nhật Trình, ông rõ ràng là đang đề cử chính mình!

- Đúng vậy, nói là theo ý dân, nói cái gì mà tự phát tổ chức, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ông thật sự tưởng rằng chúng tôi không rõ sao !

- Ông chính là ngang nhiên đút lót Hạ lão, dù không sử dụng tiền tài, nhưng cũng chẳng khác gì đút lót !

- Thật là vô liêm sỉ !



- Đúng vậy, Hàn Nhật Trình, ông cũng thật là không biết xấu hổ !

Đám người xôn xao, nhưng Hàn Nhật Trình vẫn giữ bình tĩnh, cười với đám người, hoàn toàn không thèm để ý những lời nói đó, vẫn tỏ vẻ ung dung lỗi lạc, cười trước muôn vàn lời chỉ trỏ. Dù sao các người cũng không thể đè ép được phong thái của ta.

Chỉ cần Hạ lão đồng ý, các người cũng chỉ có thể trông mà thèm thôi!

Hàn Nhật Trình bỏ mặc cho Hạ Hầu Khải nhìn mình, trong lòng mừng thầm.

Hắn coi Hậu Khắc Học là kinh điển, đã nghiên cứu qua vô số lần. Một người lãnh đạo đã trút hết tâm huyết vào công ty, nếu có một ngày từ chức, lo lắng cũng chỉ là một chút đồ vật ấy. Bây giờ hắn đã biểu đạt thái độ của mình trước mặt mọi người, chính là “Quang minh chính đại” nhập đội.

Trong lòng lão đầu tử này chả lẽ không động tí nào?

Hàn Nhật Trình không tin, hắn còn chưa bao giờ thấy qua thánh nhân. Trầm Bồi Sinh thế nào, nếu so sánh với Hạ Hầu Khải chắc cũng chả kém bao nhiêu, chắc cũng sẽ đáp ứng hắn giống như lúc cho hắn chức Đại sự vụ quan.

- Nói không chừng mình lần này sẽ lên luôn chức Tổng giám đốc Chấp Hành khu Đại Trung Hoa !

Hàn Nhật Trình trong lòng nóng như lửa đốt.

Bỗng nhiên phát giác ra điểm gì là lạ, Hạ Hầu Khải đang nhìn phía này, lại không phải nhìn hắn mà là nhìn xuyên qua nhìn về phía sau lưng hắn.

Hàn Nhật Trình ngồi ở vị trí cuối, sau lưng là cửa phòng hội nghị.

- Thật náo nhiệt !

Giọng nói kèm theo tiếng cười từ phía sau Hàn Nhật Trình truyền tới. Hàn Nhật Trình không nhịn được quay về phía sau, mọi người cũng hướng ánh mắt đến. Thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện ở cửa kia chẳng phải là người mà bọn họ đã mong chờ từ rất lâu sao, đó chính là Bạch Tiểu Thăng!

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười, trước gật đầu chào Hạ Hầu Khải, sau đó nhanh chân đi qua. Trước mặt bao người, hắn hiên ngang bệ vệ bước đến ngồi lên vị trí chủ trì đã trống vắng suốt nãy giờ, sau đó cười nhìn xuống đám người :

- Mọi người cứ tiếp tục.

Mắt Hàn Nhật Trình và đám người đều trợn ngược lên, không thể tưởng tượng nổi khi nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Hắn lại dám như thế !

Hắn cho rằng mình là ai !

Bạn cần đăng nhập để bình luận