Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1817: Nhà kinh doanh giỏi ăn nói

Chín giờ sáng, tại phòng chờ VIP ở sân bay quốc tế New Orange.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi thoải mái ở trên sô pha, uống cà phê và chờ nửa giờ sau sẽ thực hiện đăng ký kiểm tra an ninh.

- Anh Tiểu Thăng, hôm qua anh uống rất nhiều, sáng nay sẽ không chứ sao?

Lâm Vi Vi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trông hồng hào, không có vẻ gì là người mới say rượu tối qua.

Hôm qua, Vân Quang Chi mở bữa tiệc tiễn đưa, Bạch Tiểu Thăng thật sự đã uống không ít, cuối cùng vẫn là Lôi Nghênh đỡ anh trở về. Sáng nay, Lâm Vi Vi còn lo lắng anh có thể dậy được không, có thể sẽ bị mệt mỏi không có tinh thần không. Nhưng không ngờ lúc này tinh thần anh lại cao như vậy, căn bản không giống với người bị say rượu đêm qua.

- Có thể là gan của tôi tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi cười nói:

- Lọc cồn tương đối nhanh hơn.

Trên thực tế, đêm qua Bạch Tiểu Thăng đã bảo Hồng Liên giúp hòa giải cơ năng của cơ thể, tăng nhanh tốc độ lọc cồn.

Nếu không phải như vậy, sáng nay anh chắc chắn không thể trông khỏe mạnh như vậy.

Lôi Nghênh cũng cẩn thận quan sát gương mặt Bạch Tiểu Thăng và không nhịn được than thở:

- Trước đây tôi biết tửu lượng của anh tốt, nhưng không ngờ lại tốt như vậy, khi nào có cơ hội, hai chúng ta phải thi tửu lượng một lần mới được!

Lôi Nghênh cũng là người thích rượu ngon, thấy được người uống giỏi như vậy thì dĩ nhiên tâm tư ngứa ngáy khó chịu.

- Anh tha cho tôi đi, hôm qua tôi uống thế đã say bét rồi, anh uống không ít hơn tôi lại hoàn toàn không có việc gì.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp từ chối:

- Anh uống giỏi hơn tôi, tôi có ngốc mới đi thi uống rượu với anh.

Nghe Bạch Tiểu Thăng từ chối, Lôi Nghênh lập tức lộ vẻ tiếc nuối.

Lâm Vi Vi lại không nhịn được cười.

Khi ba người trò chuyện, đối diện bọn họ cũng có mấy người ngồi.

Một người là người đàn ông đeo kính gọng đen khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ rất trầm với phong độ của người trí thức giống như là giảng viên đại học. Lúc này hắn đang xem một quyển sách tài liệu, vẻ mặt chăm chú.

Bên phải hắn là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhìn không quá xinh đẹp nhưng đặc biệt bắt mắt, làn da rất mịn màng, bất kể là gương mặt, cánh tay hay là cẳng chân đều trắng mịn, nhìn qua láng mượt, không hề có khuyết điểm nào, rất gần với miêu tả hà hơi có thể vỡ trong tiểu thuyết. Tục ngữ có nói, một trắng át ba xấu. Da trắng làm cho cô gái kia có vẻ đặc biệt động lòng người.

Lúc này, cô gái đang vùi đầu xem laptop.

Ngồi bên trái người đàn ông đeo kính là một ông chú béo mập mặc comple và đi giày da, vuốt tóc về phía sau, nhìn như ông chủ của xí nghiệp tư nhân nào đó. Ông ta tươi cười, môi rất mỏng, vừa nhìn đã biết là người giỏi ăn nói.

Lúc này, ông chú kia đang không ngừng nói chuyện rất nhiệt tình với người đàn ông đeo kính, hoàn toàn không để ý tới sự lạnh lùng của đối phương.

Ở bên cạnh ông chú này là một người thanh niên mang theo túi công văn, mặc bộ comple. Anh ta cúi người, tươi cười nghe ông chú không ngừng nói, còn liên tục gật đầu với vẻ mặt khẳng định, nhìn như thư ký hay trợ lý gì đó.

Đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi không xa bọn họ, vô tình hay cố ý đều có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Ông chú kia hình như đang ra sức khuyên người đàn ông đeo kính.

- Bác sĩ Thôi Thần, thành quả nghiên cứu kia của ngài có ý nghĩa trong việc trị liệu rất nhiều bệnh nặng, đủ để tạo phúc cho loài người! Lúc này, y học Bắc Mỹ đặc biệt muốn mời ngài qua giao lưu kiến thức, những người tham dự lại đều là những ngôi sao sáng trong ngành y! Chẳng mấy chốc, danh tiếng của ngài có thể thật sự vang vọng trên thế giới! Tôi xin được chúc mừng ngài trước!

Ông chú không khác nào khen ngợi, thuận tiện còn dùng mắt ra hiệu cho thư ký của mình, bảo anh ta lên tiếng phụ họa:

- Có phải vậy không, Tiểu Hứa?

Người đứng bên cạnh ông chú kia lập tức hiểu ý, gật đầu như gà con mổ thóc.

- Đúng vậy đúng vậy, nghiên cứu của bác sĩ Thôi được rất nhiều người chú ý!

Tiểu Hứa phụ họa xong, còn không quên nói giúp cho ông chủ nhà mình:

- Bác sĩ Thôi, ngài Mã Vi Tiễn đã từ Bắc Mỹ cố ý tới thăm ngài, một đường vất vả đi cùng đến Nam Mỹ, đồng thời còn bất chấp tất cả mua cho bằng được vé máy bay lần này, chính là để có thể trao đổi tốt hơn với ngài. Ngài xem, thật sự không phải ai cũng có thể bỏ ra nhiều tâm tư và công sức như vậy đâu!

Người thư ký này đúng là có tài ăn nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau và khẽ cười.

Ông chủ họ Mã đã tìm được một yêu tinh nịnh bợ làm thư ký, đúng là quá giỏi.

Mã Vi Tiễn nghe người của mình nói tới vất vả lập tức cười xua tay, lập tức khiêm tốn nói với Tiểu Hứa:

- Ôi, đây đều là chuyện nên làm, có gì mà khổ với không khổ chứ! Tiểu Hứa à, cậu cũng đừng giúp tôi tranh công kêu khổ trước mặt bác sĩ Thôi nữa. Nếu bàn về vất vả, bác sĩ Thôi người ta tốn công tốn sức nghiên cứu suốt mấy năm liền, còn vất vả hơn tôi rất nhiều lần. Tôi chỉ làm một chút như vậy đã tính là gì chứ!

Tiểu Hứa lập tức hiểu ý, cười làm lành nói:

- Đúng, đúng, bác sĩ Thôi vất vả, ngài Mã cũng vất vả, mọi người đều vất vả rồi.

Hai người này kẻ xướng người họa giả dối giống như diễn Song Hoàng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà nhìn qua và bất giác mỉm cười.

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn Thôi Thần.

Không ngờ, người đàn ông đeo mắt kính này là bác sĩ, còn là lĩnh vực y dược.

Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới công ty thứ bảy mà mình thành lập - Tập đoàn Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng.

Trước đây không lâu, công ty gửi báo cáo tài chính cho mình, dựa vào dược phẩm sinh học, số doanh thu của bọn họ trực tiếp đuổi kịp hai công ty thành lập sớm nhất là Tôn Bạch Trí Thắng, Tuyết Liên Vạn Hòa.

Không thể không nói, con người đúng là rất chăm chỉ theo đuổi sức khỏe và trường sinh.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn cho là người làm y dược vẫn phải trị bệnh cứu người chứ không chỉ vì kiếm tiền. Trị bệnh cứu người làm người ta có cảm giác thành tựu khác hẳn.

Lúc này, cô gái da trắng mịn đang dùng laptop bên cạnh Thôi Thần cũng không nhịn được ngẩng đầu và nhìn về phía Mã Vi Tiễn, Tiểu Hứa, khóe miệng cong lên có phần chế giễu, mở miệng nói:

- Nếu như tính toán về vất vả, ngài Mã thật sự không kém hơn anh họ tôi. Chỉ riêng cái miệng thôi, một ngày đã phải nói bao nhiêu lời rồi.

Lời nói này đủ sắc bén làm Lâm Vi Vi cũng không nhịn được bật cười.

Có lẽ cô ấy thấy hai người này đi cùng giống như hai con ruồi, lừa mãi cũng không đi, còn suốt ngày vo ve bên tai, quả thật muốn ghét bao nhiêu, có bấy nhiêu.

- Thôi Tuyết Tuyết, em không có chuyện gì làm thì tập trung hơn vào đề tài nghiên cứu sinh của em đi.

Thôi Thần nhìn về phía cô gái và trách mắng:

- Đừng tưởng anh là thầy hướng dẫn của em thì em có thể chậm trễ đấy. Anh cho em đi cùng đến nước M là để em mở mang thêm kiến thức, chứ không phải để đấu võ mồm với người ta đâu!

Thôi Tuyết Tuyết thấy anh họ mình lên tiếng thì lập tức khiếp sợ, lầm bầm vài tiếng rồi tiếp tục cúi đầu nhìn laptop.

- Xin lỗi ngài Mã, là em họ tôi vô lễ rồi.

Thôi Thần khách sáo nói với Mã Vi Tiễn.

- Không có việc gì, không có việc gì!

Mã Vi Tiễn thấy Thôi Thần để ý tới mình thì lập tức tươi cười, liên tục xua tay, nhìn sang Thôi Tuyết Tuyết liền không nhịn được khen:

- Không hổ danh là em họ của bác sĩ Thôi. Cô Thôi cũng đã là thạc sĩ y dược. Tương lai chính là ngôi sao sáng cho ngành y. Nhà họ Thôi người nào người nấy đều là nhân tài cả!

Thôi Tuyết Tuyết nghe ông ta tâng bốc như vậy, cúi đầu bĩu môi.

Nghe Mã Vi Tiễn nói xong, vẻ mặt Thôi Thần không thay đổi chỉ nói:

- Ngài Mã, ngài là một nhà kinh doanh. Tôi nghĩ, ngài hẳn không phải mừng rỡ vì thành quả nghiên cứu của tôi là tạo phúc cho con người nên dọc đường đi không ngừng khen ngợi tôi. Chắc ngài muốn nói chuyện hợp tác, muốn mua đứt thành quả của tôi, đúng không.

Mã Vi Tiễn cười ha hả gật đầu:

- Đây đúng là mục đích của tôi, tôi cũng không giấu ngài nữa. Thật ra ngài nghĩ xem, thành quả nghiên cứu của ngài có tốt hơn nữa thì cũng là không ngoài việc ở trong phòng nghiên cứu làm thế nào mới có khả năng phát huy hiệu lực của thuốc, phổ biến tạo phước cho dân chúng, còn không phải là chế tạo thuốc tốt và bán đến trong tay của người bệnh sao...

Việc kinh doanh mà nói ra ánh sáng vạn trượng như vậy thật sự làm cho ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Mã Vi Tiễn với ánh mắt rất "Bội phục".

Cũng không biết là công ty nào lung lạc "nhân tài", thật sự quá giỏi.

- Ngài Mã làm việc trong công ty Ambre nước M.

Lúc này, Thôi Thần ngắt lời Mã Vi Tiễn và bình tĩnh nói ra công ty của đối phương.

Tâm trạng Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng dao động, Hồng Liên liền kiểm tra tin tức.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được khẽ nhíu mày.

Năm ngoái, công ty này đã được lên hot search...

- Đúng vậy.

Mã Vi Tiễn nhiệt tình nói với Thôi Thần:

- Công ty của chúng tôi chính là một công ty lớn cấp quốc tế, giá đưa ra tuyệt đối sẽ không làm cho bác sĩ Thôi phải thất vọng...

- Công ty này không chỉ làm y dược, còn sản xuất vũ khí, đạn dược.

Thôi Thần trầm giọng nói.

Mã Vi Tiễn sửng sốt, toét miệng cười và nói:

- Ngài biết đúng là rất tỉ mỉ!

Thôi Thần không để ý đến Mã Vi Tiễn, nói tiếp:

- Năm ngoái có tin tức gây chấn động giới y học, một loại thuốc trị liệu cho căn bệnh hiểm nghèo bị Ambre bán giá trên trời, hơn nữa bọn họ khăng khăng không thay đổi giá, Bắc Mỹ ra giá hai trăm nghìn đô la, Châu u là hai mươi bốn nghìn đô la, Nam Mỹ lớn như vậy là hai mươi lăm nghìn đô la, nước M có quan hệ tốt với các nước Châu Á và Châu u thì cùng giá, mà đối với Trung Quốc chúng tôi...

Thôi Thần lạnh lùng nhìn Mã Vi Tiễn, nói móc:

- Các người bán cho chúng tôi với giá tiền... tròn bốn mươi nghìn đô!

Bạn cần đăng nhập để bình luận