Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1175: Siêu cấp ứng viên

Những người kia xếp hàng để tiến vào bên trong quảng trường của tòa cao ốc Thần Hợp, sau đó tiến hành quá trình "Xác minh danh tính" của từng người, tiến vào nhanh, mà ra cũng nhanh.

Trung bình xem ra, một người cũng chỉ mất thời gian có hai ba phút đồng hồ mà thôi.

Rất nhanh, liền đến phiên Bạch Tiểu Thăng.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bảo vệ, Bạch Tiểu Thăng liền đi tới.

Ở bên trong khu vực được rào cản lại phân chia ra thành năm khu, ở giữa hai khu cũng được ngăn cách bởi một hàng rào, kỳ thực đằng sau cũng có, vừa lúc đem mỗi một khu vực chỗ này cách ly thành một khu vực không gian tương đối kín, bởi vì khe hở của rào cản rất lớn, nhưng chỉ là ngăn trở ánh mắt chứ không ảnh hưởng đến sự ra vào.

Bạch Tiểu Thăng đi vòng qua cái hàng rào ở trước mặt, đi thẳng vào đằng sau.

Ở phía sau của hàng rào là một cái bàn và hai cái ghế.

Cái ghế trống không đặt ở trước bàn, chính là lưu lại cho ứng viên tham gia tuyển chọn. Một người đàn ông quần áo chỉnh tề đang ngồi trên cái ghế ở sau cái bàn, nhìn tổng thể mà xem xét chắc có lẽ là người quản lý. Trên khuôn mặt của hắn treo một nụ cười cứng nhắc như đây chính nghiệp vụ của hắn, trong tay thì đang cầm vuốt một cây bút màu vàng, ở trên mặt bàn trước mặt thì trưng bày ra một ít đồ vật.



Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn qua, trên mặt bàn thế mà có hai bình rượu vang đỏ cùng hai cái ly chân dài, tựa hồ như đang chờ người tới rồi bắt đầu chè chén.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, bộ dáng của người đàn ông giống như là quản lý kia không chút nào thất lễ gật đầu mỉm cười, đồng thời làm động tác "Mời ngồi".

Bạch Tiểu Thăng liền tiến lên, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với hắn.

- Trước tiên, ngài xem hết cái này đã, ngài có thời gian là ba mươi giây.

Người đàn ông giống như là quản lý kia tươi cười đồng thời đưa cho Bạch Tiểu Thăng một tờ giấy, ở trên là phông chữ size năm, bản in đầy, có vẻ như là một trang của hợp đồng.

Nhiều chữ như vậy, nhiều nội dung như vậy, mà chỉ cấp thời gian có ba mươi giây, không nghĩ cũng biết, chuyện này không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ có điều, chuyện này tựa hồ như chính là "Đề thi" a.

Cái loại thuyết pháp gọi là "Xác minh thân phận" này, cùng một màn hiện tại rất không hợp.

Chẳng bằng nói là sơ tuyển, nhìn xem thử có đủ tư cách để có thể gặp được vị Hàn tổng kia có phải hay không.

Bạch Tiểu Thăng cầm tờ giấy kia lên, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới.

Trang hợp đồng này, thì phần nội dung bên trong cũng có phân chia cấp độ, hắn nghĩ chỉ cần đọc mấy cái tin tức mấu chốt thì được rồi.

Nhưng mà thời gian ba mươi giây cũng không đủ.

Mấu chốt chính là, ngươi không biết chỗ nào mới là tin tức quan trọng cần nắm bắt.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng quét mắt lướt qua trang hợp đồng kia một vòng, trực tiếp buông tờ hợp đồng kia xuống.

Tổng cộng hắn dùng không tới mười giây.

Người đàn ông giống như là quản lý kia còn đang chờ đợi, nhưng khi thấy Bạch Tiểu Thăng đã buông tờ giấy xuống, liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn về phía hắn.

Tờ hợp đồng kia được "Để qua một bên một bên" .

- Ngài xem hết rồi sao?

Người đàn ông giống như là quản lý kia kinh ngạc nói.

- Đã xem hết.

Bạch Tiểu Thăng cười yếu ớt trả lời.

- Ngài vẫn còn thời gian. Nếu như tôi hỏi một vài vấn đề ở bên trong, ngài lại nói không được, vậy có khả năng ngài sẽ bị đào thải ngay lập tức.

Người đàn ông giống như là quản lý kia lại lần nữa cường điệu.

- Đã xem hết.

Bạch Tiểu Thăng rất tự nhiên trả lời.

Người đàn ông giống như là quản lý kia liền im lặng nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mắt .

Bọn hắn đã ra đủ bài không theo lẽ thường rồi, thế mà tên thanh niên tới đây lại càng trả lời không theo lẽ thường, khiến cho hắn một hai lần sững sờ.

Bất quá, phỏng vấn còn phải tiếp tục nữa.

- Vị tiên sinh này, tôi xin hỏi ngài một câu, thời điểm ngài tiến vào bên trong này, trong tay của tôi có đồ vật gì?

- Một cây bút màu vàng, thời điểm tôi ngồi xuống, thì ngài để nó vào phía bên túi phải.

- . . .

Người đàn ông giống như là quản lý kia không còn gì để nói.

Những câu hỏi tiếp theo là hỏi cây bút kia có màu gì, nó đang nằm ở chỗ nào có cần thiết hỏi nữa sao?

Này người trẻ tuổi này đã nói xong toàn bộ, mình còn hỏi cái gì nữa. . .

- Vừa rồi tôi có làm hai động tác giống nhau, là. . .

- Ngài đã sờ cái cằm của mình hai lần, thời điểm ngài để cho tôi ngồi xuống và đọc tờ kia giấy, hẳn là hạ quyết định, nếu đã đưa yêu cầu thì dựa vào thói quen động tác.

- . . . Người đàn ông giống như là quản lý kia.

Người thanh niên trẻ tuổi này gọi là Lâm Thăng, đã trả lời xong vấn đề phía sau.

Người này, không phải đến đập phá quán sao.

Trong lòng của người đàn ông giống như là quản lý kia bỗng nhiên hiện lên đến ý nghĩ như vậy.

Nếu như không phải tên Lâm Thăng này bộ dáng thong dong bình thản, không có chút nào lỗ mãng, quả thật hắn cho rằng đây là đến đập phá quán.

- Chúc mừng ngài thông qua sơ tuyển, bây giờ, chúng ta uống một chén chúc mừng một chút. Người đàn ông giống như là quản lý kia thay đổi sắc mặt hiện lên nụ cười.

Hắn cũng không tin rằng người thanh niên trẻ tuổi ở trước mắt này, quả thật có thể tránh thoát toàn bộ bẫy rập mà bọn họ đã thiết kế sắp đặt sẵn.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn hai bình rượu đặt ở trên bàn, nở nụ cười.

Lựa chọn cái bình rượu nào, làm sao rót rượu, rót nhiều bao nhiêu, rồi đưa rượu đến trước mặt "Cấp trên" như thế nào cho phải, chỉ sợ đây đều là một trong những “Đề Thi”.

Là dính đến chuyện lễ nghi thương vụ sao?

Để cho người ta khi biết bản thân mình sau khi qua ải, trong nháy mắt tâm tình buông lỏng, dẫn đến coi nhẹ nhiều chi tiết nhỏ khác?

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, không vội không vàng, ấn theo tiêu chuẩn lễ nghi nhất để hoàn thành xong cái bẫy rập đã được ẩn giấu này.

Chỉ có điều hắn không có uống ly rượu ở trước mặt, bởi vì không cần thiết.

Người đàn ông giống như là quản lý kia khó có thể tin nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Cái người thanh niên trẻ tuổi ở trước mắt này một mực duy trì nụ cười ở trên khuôn mặt, quả thật giống như nhìn thấu tất cả bẫy rập vậy.

Lực quan sát, sức phán đoán, công phu hàm dưỡng, đều vượt xa quá "Cấp độ nhập môn" .

Kỳ thực mấy cái này chỉ là thủ đoạn nhỏ, hoàn toàn là những ý của mấy người bên dưới như bọn họ vì muốn điều tra sàng lọc mà bày ra.

Hàn Hà Phi tiên sinh còn không có rảnh rỗi như vậy.

Chỉ có điều, cái loại thủ đoạn sàng lọc tuyển chọn này, cũng được Hàn tiên sinh công nhận.

Không ai có thể làm hoàn mỹ đến mức một giọt nước cũng không lọt, ngoại trừ cái tên Lâm Thăng ở trước mắt này.

Bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng thành thạo và nhẹ nhàng, vậy mà tạo cho cho người đàn ông giống như là quản lý kia một áp lực vô hình, khiến cho hắn có loại cảm giác hoang đường "Đến tột cùng là ai đến nhận lời mời tuyển chọn, ai mới là Giám Khảo".

- Ta không tin cái tên này tà môn như thế.

Người đàn ông giống như là quản lý kia bất động thanh sắc, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Xem ra sự chờ mong của mình có chút cao, vốn nghĩ rằng bọn họ có thể bày ra thủ đoạn ngưu bức cỡ nào để cho mình xem, kết quả là làm cho người ta tức giận rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng âm thầm cảm khái một phen.

Người đàn ông giống như là quản lý kia cho dù che giấu tâm tình có tốt đến mấy chăng nữa, nhưng chỉ cần một biểu lộ rất nhỏ rơi vào trong mắt của Bạch Tiểu Thăng thôi, thì nội tâm của hắn cũng bị nhìn thấu không sót lại chút gì.

- Vậy xin hỏi, bên trong trang hợp đồng này có hai hạng mục ẩn giấu vấn đề, những vấn đề đó nằm ở chỗ nào, theo thứ tự là gì?

Người đàn ông giống như là quản lý kia vung tờ giấy hợp đồng mà Bạch Tiểu Thăng đã nhìn qua kia, mỉm cười hỏi, trong đôi mắt mang theo một tia mỉa mai.

Cũng đã nói ngươi nhìn kỹ đi mà.

Ngươi cho rằng ta không sẽ hỏi ngươi về mấy cái vấn đề phía trên sao?

Lúc này, ngươi cứ ngồi đó mà trợn tròn mắt đi nha!

Người đàn ông giống như là quản lý kia liếc mắt nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Bạch Tiểu Thăng thì tâm tình trở nên rất tốt.

Kỳ thực, nếu như hỏi đến những vấn đề ở phía trên trang giấy hợp đồng, thì ngay từ đầu bọn họ đã cho thời gian đủ hai phút đồng hồ, hơn nữa sẽ có nhắc nhở, chứ hỏi trực tiếp như thế này, xưa giờ chưa bao giờ có.

Nếu như hắn đáp không được, mình sẽ hơi trách cứ thêm chút nữa, tuy có hơi áp chế nhuệ khí của hắn, nhưng vẫn sẽ để cho hắn thông qua khảo hạch, dù sao dạng người trẻ tuổi như thế này, rất ít gặp.

Trong lòng người đàn ông giống như là quản lý kia thầm nói.

. . .

Bên ngoài, năm đội người ở khu khác "Xác minh thân phận" rất mau chóng, thành công hoặc là thất bại, tốc độ tiến triển đều rất nhanh.

Duy chỉ có đội đang khảo sát Bạch Tiểu Thăng, vậy mà dừng lại.

Thậm chí ở đội ngũ khác đều không còn người tiếp nhận khảo thí, cái đội kia chỉ có bảy tám người mà vẫn còn thừa lại ba người chưa vào.

Trong lòng của mấy người xếp phía sau của Bạch Tiểu Thăng cũng rất là gấp gáp, nhao nhao châu đầu ghé tai vào nhau nghị luận.

Người phụ trách ở bên ngoài nhìn thấy vậy, liền đem ba người này phân phối đến đội ngũ khác. Chia xong, ánh mắt của hắn cũng tràn đầy nghi hoặc nhìn vào chỗ được hàng rào vây cản kia, lần này người kia dùng trọn vẹn hết sáu bảy phút, đã gấp ba thời gian cho phép. Thành công hay là thất bại, cũng không cần phải xoắn xuýt như thế chứ.

Vị phụ trách kia mang theo tò mò nghi hoặc đi qua.

Cho đến bây giờ, thông qua sơ thẩm cũng đã có mười mấy người, cũng đang chờ ở một bên, chờ người thông qua khảo sát đến đông đủ mới có thể tiến vào tòa cao ốc Thần Hợp.

Mắt thấy bên kia có người "Vướng" lại, những người không biết rõ tình huống, liền túm tụm nghe ngóng.

Là một người thanh niên trẻ tuổi đang tiêu hao thời gian.

Về sau, Sở Uy càng chú ý khi nghe ngóng, lúc này hắn mới minh bạch đây chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Các ngươi nhìn xem, người này là ai vậy, làm trễ nải thời gian của mọi người. Tôi nói cái người thanh niên trẻ tuổi kia a, đến đây náo loạn làm cái gì chứ, vẫn phải thiết thực một chút, làm thật tốt công việc thích hợp với cương vị của mình. . . Nhất định là hắn ở bên trong quấy rầy đòi hỏi, lề mề không ra, giống như chỉ cần tiêu hao thời gian thì có thể thông qua khảo hạch vậy. Theo tôi thấy, tập đoàn Thần Hợp nên phái nhân viên bảo an đi vào, đem người kia đuổi đánh ra ngoài.

Sở Uy đứng ở bên cạnh Lâm Vi Vi , trắng trợn nói.

Hắn cũng đã thông qua được màn sơ thẩm, còn rất thuận lợi, lúc này đúng là hắn đang khoe khoang tài năng của mình.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tự nhiên cũng thuận lợi thông qua.

Chỉ là hai người lẫn vào đám đông đứng cách xa nhau một chút, bộ dáng cả hai như là "Không quen biết" lẫn nhau .

Trong lòng của bọn hắn cũng rất hiếu kỳ nhìn về nơi đó.

Dưới cái nhìn của hai người, thì Bạch Tiểu Thăng phải là người thông quan nhanh nhất mới đúng, làm sao còn ở bên trong mãi mà không ra đây.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng không thông qua sơ thẩm sao, những câu hỏi tựa hồ không khó lắm mà.

Dưới cái nhìn của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rằng Bạch Tiểu Thăng nếu không qua được, vậy thì ở đây liền không có người nào có thể thông qua.

Sở Uy vô cùng trào phúng, lời lẽ lại rất hùng hồn, lập tức thắng được sự đồng thuận của đám người, nên lập tức hưởng ứng theo.

Dù sao cũng là công kích đối thủ cạnh tranh, bọn hắn vui lòng góp sức.

Khi liếc mắt nhìn thấy vị phụ trách kia đang đi tới, thanh âm bất mãn của mọi người càng tăng thêm sức lực mà nói, trong mớ âm thanh hỗn loạn này, thì âm thanh của Sở Uy là rõ ràng nhất.

Vị phụ trách kia nghe được tất cả, hắn lặng im không nói tiếng nào muốn đi vào bên trong hàng rào để xem tình hình như thế nào, nhưng thời điểm hắn vừa muốn đi vào, lại thấy một người thanh niên trẻ tuổi ở đối diện đi tới.

- Ngài khỏe chứ, tôi đã thông qua được quá trình xét duyệt, bây giờ đi đâu đây?

Người thanh niên kia còn nở nụ cười với hắn, âm thanh hòa khí nói.

- Đi qua bên kia đi.

Vị phụ trách kia liền ngẩn người, miệng cười đồng thời chỉ tay nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó đi qua.

Hai mắt của người phụ trách kia nghi ngờ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bạch Tiểu Thăng, sau đó vội vàng đi vào bên trong hàng rào, hắn quả thực rất muốn biết rõ trì hoãn thời gian lâu như vậy, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Ngồi phía sau cái bàn dài, người đàn ông giống như là quản lý kia đang ngơ ngác ngồi ở đó, một bộ dáng như thất hồn lạc phách vậy.

"Đề thi" dùng để lọc ứng viên này, là do bọn hắn đặc biệt chuẩn bị.

Nhưng mà toàn bộ bẫy rập, bao gồm cả năm cái vấn đề liên quan đến trang hợp đồng kia, thì đều được người thanh niên trẻ tuổi kia trả lời tất cả.

Không một sơ hở. So với tiêu chuẩn còn tiêu chuẩn hơn.

Rõ ràng là tờ giấy bản hợp đồng kia, người thanh niên trẻ tuổi này chỉ mơ hồ quét qua một lượt, mười giây cũng chưa tới.

Nhưng thời điểm hắn trả lời các câu hỏi của mình, vậy mà ở tất cả các mặt đều nhớ rất kỹ càng, một chữ cũng không bỏ sót.

Thần tích.

Đã gặp qua là không quên được, sợ cũng chỉ là như thế này a.

- Chuyện gì xảy ra?

Người phụ trách đi tới, thấy bộ dáng của hắn như thế, vội vàng hỏi một tiếng.

- Vương Tổng, chắc chắn ngài không tin tưởng được chuyện này đâu, trên thế giới này qủa thật có yêu nghiệt a.

Sau một hồi ngu ngu ngơ ngơ, người đàn ông giống như là quản lý kia mới nhìn về phía lãnh đạo của mình, thần sắc giống như vừa khóc vừa cười.

. . .

Bạch Tiểu Thăng hướng về khu vực của những người đã được thông qua đi tới.

Thấy được người trong cuộc đã đi ra, cũng thông qua được khâu xét duyệt, những người vừa rồi còn lớn tiếng bất mãn nghị luận kia, cũng liền nhao nhao im lặng.

Thần sắc của Lâm Vi Vi vô cùng vui vẻ.

Vừa lúc Sở Uy nhìn thấy Lâm Vi Vi vì cái tên thanh niên mặt trắng kia nở nụ cười, trong lòng bỗng dâng lên ngọn lửa ghen tuông.

- Thật sự là thông qua. . . tôi nói với các ngươi, tên này không chừng đã bám sát không rời với người ta mà đến được đây, nói không chừng nha, đối với vị giám khảo kia bám chân, thậm chí quỳ xuống năn nỉ khóc lóc, cũng đều có khả năng. Cái xã hội hiện tại này, dạng người trẻ tuổi này, tôi đây đã thấy qua cũng nhiều. Người trước mặt bộ dáng tiêu sái, phía sau lại không có phòng tuyến cuối cùng. Nếu không tại sao nói, người thanh niên còn phải thêm chút niên kỷ mới ổn thỏa. Ngài nhìn một chút thì ngay lập tức thấy được, vì cái gì mà tất cả mọi người đều thích người trung niên, vì trẻ tuổi quá cũng không đáng tin cậy a.

Sở Uy tiếp tục lải nhải.

Vì tránh hiềm nghi nên Lâm Vi Vi ngay lập tức thu liễm thần sắc đối với Bạch Tiểu Thăng, và cũng không có phản ứng gì đối với thái độ của Sở Uy.

Thẳng đến khi Bạch Tiểu Thăng đến gần, lúc này Sở Uy mới chịu im miệng, một mặt hiền lành nhìn hắn.

Người phụ trách họ Vương từ phía sau của hàng rào đi tới, hướng về phía khu vực có mười một người đã thông qua đi tới, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt của hắn mơ hồ có chút ý vị thâm trường.

Yêu nghiệt sao. . .

Lần tuyển chọn sơ thẩm này, duy nhất có một người đạt chuẩn.

- Mọi người xin hãy đưa lý lịch của các vị giao cho tôi, một hồi nữa chúng tôi sẽ phái người kiểm tra đối chiếu sự thật một chút.

Người phụ trách họ Vương cất giọng nói.

So sánh với đợt khảo sát vừa rồi kia, lúc này mới thực sự gọi là xác minh thân phận.

Mười mấy người kia đã chuẩn bị xong lý lịch của mình, lấy ra giao cho vị phụ trách họ Vương kia.

Rất nhiều người trên mặt hiện lên sự kích động, dù sao, thì đây cũng là bước chân đầu tiên tiến về phía tập đoàn Thần Hợp.

Người phụ trách họ Vương kia nhanh chóng bước qua thu lý lịch.

- Vương Tổng, đây là lý lịch của tôi. Ở trong nước, tôi từng đảm nhiệm qua vị trí người quản lý của một công ty lọt vào Top năm mươi công ty hàng đầu quốc nội, và tôi đã làm trợ lý cho một vị phó chủ tịch. Ngài thấy đấy, bên trong phần lý lịch này cũng đã phê, còn có lời đánh giá đối với tôi nữa, đều là do các vị lão tổng nâng đỡ. Sở dĩ tôi trở về thành phố Nam Tự là do bên này kinh tế phát triển rất nhanh, lại là quê hương của tôi, nếu không phải vậy tôi thật không nỡ rời khỏi công ty cũ đâu.

Thời điểm Sở Uy đưa xấp lý lịch cho hắn, trên mặt còn nở nụ cười tha thiết, chào hàng bản thân mình.

- Không tệ, Sở tiên sinh thật sự là nhân tài nha.

Người phụ trách họ Vương nhìn lướt qua Sở Uy một lượt, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng gật đầu.

Người đã thông qua sơ khảo ở xung quanh cũng lập tức nhìn qua, trong mắt mang tia sợ hãi cùng thán phục.

Là người quản lý đi ra từ công ty nằm trong top năm mươi công ty hàng đầu trong nước!

Quá trâu bò.

Được mọi người xung quanh "Ngưỡng mộ", Sở Uy cũng chợt cảm thấy có mặt mũi vô cùng.

Lâm Vi Vi lại bất động thanh sắc đưa qua bản lý lịch của mình, thời điểm người phụ trách họ Vương lấy đi, tuy rằng không thấy nội dung bên trong, nhưng lại đối với nàng gật đầu tán thưởng, cười cười.

Lần khảo hạch này, số lượng nữ giới thông quan bất quá chỉ có bốn người, trong này thì chỉ có cô gái này là nhỏ tuổi nhất, hình dáng cũng rất tốt.

Theo tư cách người tham gia khảo hạch mà nói, biểu hiện của nàng có thể nói là hoàn mỹ.

Một đường thu lại lý lịch, người cuối cùng chính là Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đưa qua, người phụ trách họ Vương lại nghiêm trọng cầm lấy, nghiêm túc nhìn sơ qua một chút.

- Ngài từng đảm nhiệm qua chức vụ ở tập đoàn SMT.

Người phụ trách họ Vương có chút kinh ngạc nói.

Một câu nói thôi, khiến cho không khí chung quanh lập tức nghiêm nghị hẳn lên.

Rất nhiều người có bộ dáng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ngay cả Sở Uy cũng bị dọa cho sững sờ.

Tập đoàn SMT, là một trong ba công ty hàng đầu cả nước.

Tuy rằng đều thuộc về phạm trù Top năm mươi công ty hàng đầu trong nước, nhưng mà so với công ty của Sở Uy kia lại mạnh mẽ hơn nhiều.

- Đúng thế. Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng.

Chỉ là Tập đoàn SMT trong mắt hắn, quả thật không coi vào đâu.

Cái Tập đoàn SMT này, trên danh nghĩa thì không phải là của tập đoàn Đằng Vân, chỉ có điều là tập đoàn Đằng Vân gần đây đang đàm phán giá cả để thu mua.

Chỉ có một số rất ít quản lý cấp cao nội bộ mới biết rõ, kỳ thực đã ký rồi.

Bạch Tiểu Thăng tính sẽ làm cho ba người bọn họ một phần lý lịch ở một chỗ, tuy nhiên cái tên tập đoàn Đằng Vân quá vang dội, cũng không thể toàn bộ đều dùng Đằng Vân, nếu không phải vậy, chẳng phải là nói cho người khác biết lý lịch của bọn hắn có vấn đề sao?

Lục Thanh Phong cũng hiểu được.

Cho nên, phần lý lịch Bạch Tiểu Thăng nguyên lai thuộc về tổng bộ của tập đoàn Đằng Vân. Lý lịch của Lâm Vi Vi thì thuộc về một bộ phận sản nghiệp mới, mà Lôi Nghênh thì thuộc về một công ty quy mô lớn ở tỉnh ngoài.

Như thế, liền tách ra.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng xé cái phần lý lịch ban đầu kia, đồng thời tìm đến vị Phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Đằng Vân kia xin giúp đỡ, để cho hắn hỗ trợ tìm một cái công ty ở tỉnh ngoài không trực thuộc vào tập đoàn Đằng Vân.

Cho nên, sau khi câu thông, liền xuất hiện lý lịch của Tập đoàn SMT.

Cho dù tập đoàn Thần Hợp bên này có đi kiểm tra đối chiếu sự thật hay không, cho dù bọn họ có đi cũng tốt, dù sao vị Phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Đằng Vân kia đã đem tất cả mọi chuyện an bài thỏa đáng cả rồi, Bạch Tiểu Thăng cũng không lo lắng.

- Chỉ là, bên trên lý lịch này không có con dấu của Tập đoàn SMT a.

Người phụ trách họ Vương lại nói.

Xác thực, đây chỉ là một bản lý lịch viết tay, tựa hồ không đủ để chứng minh thân phận thực sự.

- Bản gốc đã bị mất.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Người phụ trách họ Vương hơi trầm mặc.

- Nguyên lai là tự tay mình viết a, vậy làm sao biết được những nội dung đã điền vào không có vấn đề, vậy tôi liền sửa lý lịch của mình là tập đoàn Đằng Vân đi.

Bên kia Sở Uy đè thấp âm thanh cười lạnh nói.

Bốn phía lập tức vang lên một hồi tiếng cười vang trầm thấp.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm để ý.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không có biểu lộ gì.

Phần lý lịch này của bọn hắn quả thực từ chỗ tập đoàn Đằng Vân bên đó làm ra, chỉ có điều cũng không cần cùng với dạng người như tên Sở Uy này giải thích nhiều.

- Các vị, xin mời.

Người phụ trách họ Vương đem những phần lý lịch kia giao cho người trợ lý ở bên cạnh, đối với mọi người nở nụ cười, sau đó mang theo bọn họ thẳng đến tòa cao ốc Thần Hợp.

Tiến vào khối cao ốc có kiến trúc đặc trưng của thành phố Nam Tự này, mọi người ai cũng là cảm thán khen ngợi.

Bên ngoài nhìn thấy khí thế mười phần, bên trong cũng có thể dùng tinh xảo, vô cùng khí thế để xưng.

Rất nhiều người đưa mắt nhìn bốn phía, âm thầm tán thưởng.

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng vẫn như thường đi ở phía trước.

Tòa cao ốc Thần Hợp này quả thực không tầm thường, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng hắn cũng đã gặp qua nhiều địa phương còn trâu bò hơn nhiều, không mười thì cũng hai mươi tòa.

Ngoại trừ thưởng thức đối với phần kiến trúc bên ngoài mặt chính của tòa cao ốc này, thì đối với sự trang hoàng bên trong, Bạch Tiểu Thăng quả thật là không có cảm giác gì quá lớn.

- Riêng phần khí độ này quả thật không phải là giả vờ, cái người thanh niên trẻ tuổi này. . . Chắc hẳn đã tiếp xúc qua các mặt lớn của xã hội.

Người phụ trách họ Vương kia vẫn một mực lưu tâm Bạch Tiểu Thăng, đối với thái độ của hắn lạnh nhạt thong dong như thế, cũng là thầm than.

Những lý lịch đó, đã giao cho chuyên gia đi kiểm tra đối chiếu sự thật, người phụ trách họ Vương lúc trước đã âm thầm ra hiệu, đặc biệt đi trước điều tra thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này kết quả đã điều tra xong, người phụ trách họ Vương mang theo tai nghe ẩn hình đã truyền đến tin tức.

Lý lịch của Bạch Tiểu Thăng không tệ, hắn đúng là xuất thân từ tập đoàn SMT.

Nghe nói cũng đứng hàng cao cấp là một vị Tổng Giám đốc điều hành, đảm nhiệm qua vị trí trợ lý Phó chủ tịch.

- Không nhìn ra, hắn tuổi trẻ như thế, vậy mà xuất chúng như thế.

Ánh mắt của người phụ trách họ Vương nhìn Bạch Tiểu Thăng rõ ràng lộ ra sự kính nể.

Ngay cả cái chức vụ của hắn hiện tại, cũng không có khả năng so sánh cùng với chức vị của người trẻ tuổi này đã từng đảm nhiệm qua.

Mọi người một đường thẳng tiến vào tháng máy để lên lầu.

Chờ thang máy vừa đến, ra khỏi thang máy, người phụ trách họ Vương kia mỉm cười đối mặt với mọi người, trực tiếp điểm chỉ mời ra mấy vị.

- Phần lý lịch này của mấy ngài đây có vấn đề, quả thật có lỗi, mấy vị không thể gặp Hàn tổng.

Người phụ trách họ Vương thẳng thắn nói ra.

Những người kia dĩ nhiên không cam lòng, nhao nhao giải thích.

Chỉ có điều, thái độ của người phụ trách họ Vương lại vô cùng kiên quyết.

Nếu như sơ thẩm là ở cửa chính, vậy một đường đi tới chỗ này là quá trình phúc thẩm.

Kỳ thực, có hai vị cũng không phải là lý lịch không được, mà là trong quá trình bọn họ tới nơi đây, thì thần sắc mỗi khi nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy kinh diễm, hiển nhiên vô pháp đảm nhiệm vị trí trợ lý cho Hàn tổng.

Kể từ đó, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại có tám người.

- Mọi người đều ở bên ngoài, chắc hẳn đã thấy rằng vị trí lúc này khác với nội dung của lời mời sơ khảo trước đó.

Người phụ trách họ Vương một đường mang bọn họ đi vào trong, vừa đi vừa cười nói.

- Vậy bây giờ tôi còn một cái tin tức tốt, muốn nói cho mọi người biết.

- Lần này, trong số các vị có mặt ở đây sẽ có bốn vị có thể lưu lại, một vị đảm nhiệm vai trò là trợ lý của Hàn tổng, mặt khác ba vị kia nếu như nguyện ý, có thể ở Công Ty của chúng tôi đảm nhiệm chức vụ cao cấp khác.

Mọi người dĩ nhiên vô cùng nguyện ý.

Lý lịch của cái tên thanh niên mặt trắng kia không có vấn đề gì sao? Thật sự là tập đoàn SMT đó nha. Vậy hắn, ngược lại miễn cưỡng cũng tính như là một kình địch của mình. Chỉ là sau khi Sở Uy hưng phấn một phen, trông thấy bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, mơ hồ có một tia tiếc nuối.

Một hồi nữa sẽ gặp mặt Hàn Hà Phi, bằng vào ba tấc miệng lưỡi của mình, nhất định sẽ đánh bại hắn.

Một tên tiểu tử lông mọc chưa đủ mà cũng muốn tranh đua với mình sao?

Trong lòng của Sở Uy chiến ý mười phần.

Bạch Tiểu Thăng lại không hề hay biết, ở bên cạnh lại có người dùng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn như đại địch của cuộc đời.

Việc nhận lời mời khảo hạch này thì đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, giống như một buổi tham quan tập đoàn Thần Hợp mà thôi.

Đối thủ sao?

Căn bản không tồn tại. . .

Cho dù Sở Uy nghĩ có nát óc cũng không nghĩ ra được. Bất đắc dĩ nhất trong nhân sinh, chính là ta lấy ngươi làm đối thủ nhưng ngươi lại cho rằng ta không tồn tại. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận