Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2559: Anh muốn gì? (1)

Blanche còn không biết những lời cô ta nói với Bạch Tiểu Thăng có ý nghĩa thế nào. Dù sao những chuyện đó căn bản không tính là bí mật trong Hội đồng quản trị, thậm chí có thể nói là trong lòng mọi người đều biết.

Basil vẫn luôn nhận lệnh bởi Perros, thậm chí trước đây chính là do Perros phái qua theo dõi Phó chủ tịch Hội đồng quản trị, chú ý tới người đứng thứ hai của Hội đồng quản trị vẫn có tham vọng, muốn tranh cao thấp với Perros.

Nhưng bây giờ thì không cần nữa.

Bởi vì Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kia tất nhiên đã hoàn toàn thua trận, rời khỏi ban quyền lực của Hội đồng quản trị, không thể gây ra sóng gió gì nữa.

Bản thân Basil cũng là một cổ đông trung bình, lại bởi vì "công trạng" trước đó nên rát được Perros tin tưởng và coi trọng, cho nên lần này mới có thể có cơ hội đến đây, trở thành một Phó chủ tịch mới của tập đoàn.

Nói thẳng ra thì Basil - Phó chủ tịch mới này không cần lo lắng gì.

Bởi vì Phó chủ tịch mới đại biểu là ý chí của cả Hội đồng quản trị, cũng không cần cá nhân phát huy ra ý chí lớn thế nào.

Điều kiện chủ yếu của Phó chủ tịch mới là phải trung thành, trung thành với Hội đồng quản trị, càng phải trung thành với cá nhân Perros...

Blanche trong lúc vô tình thuận miệng nói vài câu đã nói ra tình hình mà Bạch Tiểu Thăng còn không biết, cũng cảnh tỉnh cho anh.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng nghe được liền nhíu mày, ánh mắt có phần nghiêm trọng, im lặng không nói như đang suy ngẫm điều gì.

Blanche bất giác nói thêm vài câu, lại chợt phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng không có phản ứng gì liền dừng lại, tò mò nhìn anh.

- Anh làm sao vậy?

Blanche không nhịn được hỏi.

Thật ra, những lời Blanche mới nói cũng không phải hoàn toàn thuận miệng ra, trong này còn có chút mục đích nhỏ, chính là thể hiện quyền thế của ba cô ta – ngài Perros trong Hội đồng quản trị mạnh tới mức nào. Bây giờ, Hội đồng quản trị đoàn kết một lòng tới mức nào.

Nếu Bạch Tiểu Thăng có thể nhận thức được hai điểm này, nói không chừng sẽ có tâm tư muốn ra sức cho Hội đồng quản trị.

Sau khi được Bạch Tiểu Thăng cứu giúp, Blanche trở nên vô cùng nhiệt tình, muốn lôi kéo Bạch Tiểu Thăng tiến vào bên phía Hội đồng quản trị.

Đương nhiên, cũng bởi vì bản thân Bạch Tiểu Thăng là một vị Phó chủ tịch, đang nắm giữ quyền lớn, mang chức vụ quan trọng trong ban quản lý.

Blanche cao giọng gọi như vậy đã khiến cho Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh không nhìn ra chút manh mối nào, rất tự nhiên nhìn Blanche khẽ cười nói:

- Tôi sao? Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chúng ta có phải không nên ở đây lâu hay không, bữa tiệc bên kia vẫn còn tiếp tục đấy.

- Đúng, đúng vậy!

Blanche vội nói:

- Hôm nay anh chính là nhân vật chính, tất cả mọi người chờ được giao lưu với anh, sao anh có thể chạy tới đây tranh thủ thời gian chứ.

- Vậy chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói, dẫn theo Blanche cùng trở về phòng tiệc.

Chờ hai người bọn họ đến cửa phòng tiệc, vừa vặn gặp được Ôn Ngôn và Basil.

Nhìn hai người này mới từ phòng thang máy vội trở về, đang vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

- Ồ, Phó chủ tịch Bạch, cô Blanche, các người đi đâu vậy...

Ôn Ngôn mỉm cười nói với hai người Bạch Tiểu Thăng.

- Đi ra hít thở không khí.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chỉ vào phòng tiệc:

- Bên trong, mọi người quá nhiệt tình.

Basil ở bên cạnh với ánh mắt có phần không vui.

Nếu Bạch Tiểu Thăng ở bên trong nhận được một trăm điểm nhiệt tình, ông ta lại chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy không thăng bằng.

- Vậy Phó chủ tịch Bạch, cậu nên đi cùng chúng tôi cung kính tiễn ngài Perros, ngài Bạch Tuyên Ngữ mới phải chứ.

Basil nhướng mày, mỉm cười lạnh giọng nói:

- Mà không phải là một mình chạy đi hít thở không khí, cậu đấy...

Nhưng bất chợt, Basil chú ý tới Blanche bên cạnh, cảm thấy mình vừa giễu cợt cũng kéo luôn cả cô ta hình như không thỏa đáng lắm.

Basil lập tức mỉm cười nói:

- Nhưng nếu chủ tịch Bạch cùng cô Blanche ra ngoài hít thở không khí, nhìn vậy ngược lại cũng không thành vấn đề.

Blanche có chức vụ tới mức nào, chẳng qua chỉ là giám đốc điều hành của Basil, ở bên này gọi là trợ lý cấp cao nhất.

Basil nói thế, có ý quỳ liếm ngài Perros.

Xem ra “trình độ” và tác dụng của Bạch Tiểu Thăng đối với ngài Basil đã rõ ràng, mình bớt tranh cãi tốn nước bọt với cậu ta thì hơn.

Blanche hé miệng cười nói:

- Tôi làm gì có can đảm dám để cho chủ tịch Bạch tiếp tôi chứ? Là tôi chủ động tìm chủ tịch Bạch để giao lưu, bây giờ không phải là vội vàng trở về sao?

Basil thấy con gái của chủ tịch Perros nói thế, cũng không nói thêm nữa.

- Được, bên trong còn thiếu hai nhân vật chính đấy.

Ôn Ngôn ở bên cạnh cười ha hả, giơ tay đẩy cửa ra, nói:

- Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa. Nào, cô Blanche, ưu tiên quý cô, mời vào.

- Vậy làm sao được, ba ngài đều là lãnh đạo lớn.

Blanche cười ngọt ngào.

Ôn Ngôn nhã nhặn nói:

- Lúc này không phải là trường hợp chính thức, cô Blanche lại cho tôi cơ hội được làm quý ông ga lăng đi.

Blanche mỉm cười khách sáo vài câu, sau đó vẫn ngoan ngoãn đi ở phía trước.

Bên trong sớm có người kéo cửa thay cho Ôn Ngôn. Anh ta mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng và Basil:

- Đi thôi, hai vị Phó chủ tịch.

Ai trước ai sau, theo Basil thấy lại là vấn đề.

Basil nhướng mày, cười nhạt nhìn Bạch Tiểu Thăng, giả vờ khách sáo nói:

- Phó chủ tịch Bạch, mời ngài đi trước?

- Sau này hai vị còn gặp nhau nhiều trong công việc, cũng hợp tác với nhau nhiều hơn, lúc này đừng khiêm tốn với khách sáo nữa.

Ôn Ngôn ở bên cạnh mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt, nói với Basil một tiếng:

- Ngày sau, vẫn mong ngài Basil chỉ giáo nhiều hơn.

Basil muốn khách sáo vài câu mang tính tượng trưng, kết quả Bạch Tiểu Thăng nói xong, không ngờ lại trực tiếp bước nhanh vào trong.

Điều này làm cho Basil không khỏi sửng sốt.

Theo lẽ thường, Bạch Tiểu Thăng có phải nên nhường mình một chút không. Cậu ta tiến vào như vậy, có phải không coi mình ra gì hay không...

Basil không khỏi giơ tay đưa về phía bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, bực tức nói như tố cáo với Ôn Ngôn:

- Ngài Ôn Ngôn, ngài nhìn Phó chủ tịch trẻ tuổi này của các ngài đi, làm vậy khó tránh khỏi cũng quá...

Quá không hiểu chuyện rồi! Quá kiêu căng rồi!

Basil không nói ra nửa câu sau nhưng trên mặt rõ ràng có phần bất mãn.

Ôn Ngôn nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, ngược lại mỉm cười trấn an Basil:

- Ngài Basil, tính tình của ngài Bạch Tiểu Thăng luôn không câu nệ tiểu tiết, ngài quen lâu rồi sẽ biết được thôi, đây đều là cử chỉ vô tâm. Ngài Basil cũng là một người rộng lượng, không cần tính toán trong chuyện vặt này.

Có Ôn Ngôn trấn an như thế, lại nể mặt Ôn Ngôn, Basil miễn cưỡng gật đầu, xem như không tính toán với sự “vô lễ” của Bạch Tiểu Thăng.

Hai người này một trước một sau bước vào phòng tiệc.

Khi ngước mắt lên, ánh mắt Ôn Ngôn thoáng nhìn về phái Bạch Tiểu Thăng. Không biết sao, anh ta cảm thấy vừa rồi anh cho anh ta cảm giác có hơi lạ...

Bên này, bữa tiệc cũng không kéo dài quá lâu, lại tiến vào giai đoạn kết thúc.

Sau khi kết thúc, Basil hăng hái bừng bừng đi cùng với đám người phòng hành chính, hậu cần của tổng bộ, dẫn theo trợ lý cao cấp nhất của mình là Blanche kích động lao thẳng đến thăm quan văn phòng của mình.

Các vị Phó chủ tịch, các vị Tổng giám đốc sự nghiệp và các quản lý cao cấp của tổng bộ đều rời đi.

...

Lúc Ôn Ngôn quay về văn phòng của mình, Nguyễn Ngữ đi tới đón và dò hỏi với vẻ mặt quan tâm:

- Bên kia, tất cả đều thuận lợi chứ?

- Ừ.

Ôn Ngôn biết cô ta ám chỉ gì, gật đầu, đi tới sau bàn làm việc của mình và ngồi xuống, nói:

- Thật ra không có tình hình gì bất ngờ...

Còn chưa nói dứt lời, lại thấy có người trực tiếp đẩy cửa bước vào, động tĩnh này khiến Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ chú ý.

Nơi này chính là văn phòng Bộ giám sát của ngài Ôn Ngôn, ai gan to như vậy, thậm chí không gõ cửa đã trực tiếp xông vào. Ánh mắt Nguyễn Ngữ lập tức trở nên sắc bén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận