Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 143: Anh đi tìm lão Tôn mà đòi



- Hạt châu thủy tinh?

Một câu của Bạch Tiểu Thăng làm toàn trường yên tĩnh.

Sau đó oanh một tiếng, nổ.

- Không phải nói là vòng tay Nam Hồng à, làm sao lại là viên thủy tinh?

- Viên thủy tinh ai mà chưa thấy qua, đây cũng không giống!

- Đúng vậy, nhìn màu sắc kia, cái tính chất kia, đâu có điểm nào giống với thủy tinh!

Người vây xem chỉ trỏ, nghị luận liên tục.

- Tên nhóc nhà cậu nói xàm cái gì, cậu gặp qua Nam Hồng hay chưa!

- Đúng vậy, anh đây rõ ràng là tới phá quán!

- Đầu sẹo, không thể nhịn! Nếu tôi là anh, tôi cũng không đành lòng!

Các chủ quán lòng đầy căm phẫn, nhưng mà nhìn vào ánh mắt, rõ ràng toàn là thành phần xem náo nhiệt.

- Tiểu Bạch, không hiểu đừng nói lung tung!

Hàn Sơ Ảnh tức giận dậm chân.

Anh mặc kệ đó là Nam Hồng hay là viên thủy tinh, người ta đã chuẩn bị trả tiền thì còn chuyện của anh sao!

Mỹ nữa mang kính râm cùng bạn gái có chút chần chờ.

Tiêu một vạn khối, mua một chuỗi viên thủy tinh, nhiều tiền ít tiền là một chuyện, mấu chốt là không biết được còn tốt, biết rõ oan đại đầu còn muốn làm thì trong lòng. . . Không thoải mái!

Đầu sẹo biến sắc, đôi mắt hiện lên vẻ bối rối. Sau đó vẻ mặt hung hãn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng hò hét.

- Cậu nói bậy bạ gì đó, cái này rõ ràng là cực phẩm Nam Hồng, hôm nay cậu không nói rõ, dù có bồi thường 10 ngàn tôi cũng không bỏ qua!

Bạch Tiểu Thăng đưa tay ra, cầm lấy Nam Hồng trong tay đầu sẹo, không chút hoang mang khi bị người chung quanh nhìn.

- Tại đây có nhiều người trong nghề, mọi người biết rõ, quả hồng đỏ là đại biểu một cái phẩm chất đỉnh cấp Nam Hồng, đỏ, nhu, mảnh, nhuận, đều đặn. Quả hồng đỏ tính chất ôn nhuận, tinh tế, tỉ mỉ, ánh nắng xuống sẽ phát hiện chỉnh thể đỏ bên trong lộ ra vàng, màu sắc lệch sang hệ màu da cam.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.



Mọi người vây xem lập tức an tĩnh lại, người sưu tập đồ cổ thích nghe hắn giảng.

Nghe rồi, đã có thể mang ra đi khoe khoang một phen, lại có thể mình tự mình áp dụng trong thực tiễn đào bảo.

- Nhưng mọi người nhìn xem, cái gọi là quả hồng đỏ, là màu sắc gì? Lại còn có chút thông thấu sáng rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng cao cao giơ lên, để ánh nắng xuyên thấu qua

- Sờ lên, không có cảm giác trơn bóng trơn nhẵn, cầm gần, ngươi sẽ phát hiện ngay cả thạch văn cũng không có. Ánh sáng xuyên qua, mọi người có thể nhìn thấy mặt ngoài điểm chu sa bồng bềnh, mà độ trong suốt như vậy, chu sa điểm, chỉ có anh đào đỏ mới có, nhưng anh đào thật điểm chu sa đỏ ở bên trong, có biết tại sao lại như vậy không?

Bạch Tiểu Thăng thần sắc chắc chắn, ánh mắt tràn đầy tự tin, giờ này khắc này, hắn nghiễm nhiên có phong thái đại gia đồ cổ.

- Vì sao?

Mỹ nữ đeo kính không nhịn được hỏi lại.

Nghi vấn của cô cũng là câu hỏi của vây xem người.

- Bởi vì, thủy tinh làm Nam Hồng đã bị axit mạnh ăn mòn qua, màu sắc của nó mới có thể đi vào, nhiệt độ cao nung lại đánh bóng, cuối cùng tạo thành thứ này.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

-Đây cũng là công nghệ cao đúng không, thị trường khắc giá cũng không rẻ, ít nhất cũng phải năm đồng.

Năm đồng một gram, cái này một chuỗi sẽ khoảng một trăm gram, cộng lại có thể tới năm trăm đồng.

Loại đồ giả này đặt trên sạp hàng của đầu sẹo, đúng được tính là "Trấn tiệm chi bảo", dù sao những cái khác, đoán chừng còn không quý như cái này. . .

- Cho nên tôi nói, vòng tay này chỉ là một chuỗi thủy tinh làm nên!

Một câu của Bạch Tiểu Thăng hoà âm.

Bốn phía một trận yên tĩnh.

Hiểu công việc rõ ràng, bảo sao Bạch Tiểu Thăng tràn đầy tự tin. Đầu lĩnh là đạo phân tích chấn động, bọn hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cũng không giống nhau.

- Cậu để cho chúng tôi nhìn xem!

Mấy một chuyện tốt người đi lên trước, căn cứ Bạch Tiểu Thăng nói nghiệm nhìn, nghị luận ầm ĩ.

- Không sai, cái này là thủy tinh giả Nam Hồng.

- Đúng vậy, cái đồ chơi này làm cũng không tệ, ít nhất cũng qua hai, ba lần gia công!

- Hiểu đến độ không tìm được lỗ hổng trong phân tích, tiểu huynh đệ, cậu được!

Những người này thường xuyên đi dạo ở thị trường, bọn hắn đều nói như vậy, những người khác càng tin phục.

Những cái kia chủ quán cũng tụ cùng một chỗ, nói nhỏ.

- Tiểu tử này thật đúng là hiểu biết!

- Nhìn là biết người trong nghề!

- Ai, đầu sẹo lần này gặp phải kẻ khó chơi rồi.

Lần này, không ai bị sẹo tóc tiếng.

Mỹ nữ đeo kính râm cùng bạn gái, liên tiếp gật đầu, hoàn toàn tin phục.

Hàn Sơ Ảnh ngạc nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, lặp đi lặp lại dò xét Bạch Tiểu Thăng, vậy mà không biết hết về hắn.

- Quái, mình làm sao không nhìn ra, gia hỏa này, còn rất hiểu ngọc thạch!

Bất hiển sơn bất lộ thủy Bạch Tiểu Thăng đúng là làm cho Hàn Sơ Ảnh mở rộng tầm mắt.

Sẹo đầu sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt oán hận.

Thứ này làm ra thế nào, tính chất ra sao, hắn quá rõ ràng, hắn vốn định làm trấn tiệm chi bảo, ai ngờ bị đục một lỗ mới để cho người thử mang, bán được, hắn có thể vui mừng khôn xiết.

Mắt nhìn thấy nạn nhân sắp trả tiền, kết quả bị một tên tiểu tử chặn ngang một gậy.

- Tiểu tử ngươi đánh rắm, tôi có giấy chứng nhận của chuyên gia giám định, cậu. . .

Sẹo đầu tức giận khó thở, hận không thể túm Bạch Tiểu Thăng rồi đánh một trận.

- Biết cái này sao?

Bạch Tiểu Thăng tay vừa lộn, lộ ra một tấm danh thiếp.

- Thứ đồ gì!

Sẹo đầu lạnh hừ một tiếng đoạt lấy, nhìn một chút, ánh mắt có chút đăm đăm.

- Là Nhiên Gia!

Sẹo đầu giật mình hô.

- Nhiên Gia, đây là bạn Nhiên Gia, trách không được!

- Đúng vậy, bạn của Nhiên Gia, thì có thể nhìn lầm sao!

Bốn phía rất nhiều người hô to gọi nhỏ, nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt càng thêm tin phục.

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt như cũ.

Tấm danh thiếp này, thậm chí Tôn Diệc Nhiên ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng, đây chỉ là đạo cụ để dọa người.

Không có cách, đám người này chỉ nhận danh khí, cho dù Bạch Tiểu Thăng nói đúng cũng không thể khiến người khác tin hết.

Vậy liền dứt khoát lấy danh khí nói chuyện.

- Cậu thật đúng là có thể vật tận kỳ dụng (sử dụng hết giá trị của vật).!

Hàn Sơ Ảnh hạ giọng bĩu môi mỉm cười.

- Bạn của Nhiên Gia. . . Tôi nhận! Cứ như vậy, cậu trả ba ngàn, các cậu đi thôi.

Đầu sẹo đem danh thiếp đưa lại Bạch Tiểu Thăng, ủ rũ nói.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, quay đầu nhìn hai nữ nhân kia một chút.

Cái kia hơi cũ, nhanh mở túi xách, bên trong có một xấp tiền thật dày, chừng hơn một vạn, nàng lấy ra đếm một chút, lại muốn lấy.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay cầm lấy mấy tờ, lại nhìn thấy sẹo đầu trừng mắt nhìn xem túi kia.

Bạch Tiểu Thăng chau mày, cản trước mặt hắn, cười tủm tỉm đem cái bốn năm trăm đồng trực tiếp nhét vào sẹo đầu trong tay.

- Đồ vật chúng tôi không cần, tiền này, đền hai cái hạt châu bị bể nát kia.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Phí nửa ngày miệng lưỡi, phải trả ba ngàn, Bạch Tiểu Thăng không làm!

- Tôi nói người anh em, cái này không được đâu!

Đầu sẹo nhíu mày, không vui.

- Tôi cùng lão Tôn là bạn bè, anh còn muốn nhiều hơn, đi tìm anh ta! Chắc đang ở khu đánh cược thạch, một lúc nữa chúng tôi sẽ tới đó, chúng ta cùng đi cũng được!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Đường đường Nhiên Gia, trong miệng Bạch Tiểu Thăng trở thành lão Tôn. . .

Không biết Tôn Diệc Nhiên biết được chuyện này, có cảm tưởng gì. . .

Tiểu tử kia dùng một phần nhỏ ánh mắt chiếm tiện nghi của Sơ Ảnh, tôi coi hắn làm thương, coi như thanh toán xong.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

Sẹo đầu còn muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không có nói ra, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, không rên một tiếng trở về.

- Đi, chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói với hai cô gái qua chào hỏi Hàn Sơ Ảnh.

Bốn người đi vào trong chợ.

Đầu sẹo ngồi xổm ở quầy hàng, ánh mắt oán hận nhìn xem Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn hai người phụ nữ kia ——

Một cái có sắc, một cái có tài.

Đầu sẹo bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận