Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1728: Hai phe cảm thấy hứng thú với người của đối phương (2)

Vào lúc Ruby ý thức được những điều này, hắn nghe bên cạnh truyền đến những tiếng "lách cách".

Ruby theo bản năng nhìn sang, đồng tử đột nhiên co lại thành mũi kim.

Chỉ thấy Lôi Nghênh tháo khẩu súng cướp được, sau đó lắp ráp trở lại thành thạo vô cùng, với tốc độ nhanh không tưởng.

Ruby cũng là người chơi súng nên liếc mắt lại nhìn ra trình độ của anh ta.

Lúc đối phương lắp ráp lại thậm chí không cần nhìn, mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Loại "giả mù" này cũng có nghĩa là người này quen thuộc với súng ống đã đạt tới trình độ biến thái rồi!

- Cạch!

Sau khi lắp ráp khẩu súng xong, một tiếng động khẽ vang lên. Đó là tiếng bóp cò, đơn giản là không bắn, giữa ở trạng thái chính giữa.

m thanh này quả thật làm cho tim Ruby run lên.

- Hôm nay rất tốt, không cướp cò. Nhưng lần tiếp theo thì không nhất định đâu. . .

Lôi Nghênh còn nhìn hắn cười, nụ cười này làm cho lưng Ruby thấy lạnh lẽo.

Lôi Nghênh liếc nhìn khẩu súng trong tay và đặt nhẹ ở trên bàn:

- Thật ra tôi không am hiểu thứ này lắm, thứ tôi am hiểu chính là…"

Lôi Nghênh liếc nhìn Ruby và cười, khẽ nói một câu:

- Ngắm bắn tầm xa!

Những lời cuối cùng này làm cho mặt ngài Ruby trắng bệch.

Ngắm bắn tầm xa không phải là trò chơi, chính là đeo kính và có thể bắn trăm phát trúng cả trăm, như vậy cần phải luyện tập vô số lần, còn phải có thiên phú.

Ruby không nghi ngờ lời Lôi Nghênh nói.

Từ lần đầu tiên vừa nhìn thấy, hắn đã biết được người này từng trải qua chiến trường!

Vừa nghĩ tới một tay súng bắn tỉa rất lợi hại suốt ngày để mắt tới mình, từ một nơi bí mật gần đó cầm súng ngắm bắn mình, lập tức lấy mạng mình, Ruby lại cảm giác vô cùng sợ hãi.

Ai có thể nhận ra được điều này!

Daisy trợn tròn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, trong lúc hai người này cười nói uy hiếp người khác. . . Thật soái. . .

- Nào, nhận lấy đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và đưa séc tới.

Tấm séc này hơi mỏng, tay Ruby vừa chạm vào liền rụt lại như bị điện giật.

Ruby cũng tái xanh, trực tiếp lắc đầu như trống bỏi.

Nói đùa à!

Hắn còn dám nhận sao?

Thật sự dám nhận, ngài Umea sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy tất cả những gì hắn có bây giờ đều sẽ trở thành bọt nước.

Cầm tiền mà lá mặt lá trái không làm việc, hai ông nội này có thể sẽ khiến cho cuộc đời của hắn dừng lại ở đây. . .

Ruby quả thật cảm thấy tấm séc kia giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.

- Cầm đi.

Bạch Tiểu Thăng rất "Ôn hoà" giục:

- Mặt khác, giúp tôi hẹn ngài Umea kia, tôi muốn gặp anh ta một lần!

Bạch Tiểu Thăng biết chuyện này không yên được, cho dù hôm nay có cứu được Daisy, vậy ngày mai, ngày kia thì sao? Nếu như mình không ở bên này, Daisy cuối cùng vẫn sẽ bị Umea ép buộc.

Chỉ có nghìn ngày làm kẻ trộm, làm gì có đạo lý nghìn ngày phòng kẻ trộm.

Bởi vì Daisy bất khuất nên Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng rất tốt về cô, mới nhất định phải quản chuyện này.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng muốn gặp mặt ngài Umea một lần, nói riêng cho hắn biết thân phận của mình và anh rể hắn cũng xem như là đồng nghiệp, hắn có thể không nể mặt sao.

Không nể mặt cũng phải nể mặt!

Mặt Ruby trắng bệch, đồng tử chuyển động, tâm trạng rất bối rối.

Ngay sau đó, hắn nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi không làm chủ được chuyện này, thật đấy! Thưa ngài, ngài chỉ có thể nói chuyện với ngài Umea! Tôi có thể giúp ngài hẹn ngài ấy, tôi sẽ làm chóng thôi! Nhưng tôi thật sự không thể nhận tấm séc này, nếu như ngài Umea nói bỏ qua chuyện này, tôi có thể không cần số tiền kia nữa. . .

Bạch Tiểu Thăng có thể đưa, nhưng đánh chết Ruby cũng không dám nhận.

Bạch Tiểu Thăng cũng đành cầm tờ séc về.

Gần đây, thật là có một vài chuyện buồn cười, bất kể là ở Ligelisi, hay ở New Orange, thứ séc mà người phương Tây yêu thích nhất, không ngờ lại đều đưa ra được.

Lúc này, cũng xem như đã nói chuyện phiếm xong. Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng lên. Lôi Nghênh, Daisy thấy thế cũng đứng dậy theo.

Ruby cũng giống như gắn lò xo trên mông, lập tức bắn lên.

- Chúng tôi không quấy rầy nữa, ngài Ruby liên hệ được với ngài Umea thì có thể bảo Daisy liên hệ chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến nhà thương lượng với hắn, tìm cách giải quyết chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chiều rồi, chúng tôi không làm phiền nữa.

- Vâng, vâng tôi chắc chắn sẽ mau chóng liên lạc!

Ruby gật đầu và nói với Bạch Tiểu Thăng, lại cúi người liếc nhìn Lôi Nghênh rồi lặp lại một tiếng:

- Rất nhanh thôi!

Lôi Nghênh cười đặt khẩu súng đã được lau sạch vân tay sau khi lắp ráp xong lên trên bàn. Anh ta tất nhiên không thể mang nó đi được.

Cứ vậy đi, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lôi Nghênh, Daisy rời đi. Ngài Ruby ở phía sau đưa tiễn.

Những vệ sĩ bị Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đánh ngã, một phần nhắm mắt theo đuôi, một phần khác còn đang ngất. . .

Ngoài trang viên Ruby, trong xe taxi phía xa, A Ước vô cùng buồn chán nghịch điện thoại di động.

Chờ đợi luôn làm người ta cảm giác thời gian dài dằng dặc, lại rất buồn chán.

Nếu không phải nể mặt tiền, anh trước sẽ không vất vả như vậy.

Vừa rồi, trong điện đài có bạn hỏi A Ước ở đâu.

A Ước thật sự khoe khoang với đối phương:

- Nhắc tới lần này, tôi rất may mắn đấy. Tôi chở hai người Trung Quốc có tiền, bọn họ cho tôi rất nhiều tiền không nói, bạn bè của bọn họ còn quen biết với ngài Ruby. Tôi đang chờ bọn họ ra, sau đó đưa bọn họ về.

A Ước vừa nói xong lập tức bị người bạn chế giễu:

- A Ước, anh chém gió vừa thôi. Khách anh chở có người bạn thật sự quen biết với ngài Ruby còn có thể ngồi cái xe nát của anh à?

- Xe của tôi làm sao chứ! Xe này nát chỗ nào, còn tốt hơn chiếc xe của anh nhiều. Sao bạn của người khách này không thể quen biết với ngài Ruby chứ? Là anh kiến thức nông cạn thôi. . .

A Ước đấu khẩu với bạn.

Đúng lúc này, A Ước bỗng nhiên cảm giác phía trước đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn qua cũng thấy chói mắt.

Cửa trang viên Ruby cách đó mấy chục mét bỗng nhiên sáng đèn, hai ngọn đèn pha chiếu thẳng vào chiếc xe của anh ta.

A Ước lập tức giật mình, thậm chí không kịp trả lời người bạn trong điện đài.

Sau đó, anh ta mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều người đi tới.

A Ước không nhịn được nuốt nước miếng, nghĩ có phải là trang viên Ruby không cho xe đỗ, mình có nên lái xe đi không. Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy rõ người tới.

Người đi đầu rõ ràng chính là hai người khách Trung Quốc do mình chở tới.

Chỉ có điều đi người nhắm mắt theo đuôi người khách Trung Quốc lại làm cho tròng mắt anh ta đột nhiên co lại.

Ngài, ngài, ngài Ruby!

Có trời mới biết, giây phút đó trong lòng A Ước chấn động mạnh tới mức nào.

- Sao vậy, sao không nói gì? Anh không còn lời nào để nói rồi chứ gì? Anh đúng là chuyên gia chém gió!

Trong điện đài truyền đến tiếng đùa cợt của người bạn.

A Ước nhìn chằm chằm và phía trước, ấn nút và run giọng nói:

- Nếu như tôi nói, ngài Ruby tự mình tiễn khách của tôi đến xe tôi, anh tin không. . .

Ruby tự mình đưa ba người Bạch Tiểu Thăng lên xe taxi.

Thật ra hắn muốn phái xe đưa bọn họ đi, thuận tiện thăm dò chỗ ở của hai người Bạch Tiểu Thăng để báo cáo với ngài Umea.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng từ chối, Ruby cũng không ép nữa.

Thấy tài xế xe taxi là một người trẻ tuổi rất "hiểu chuyện", chủ động chạy tới chạy lui mở cửa xe, cũng đặc biệt kính nể, e sợ mình, ngài Ruby suy nghĩ một lát rồi trực tiếp móc ra một xấp tiền, trả tiền xe thay cho đám người Bạch Tiểu Thăng.

Người tài xế xe taxi trẻ tuổi lập tức kích động, liên tục nói cám ơn.

Ruby tùy ý vẫy tay, sau đó cách cửa sổ xe mỉm cười chào tạm biệt ba người Bạch Tiểu Thăng.

Khi thấy xe taxi rời đi, ngài Ruby vẫn đứng ở đó nhìn rất lâu, sau đó bước vội vàng về trang viên của mình.

Chuyện này, hắn xem như đã làm hỏng hoàn toàn rồi!

Không hoàn thành chuyện do ngài Umea sắp xếp, còn có thể có thêm một kẻ địch, đồng thời đối phương muốn gặp ngài Umea.

Ruby nóng lòng báo cáo với ngài Umea về tất cả những điều này.

Ruby gọi điện thoại, trong lòng lo lắng không yên. Cuối cùng bên kia cũng có người nghe máy.

- Mọi việc làm thế nào rồi?

Điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói "Ôn hòa".

Ruby cũng biết chủ nhân của giọng nói mê hoặc này mà nổi giận lên sẽ đáng sợ tới mức nào.

- Ngài Umea, bên phía tôi xảy ra chút chuyện nhỏ.

Ruby nuốt nước bọt và nhắm mắt nói.

Sau đó, Ruby nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra bên này cho ngài Umea biết, sau đó không dám thở mạnh, chờ đợi bị răn dạy.

- Ồ, anh nói là hai người Trung Quốc tự nhiên xuất hiện, còn đánh rất giỏi, hai người bọn họ đánh ngã mười mấy người của anh, vẫn có sở trường về vũ khí, cướp vũ khí của các người, còn quen biết với người nhà họ Tần, đồng thời muốn thấy tôi nói về chuyện này sao?

Ngài Umea cười và lặp lại những nội dung này.

- Đúng vậy.

Ngài Ruby rụt rè nói.

Hắn là chủ của một trang viên lớn được mọi người trong New Orange kính nể, e sợ lúc này lại sợ như một đứa trẻ vậy.

- Con heo nhà anh dám lấy danh hiệu của tôi ra dọa người, không ngờ còn bị người xem thường, tôi rất cám ơn anh đấy, Ruby.

Lời ngài Umea nói quả thật làm cho Ruby ớn lạnh, lúc này không ngừng nói xin lỗi.

- Đồ vô dụng! Nếu không phải nể tình trước kia anh tận tâm tận lực, tôi đã cho anh tàn phế rồi!

Cuối cùng, giọng nói bên kia cũng trở nên băng lạnh.

Ruby giống như trút được gánh nặng, nghe mắng còn hơn nghe tiếng cười đáng sợ này nhiều.

Bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của ngài Umea:

- Nhưng vừa nghe anh nói vậy, tôi cũng cảm thấy hứng thú, muốn gặp hai người Trung Quốc không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận