Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2045: Người trẻ tuổi Nói khoác không biết ngượng (1)

Tori - Phó thị trưởng thành phố Lin này, còn có người quản lý bốn doanh nghiệp dẫn theo đoàn đội hơn trăm người chào đón, trong lòng đầy chờ mong Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc sắp tới tham quan khảo sát, hợp tác đầu tư - tổng cộng lại chỉ có ba người, nhìn qua còn đều đặc biệt "tuổi trẻ tài cao".

Quan trọng là quá trẻ tuổi, hơn nữa hai người trong đó giống như là người đi theo...

Giây phút đó, vẻ tươi cười của đám người Phó thị trưởng Tori có chút gượng gạo.

Đoàn đội vốn mười lăm người, bọn họ đã cố gắng lên tinh thần, trong lòng hy vọng vào kỳ tích.

Lúc này thật sự có "Kỳ tích", lại một nhà kinh doanh Trung Quốc, bốn nhà chia ra, cho dù là xé ra thì một nhà cũng chỉ có thể được chia một cánh tay, chân...

- Thành phố Dilu đáng chết, Samba đáng chết! Không ngờ lại nửa đường cướp người, cướp mất khách muốn tới chỗ chúng ta, lại để cho một người trẻ tuổi chạy tới lừa gạt chúng ta! Thật đáng chết! Sau này tôi nhất định phải phản ánh tới cấp trên, không làm căng tới cấp cao nhất thì quyết không bỏ qua! Các người cũng thật biết cách bắt nạt người!

Tori - Phó thị trưởng thành phố Lin này âm thầm nghiến răng nghiến răng, hận đến không chịu nổi nữa.

Nhưng đối mặt với khách Trung Quốc đi tới, ngài Tori vẫn lo lắng tới thể diện, lại chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng.

Bốn người đứng đầu doanh nghiệp phía sau Tori tươi cười còn không tự nhiên bằng ông ta.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, chỉ mỉm cười.

Thật ra hắn có thể hiểu được tâm tình của đối phương, chỉ có điều, không thể bởi vì an ủi bọn họ mà gióng trống khua chiêng thể hiện ra thực lực của mình được.

Bạch Tiểu Thăng cũng làm không được chuyện đó.

- Ngài là Phó thị trưởng Tori sao? Tôi là Bạch, là một thành viên của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc lần này, thật hân hạnh được gặp ngài.

Bạch Tiểu Thăng chủ động nói.

Theo thói quen của người nước ngoài sẽ trực tiếp gọi họ của Châu Á, cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng đơn giản hóa, trực tiếp nói cho bọn họ biết họ của mình. Dù sao trong hợp tác sau này, trên văn bản, tên họ đầy đủ của mình lại xuất hiện cũng không muộn.

Trong lòng Phó thị trưởng Tori kia đang vô cùng "căm hận" đối với thành phố bạnh bên cạnh và ngài Samba, trước mặt mọi người lại tương đối không yên lòng, mỉm cười bắt tay với Bạch Tiểu Thăng:

- Hân hạnh gặp mặt. Chúng tôi đã sớm mong đợi được gặp các người, à chúng tôi vô cùng vinh dự được nghênh đón đoàn doanh nghiệp Trung Quốc... cũng chính là ngài đến đây...

Ngài Tori lại nói một lát, bản thân cũng cảm thấy vô vị.

Ông ta vốn chuẩn bị sẵn một bài chào mừng nghìn từ đầy nhiệt tình để đối mặt với một đám người, nay đối mặt với một người thì cảm giác nó lại khác.

Ông ta thật sự cảm thấy nói không nên lời.

Ngài Tori nói qua loa vài lời xã giao, mắt thấy người Trung Quốc trẻ tuổi này mỉm cười lắng nghe, cũng không biết có thể hiểu được bao nhiêu thì lập tức mất hứng rút tay lại, nhìn phía sau và nhíu mày lớn tiếng mắng:

- Dàn nhạc, đội danh dự làm gì vậy? Khách đều đã tới rồi!

Phó thị trưởng vừa hô, đội hình chào mình phía sau lập tức trở nên náo nhiệt.

Các nhạc cụ vang lên, các vũ đạo bắt đầu.

Tất cả đều mang phong cách dân tộc đặc sắc.

Ngài Tori ở dưới sự ồn ào che chở, vẫy tay gọi bốn người quản lý doanh nghiệp qua, cố cười giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng.

- Người này chính là ngài Feralas.

- Người này chính là ngài Lyme.

- Người này chính là ngài Luca.

- Người này chính là ngài Kars.

Trong "tiếng huyên náo vang trời", Bốn chủ doanh nghiệp mỉm cười, bắt tay Bạch Tiểu Thăng.

- Tiếp theo sẽ do bốn người bọn họ dẫn ngài đi tham quan doanh nghiệp, các ngài... cố gắng trao đổi.

Ngài Tori nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi vừa nhận được tin tức, phải trở về xử lý một vài công việc khẩn cấp, không ở lại đây quấy rầy mọi người nữa.

Trên thực tế, ngài Tori cảm thấy thật sự không nên ở lại tiếp. Mình đường đường là một Phó thị trưởng lại đi theo một kinh doanh trẻ tuổi người Trung Quốc.

Nhìn đối phương trẻ tuổi như vậy, doanh nghiệp do cậu ta quản lý chắc hẳn cũng không lớn lắm...

Làm vậy thật vô nghĩa, còn có phần hạ thấp thân phận của mình.

Ngài Tori cảm thấy mình nên lập tức đi báo cáo với trị thưởng, đi tới thành phố Dilu nghiêm khắc phản đối, đồng thời tranh thủ khiếu nại với cấp trên, nói không chừng còn có thể tranh thủ được càng nhiều người Trung Quốc có thực lực, đến lúc đó ông ta quay lại bên này cũng không muộn.

Có tâm tư này, ông ta làm sao có thể ở lại được nữa.

- Ngài Tori, ngài cứ đi làm việc đi, ở đây đã có chúng tôi rồi.

- Đúng vậy, chuyện của ngài quan trọng hơn.

- Chúng tôi sẽ tiếp đón được khách quý… Trung Quốc này.

Mấy người chủ doanh nghiệp cũng mồm năm miệng mười, ít nhiều đều có ý lấy lòng.

Đại gia phương đông mong ngóng thì không thấy đâu, vậy cũng phải lấy lòng được người đứng thứ hai ở địa phương này đã.

Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười, nhìn những người này.

Hắn cũng có thể hiểu được những điều này...

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau. Bọn họ cảm giác được lần này bọn họ đến đây không mấy được chào đón. Phó thị trưởng nói qua loa vài câu lại muốn đi. Các chủ doanh nghiệp nhiệt tình chỉ dừng lại ở trên người chính quyền địa phương.

Lâm Vi Vi có chút không phục, rất muốn nói cho những người này biết một mình Bạch Tiểu Thăng còn hơn mười người, thậm chí hai mươi chủ doanh nghiệp, sao có thể khinh thường được!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, Lâm Vi Vi sẽ không thật sự nói ra khỏi miệng.

Phó thị trưởng Tori được mọi người nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn, đã rời đi. Ông ta vừa đi, nghi thức hoan nghênh bên này cũng thuận tiện được rút đi.

Bốn chủ doanh nghiệp Feralas, Lyme, Luca, Kars dẫn theo một số người, mời Bạch Tiểu Thăng vào khu công nghiệp.

Trên đường đi, bốn người vẫn đầy chờ mong thăm dò Bạch Tiểu Thăng:

- Thưa ngài, doanh nghiệp của ngài ở trong Đoàn doanh nghiệp tính là quy mô thế nào?

Ngài Feralas hỏi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời:

- Trong Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc tới đây lần này, quy mô doanh nghiệp bên phía tôi cũng bình thường thôi.

Nếu bàn về thực lực của khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, thật sự chỉ có thể xem như trung bình.

Nhưng nếu như bàn về mối quan hệ và tài nguyên trong tay của Bạch Tiểu Thăng, vậy tuyệt đối xem như là cao cấp nhất, người sánh ngang cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bạch Tiểu Thăng là theo quan niệm khiêm tốn của người Trung Quốc mới nói vậy với đối phương.

Bốn người nghe vậy, vẻ mặt lập tức có vài phần chán nản.

Lâm Vi Vi nhìn thấy cũng không nhịn được muốn “sửa lại” cho Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn xuống.

- Vậy lần này ngài đến đây là dẫn theo quy mô hợp tác lớn ạ?

Ngài Lyme hỏi.

Ba người kia đều tập trung tinh thần nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Không thể bởi vì đối phương là doanh nghiệp bình thường mà buông tha hi vọng, nếu chẳng may đối phương còn có thể lấy ra một ít hợp tác chia cho bốn nhà bọn họ, vậy thịt châu chấu có ít hơn nữa, cũng tốt hơn không có, không phải sao?

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút nói:

- Nếu có hợp tác đáng giá, tôi tất nhiên muốn nhận hết, nếu như đều không thích hợp thì không ký cũng được.

Bạch Tiểu Thăng là một người yêu cầu thực tế, cũng có sở thích, nuốt xuống hợp tác kinh người.

Chỉ có điều theo ấn tượng ban đầu của bốn người, rõ ràng chỉ nghe được từ "không ký" chói tai này, lập tức không còn tâm trạng nữa.

Theo bọn họ thấy, rõ ràng chẳng có hợp tác lớn, người trẻ tuổi này đi một chuyến này cũng chỉ muốn chấm mút chút thôi.

- Vậy không biết, nghiệp vụ kinh doanh chính bên ngài có những gì?

Ngài Luca ôm một chút hy vọng cuối cùng hỏi.

Tối thiểu cũng phải đúng khẩu vị một trong bốn nhà để ký hợp tác, vậy cũng xem là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Bên phía tôi liên quan tới rất nhiều ngành sản xuất, nói nghiệp vụ gì cũng có cũng không quá đáng. Bây giờ không có, tôi cũng có thể tìm một bạn hợp tác.

Bạch Tiểu Thăng nói là lời nói thật, lại làm cho bốn người thấy lạnh lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận