Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2534: Phó chủ tịch này thật hiếm thấy (2)

Nhưng bọn họ đã sớm nghe nói ngài Bạch này làm việc nhanh gọn, quyết đoán, thích hiệu suất, cho nên tranh thủ trong vòng nửa tháng có chút tiến triển cũng là chuyện nên làm.

- Tám ngày, mười ngày à?

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát, mỉm cười lắc đầu nói:

- Thời gian vẫn quá dài.

Người lên tiếng lập tức nghẹn lời, thầm nghĩ ngài Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng này quả nhiên là quá bốc đồng, như vậy còn chê thời gian dài à?

Vậy sau này, bọn họ sợ rằng phải cực khổ rồi.

- Hơn nữa về phương diện số người, tôi cảm thấy có các vị đã đủ rồi. Tôi cho rằng không cần nhiều người thêm nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này lại khiến người vừa lên tiếng bị dọa cho giật mình.

Thời gian phải ngắn, hiệu suất phải cao hơn, người lại không thêm.

Chẳng lẽ phó chủ tịch mới này muốn mạng của bọn họ sao?

Lập tức, sắc mặt mọi người đều có biến hóa rất nhỏ.

Cho dù bọn họ hâm mộ tiếng tăm đến đây, cũng không thể làm trâu làm ngựa bị sai khiến như vậy được.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, những người này sau này sẽ là người một nhà, mới ngày đầu tiên đi làm đã bị dọa sợ, tóm lại sẽ không tốt.

Ở đây chỉ có bọn họ biết, mặc dù Bạch Tiểu Thăng là một người theo đuổi hiệu suất nhưng tuyệt đối sẽ không để người của mình phải bị mệt, thậm chí còn sắp xếp cưỡng chế nghỉ ngơi và phúc lợi.

Chỉ là những người này không biết, lúc này có thể có hiểu lầm, trong lòng sinh ra bất mãn hay không còn chưa biết được...

Hai người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và âm thầm nháy mắt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tám người kia mỉm cười nói:

- Không bảo tập đoàn tăng người nhưng không có nghĩa là chỉ có tám người làm việc. Ở đây còn có tôi và hai người này nữa. Chúng ta sẽ cùng làm. Các người yên tâm, con người tôi ghét nhất là tăng ca.

Những người này nghe vậy thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Lượng công việc lớn như vậy, người ít như vậy, còn không tăng ca...

Đúng là người si nói mộng.

Nhưng thân là Phó chủ tịch, không ngờ lại cùng làm việc với bọn họ, bất kể có phải chỉ là ra vẻ cho có hay không, vẫn khiến người ta rất cảm động.

- Tiếp theo, chúng ta lại bắt đầu làm việc.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy một phần trên cùng của những tài liệu kia và đặt xuống trước người mình rồi mở ra, vừa xem vừa nói:

- Tôi xem trước một lát, các người đi qua bên kia ngồi, chờ an bài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nhìn tới Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trên người.

Dù sao hai vị này là nhân viên trực tiếp của lãnh đạo, về sau cũng sẽ lãnh đạo bọn họ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn mọi người cười, dẫn bọn họ qua một bên.

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng đã tạm thời sắp xếp, đặt mấy dãy bàn cùng laptop ở đó, bố trí cũng tương đối ấm áp, tạm thời xem như chỗ làm việc.

Thật ra tổ thư ký có phòng riêng, làm như thế hình như hoàn toàn không nhất thiết.

Những người này thấy thế, mặc dù tò mò nhưng vẫn tìm một chỗ ngồi xuống.

Lâm Vi Vi đánh tiếng và pha trà, cà phê cho mọi người.

Đây gọi là làm việc sao?

Phó chủ tịch ở bên kia làm việc, bọn họ ở đây nghỉ ngơi à?

Điều này càng làm cho người ta cảm thấy không hiểu, khác lạ.

- Thụy Thu.

Đợi mọi người cầm trà và cà phê uống, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lên tiếng.

- Tôi đây.

Một người đẹp phát hiện là đang gọi tên mình, lập tức lên tiếng trả lời và bước nhanh qua.

- Cô am hiểu về tài chính và công tác thống kê, kiểm tra xét duyệt hai tập tài liệu này một lượt, cần phải để ý số trang mà tôi đã đánh dấu ra.

Bạch Tiểu Thăng vừa xem tài liệu khác, vừa giơ cao hai tập tài liệu nói:

- Nếu có vấn đề lại tới chỗ tôi cầm tài liệu liên quan, tôi sẽ phân loại nhặt ra.

- À, được, ngài Bạch.

Cô Thụy Thu kia bước nhanh tới và nhận lấy tài liệu trong tay của Bạch Tiểu Thăng, lại thấy một cảnh tượng làm cho cô ta sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng đang lật xem tài liệu rất nhanh, chỉ dừng lại một lát ở một vài trang rồi tiếp tục.

Chỉ trong thời gian bọn họ qua uống trà, uống cà phê một lát, đã có mấy tập tài liệu được nhặt sang bên cạnh, hình như có phân loại đặc biệt.

Đây là tốc độ đọc gì vậy? Đây là người sao...

Thụy Thu thu lại cảm xúc, cầm đồ Bạch Tiểu Thăng đưa cho rồi vội vàng quay về vị trí làm việc.

Đây là ngày đầu tiên tới đây làm việc, cô ta cũng muốn hoàn toàn lấy ra hết nhiệt tình của mình.

Thụy Thu là người đầu tiên được sắp xếp công việc, sau đó là người thứ hai người thứ ba...

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng sắp xếp công việc cho mười người, trong đó bao gồm cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Chờ làm việc một lúc, những người này mới phát hiện ra công việc trong tay bọn họ làm lại còn hình thành một mạng lưới thích hợp, thứ một người cần thường có thể nhận được giúp đỡ từ chỗ người thứ hai, lại thường có thể cung cấp giúp đỡ cho người thứ ba hoặc thứ tư.

Bất giác, điều này làm cho hiệu suất công việc của bọn họ tăng lên gấp đôi, hơn nữa có Bạch Tiểu Thăng đánh dấu chỉ dẫn, bọn họ cũng bớt thời gian và tâm trí để suy ngẫm.

Những người này đều âm thầm chấn động.

Đây chính là thực lực làm việc của Phó chủ tịch mới Bạch Tiểu Thăng sao!

Quả thật không thể tưởng tượng nổi! Đúng là vị thần công sở!

Một buổi sáng, Bạch Tiểu Thăng lại thu xếp hai đợt làm việc, lại xử lý rất nhiều tài liệu, còn phân loại sắp xếp cho đám người kia, để sau đó bọn họ làm việc nhanh và thuận tiện hơn.

Những người này còn chú ý thấy Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ năng lực của bọn họ như lòng bàn tay, biết người nào thích hợp làm việc nào nhất, giống như đã từng tìm hiểu nhiều năm vậy.

Không ngờ người lãnh đạo mới này lại giỏi dùng người như vậy, hiểu rõ về mỗi người bọn họ như vậy.

Thường xuyên qua lại, mọi người không khỏi mơ tưởng xa xôi, rốt cuộc là đám người bên hành chính nhân sự an bài bọn họ, hay Phó chủ tịch mới đã sớm chú ý tới bọn họ, tự mình điều bọn họ tới...

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, những người này được tin cậy, được cổ vũ lớn, bất giác càng nhiệt tình hơn.

Sau hai đợt làm việc, Bạch Tiểu Thăng nhắc Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bảo mọi người tạm thời dừng tay, nghỉ ngơi một chút.

Ai thích đi tới phòng gym của Phó chủ tịch cũng được, , ngồi xuống trò truyện cũng được, duy nhất chỉ không thể làm việc mệt nhọc.

Đây cũng là một an bài không thể tin nổi.

Làm xong an bài này, Bạch Tiểu Thăng lại “xin nghỉ” với mọi người, nói mình muốn đi thăm Phó chủ tịch Lộ Thành An.

Phó chủ tịch xin nghỉ với mình, đúng mới nghe lần đầu...

Tất cả mọi người có phần hoảng hốt.

Phó chủ tịch này thật sự không tầm thường...

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngược lại tập mãi thành thói quen, thấy tình trạng của những người này thì không khỏi cười thầm.

Bạch Tiểu Thăng chính là như vậy, lúc nào cũng có thể bất giác lây nhiễm tới mọi người, rèn luyện đoàn đội.

Tin tưởng không lâu sau đó, Thiên đoàn thư ký của Phó chủ tịch Bạch sẽ lập tức đoàn kết lại và đi lên...

Bạn cần đăng nhập để bình luận