Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2139: Một chút phiền toái nhỏ (2)

Ban đầu, anh thấy một cuộc điện thoại vô cùng đơn giản lại có thể làm sáng tỏ vấn đề, đã lập tức biến thành phiền toái lớn!

Giống như cậu thanh niên da đen này nói, một khi người trong giới truyền thông ở đây phát tin tức ra ngoài, đó chính là rắc rối không thể đảo ngược được!

Sau đó có làm thế nào cũng không tiện làm sáng tỏ!

Liên quan đến danh tiếng của hoàng tộc, bên kia chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.

Mà danh tiếng của anh cũng không phải không đáng tiền!

Nó sẽ đả kích thị trường chứng khoán của các doanh nghiệp có liên quan tới mình, ảnh hưởng tới khắp nơi, kẻ địch trong công việc sẽ lợi dụng cơ hội thế nào...

Trong thời gian ngắn, trong đầu Bạch Tiểu Thăng không ngừng suy nghĩ, cảm giác rắc rối sắp tới cửa.

- Làm gì vậy?

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, còn lộ ra vài phần mất hứng.

Đám người vây quanh Bạch Tiểu Thăng đều quay đầu lại, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn sang.

Trần Phi Tù đã trở về!

Hình như hơn phân nửa những người ở đây đều biết Trần Phi Tù, vẻ mặt vốn "lòng đầy căm phẫn" đã lập tức thu lại, sắc mặt thoáng cái đã trở nên nghiêm túc.

Cậu thanh niên da đen vốn không bị Bạch Tiểu Thăng đụng tới cũng gục trên mặt đất, vừa hé mắt thấy rõ là Trần Phi Tù thì lập tức mở to mắt, lăn lông lốc bò từ dưới đất dậy.

Trần Phi Tù nhíu mày nhìn hắn, trong miệng dùng tiếng địa phương dò hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?!

- Anh ta đẩy tôi!

Cậu thanh niên da đen lập tức chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng, cáo trạng trước.

Những người khác liên tục gật đầu.

- Bạn tôi đẩy cậu à?

Trần Phi Tù chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, cười lạnh nhìn bọn họ.

Đám người kia lập tức im lặng.

Cậu thanh niên da đen hình như còn có chút giật mình.

Vừa rồi, bọn họ vô ý nghe người giúp việc nói, biết Bạch Tiểu Thăng ở đây nên đi qua chỉ có thể thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi một mình ở đây.

Bạch Tiểu Thăng lại là bạn của Trần Phi Tù à?

Trước đây, sao bọn họ không có một chút tin tức nào!

- Bây giờ tôi không có thời gian nói nhảm với các người, tất cả giải tán đi.

Trần Phi Tù lạnh lùng nói, quả thật hoàn toàn không nể mặt những người này.

Cậu thanh niên da đen nhìn Bạch Tiểu Thăng, hình như còn có chút do dự.

- Cút đi!

Trần Phi Tù nhíu mày, khẽ quát một tiếng.

- Ôi! Được!

Cậu thanh niên da đen vội vàng kêu một tiếng và lập tức rời đi.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy thì tròn mắt nhìn.

Trước đây mình tưởng là phiền toái lớn khó giải quyết, lại chỉ cần nói mấy câu đã xong rồi à?

Cậu giỏi thật đấy! Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn về phía Trần Phi Tù, giơ ngón tay cái lên.

Xem ra, thân phận này của Trần Phi Tù còn muốn cao hơn anh tưởng!

Trần Phi Tù căn bản không để ý nhiều, nhìn Bạch Tiểu Thăng toét miệng cười, ngoắc tay nói:

- Đi, tôi dẫn anh đi gặp một người bạn.

Lời này lập tức làm cho Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

- Bây giờ à? Bữa tiệc này sắp bắt đầu rồi!

Nếu như thất lễ ở chỗ của thân vương Hardu sẽ rất nghiêm trọng đấy.

- Ôi, nơi đây chán ngắt, anh yên tâm, tôi sẽ đánh tiếng với bên kia.

Trần Phi Tù tùy ý nói.

Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy không ổn.

Đúng lúc này, tùy tùng của thân vương trước đây đi đón Bạch Tiểu Thăng đã chạy chậm tới, cười nịnh nọt nói với Trần Phi Tù:

- Thưa ngài, xin hỏi ngài có gì cần giúp đỡ không?

Trần Phi Tù liền nói ngay:

- Anh chuyển lời với thân vương một tiếng, chúng tôi có việc phải rời đi trước một chút.

Người tùy tùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng nhưng không hề chậm trễ đã mỉm cười cúi người gật đầu nói với Trần Phi Tù:

- Được.

- Xem đi, tôi đã đánh tiếng rồi.

Trần Phi Tù nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Vậy cũng làm được à? Người này rốt cuộc có lai lịch gì vậy! Sẽ không phải là con trai tù trưởng của một nước lớn, tù trưởng lớn tương lai chứ?

Bạch Tiểu Thăng ý tứ sâu xa nhìn Trần Phi Tù.

- Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi ở đây thật sự chỉ là một người khách thôi.

Trần Phi Tù kéo Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đi ra ngoài.

Phía xa, thân vương Hardu hình như thấy được cảnh tượng như vậy, lại không nói gì, mà xoay người đi nói chuyện với các vị khách khác.

Trần Phi Tù dẫn Bạch Tiểu Thăng một đường ra khỏi phòng tiệc, lại dẫn anh đi tới chỗ của Ôn Ngữ.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra xóa thứ gì đó.

- Cái gì vậy?

Trần Phi Tù tò mò nói.

Bạch Tiểu Thăng không che giấu, nói:

- Ghi âm về những người vừa rồi đã đổ oan cho tôi.

- Chà chà.

Trần Phi Tù tặc lưỡi miệng:

- Hóa ra anh còn có chuẩn bị này.

Bạch Tiểu Thăng cười gượng nói:

- Hạ hạ sách, dùng tới cũng là rắc rối.

Trần Phi Tù nhún vai.

- Đúng rồi, tôi nói này, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào. Chỉ là khách thôi mà có mặt mũi lớn như vậy?

Ban đầu Bạch Tiểu Thăng không muốn hỏi, nhưng trong lòng vẫn quá mức tò mò, nên vẫn nói ra lời.

- Khi nào anh đi tới nhà chúng tôi làm khách, chẳng phải anh sẽ biết thân phận của tôi sao? Ái chà, bây giờ cái này không quan trọng.

Trần Phi Tù rõ ràng còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi muốn dẫn anh đi gặp khách, anh ta còn là người tập đoàn của các anh đấy.

Trần Phi Tù nói những lời này, lập tức làm cho Bạch Tiểu Thăng ngẩn người.

- Cậu muốn dẫn tôi đi gặp người của tập đoàn chúng tôi à?

Bạch Tiểu Thăng tò mò nói:

- Tập đoàn chúng tôi còn có người tới đây sao? Người đó không thể vào phòng tiệc à?

- Anh ta không muốn.

Trần Phi Tù tùy ý nói.

Chỉ có bốn chữ ngắn ngủi này, nhưng trong đó lại ẩn chứa tin tức đặc biệt lớn.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghe thì lập tức âm thầm kinh ngạc.

Trần Phi Tù nói là "anh ta không muốn", mà không nói anh ta không có tư cách.

Vừa nói vậy, người kia không tầm thường!

Phải biết rằng, cho dù là lão Brown đích thân đến cũng không dám nói không muốn tham gia bữa tiệc của thân vương thì không đi!

Người tới là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được kinh ngạc nói:

- Tập đoàn chúng tôi còn có nhân vật như vậy à?!

Trần Phi Tù thấy căn phòng cách đó không xa thì không kịp nói nhiều lời với Bạch Tiểu Thăng, chỉ vội vàng nói một tiếng:

- Ôn Ngữ, anh sẽ không nói là anh anh chưa từng nghe qua tên này chứ. Anh ta thích dùng tên gọi này.

Ôn Ngữ?

Bạch Tiểu Thăng nghe được tên này thì lập tức ngẩn người.

Anh ta chỉ nghe qua Ôn Ngôn, một người đứng đầu Bộ giám sát của trụ sở chính vô cùng mạnh mẽ và thần bí kia! Tuổi còn trẻ lại có thể sánh vai phó tổng giám đốc của tập đoàn, thậm chí còn có thân phận càng cao hơn!

Ôn Ngữ là anh em của Ôn Ngôn sao?

Vì sao trước đây anh không có nghe Ôn Ngôn nói qua, cũng không có nghe người nào nhắc tới?

Bạch Tiểu Thăng vẫn muốn hỏi một câu lại phát hiện phía trước có người chặn đường nên lập tức nhìn sang.

Người cản đường trước mặt là hai người vệ sĩ da trắng, nhìn có võ có sức, bước đi cũng có sức lực phát ra, giống như hai con thú hoang hung dữ, lạnh lùng, nghiêm khắc lại uy phong lẫm liệt.

Bạch Tiểu Thăng theo phản xạ có điều kiện liền cảnh giác.

Nếu như để cho Lôi Nghênh nhìn thấy hai người này, nhất định sẽ "Vui mừng", nhất định sẽ nóng lòng muốn thử. Chủ nhân này còn chưa thấy mặt, chỉ riêng hai người vệ sĩ bọn họ đã không tầm thường rồi.

Khi Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người này, hai người này lại nhìn Trần Phi Tù, thuận tiện mới liếc mắt Bạch Tiểu Thăng, sau đó ăn ý nhanh chóng lùi sang một bên.

Vừa rồi bọn họ bước nhanh tới cũng chỉ là một phong thái mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cánh cửa đằng trước.

Có thể đoán được người anh sắp gặp, đang ở bên trong.

- Đến rồi, anh đi vào trong sẽ biết.

Trần Phi Tù hất cằm về phía trước mặt và nói.

Khi nói chuyện, cậu ta đứng lại.

- Sao vậy, sao cậu không đi vào?

Bạch Tiểu Thăng lập tức tò mò nhìn cậu ta.

Trần Phi Tù lắc đầu:

- Tôi đồng ý với anh ta, để cho anh gặp riêng anh ta thôi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có nghi ngờ, nhưng trong trường hợp này lại không có cách nào hỏi thăm được, chỉ đành phải gật đầu và đi về phía cánh cửa kia.

Vào giây phút trong tay nắm chốt cửa, Bạch Tiểu Thăng chợt dừng động tác lại, trong lòng bỗng nhiên phát sinh một cảm giác rất vi diệu.

Lần này gặp được Ôn Ngữ này, sẽ thay đổi rất nhiều chuyện!

Bạn cần đăng nhập để bình luận