Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 843: Tình cảm của anh, không đáng một đồng tiền

- Tôi là ai, chuyện này rất quan trọng sao?

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn Hàn Sâm.

Nguyên bản, hắn thật sự không muốn đi lên một chút nào, nếu không sẽ làm cho đối phương hiện ra sự dơ bẩn.

Coi như đối phương là đồ cặn bã, ở trước mặt mọi người tuôn ra thì cũng sẽ làm ô nhiễm hoàn cảnh cùng không khí. Cái này là điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Thế nhưng, nhìn thấy biểu tình biến hóa của Hàn Sâm, đọc được suy nghĩ trong lòng của đối phương, biết rõ có nhiều cô gái bị thằng nhóc này lừa gạt.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được.

Phải nói loại năng lực phân tích biểu lộ cao cấp của Hồng Liên đúng là đáng sợ. Có ít người khi nghĩ đến một từ, bờ môi sẽ vô ý thức mà đọc lên rất nhỏ, có đôi khi loại phản ứng này càng giống như là bờ môi phát run, mắt thường khó thể phân biệt được. Hồng Liên lại có thể giải thích được những từ đó, dịch âm của từ. Bạch Tiểu Thăng không cần phải để ý đến chữ có đúng hay không, chỉ cần nói ra ngoài cũng đủ để cho đối phương phải bối rối luống cuống.

Tô Lăng Ngữ kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi lại nhìn tới Hàn Sâm.

Cô mặc dù không biết rõ, bạn của Bạch Tiểu Thăng làm sao mà bị Hàn Sâm lừa gạt nhưng mà mắt thấy phản ứng của Hàn Sâm liền lập tức minh bạch.

Là thật!

Trong ánh mắt Tô Lăng Ngữ lộ ra sự căm ghét, nhìn về phía Hàn Sâm.

Tô Đại Chung vốn là muốn ngăn cản cái thằng nhóc họ Bạch quấy rối, nhưng mà nhìn Bạch Tiểu Thăng đọc lên những cái tên kia, vẻ mặt Hàn Sâm giống như là đang gặp quỷ.

Lúc này trong bụng của ông ta cũng lộp bộp một chút.

- Thằng khốn họ Hàn kia, thật sự là phong lưu thành tính, hoang dâm vô độ a!

Tô Đại Chung nghĩ trong lòng.

Nếu quả thật là như thế này, coi như là Hàn gia có là gia đình giàu có, hắn cũng không muốn đem con gái của mình gả vào.

Các tân khách nhịn không được mà nói nhỏ:

- Không nghĩ đến được thằng nhóc họ Hàn này lại từng có nhiều phụ nữ như vậy. Quá phận!

- Chậc chậc! Đẹp trai lại có tiền, không thể tránh được.

- Ai! Thật không biết rõ lão Tô tìm được con rể cưng này, là phúc hay là họa nữa.

- Kỳ thật, người trẻ tuổi mà, có nhiều bạn gái cũng là bình thường thôi. Ai mà không qua một thời trẻ tuổi chứ.

- Cúng đúng. Cái này đại biểu cho xuất sắc.

Lúc Hàn Sâm trong lòng như lạnh lẽo chợt nghe khách nam ở bốn phía nghị luận.

Hai con mắt của hắn lập tức sáng lên.

Đúng rồi, đàn ông cùng với phụ nữ khác biệt, phụ nữ thì gọi là dễ dãi, lăng nhăng. Nhưng mà đàn ông thì có thể giải thích là ưu tú, lại cũng có thể là trẻ người non dạ, ham chơi!

- Tiểu Ngữ, mọi người!

Hàn Sâm cơ hồ là trong nháy mặt ổn định lại tâm tính, cao giọng nói:

- Vâng! Tôi là Hàn Sâm, trước kia là ham chơi thích chơi, là tôi có một chút quá phận. Thậm chí để cho người anh em họ Bạch này xem thường. Nhưng mà từ lúc gặp Tiểu Ngữ, tôi đã thay đổi. Tôi tự nhận thấy rằng trước đây tôi cũng rất khốn nạn, lòng dạ đen tối. Cho nên tôi quyết định rút kinh nghiệm xương máu, đã quyết liệt đoạn tuyệt với quá khứ.

Hàn Sâm nói dõng dạc, ánh mắt nhìn Tô Lăng Ngữ bao hàm chân tình:

- Tiểu Ngữ! Em như là một vị thiên sứ, để cho anh cảm thấy bản thân mình không thể chịu nổi, chiếu sáng phương hướng nhân sinh của mình. Cho nên, anh đối với em là tràn đầy ái mộ, tràn đầy thành tâm hướng tới.

Không che giấu một chút nào.

Từ từ bộc lộ ra ngoài.

Thừa cơ biểu hiện!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà khẽ giật mình, hắn ngược lại phải đánh giá lại với cái tên Hàn Sâm này.

Tên khốn kiếp này quả thật là một thiên tài mà.

Là một cao thủ chống đỡ những cửa ải nguy hiểm.

Không riêng gì Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của Trâu Nghiễm Hâm ở sau lưng Hàn Sâm cũng chấn động. Đồng thời vô cùng khâm phục mà nhìn lại lão đại Từ gia.

Cái gì gọi là nhân tài, thế này mới gọi là nhân tài. Cái gì gọi là lợi hại, thế này mới được gọi là lợi hại.

Lập tức đem một tên đại gia ăn chơi trác táng biến thành một tên lãng tử quay đầu vô cùng quý giá.

Trong bụng Trâu Nghiễm Hâm chỉ có một chữ: Phục!

Lời này nói ra, ngay cả thần sắc của Tô Đại Chung cũng phải khựng lại một lúc, ngay cả Giang Nguyệt cũng có chút rung động.

Tô Lăng Ngữ ngạc nhiên im lặng,

- Khốn kiếp, nghĩ rằng chơi chết ông đây, xem ông đây lợi hại như thế nào!

- Cảm ơn mày đã cho tao cái cục diện này, như thế thì tao sẽ có khả năng tao lấy được lòng cô gái kia.

- Ha ha, lần này tao thắng chắc rồi.

Nếu không phải trong đầu của Bạch Tiểu Thăng vang lên những lời này của Hàn Sâm, thì ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng muốn tin tưởng vài phần.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lại nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm hô to với đám người tân khách:

- Từ nay trở về sau, các chú các dì có thể giám sát, nếu như cháu đối xử với Tiểu Ngữ không tốt, nếu như phụ bạc cô ấy, mọi người cứ tới tìm cháu, muốn đánh muốn tát vào mặt cháu. Thì Hàn Sâm cháu tuyệt không nói một lời nào.

- Còn nữa, chú Tô!

Hàn Sâm nhìn về phía Tô Đại Chung, vẻ mặt chân thành vô cùng nói:

- Lần này, để tỏ lòng nghiêm túc của cháu. Cháu đã chuẩn bị một phần lễ vật, chú xem qua liền có thể biết rõ, cháu có bao nhiêu thật lòng.

- Trâu Nghiễm Hâm!

Hàn Sâm hét lên.

- Có mặt, lão đại!

Trâu Nghiễm Hâm vội vàng tiến lên, đưa ra một cái hộp.

Hàn Sâm cầm lấy, thành thục mở cái hộp ra, sau đó nhanh chân đi đến một cái bàn ăn vô cùng sạch sẽ, lấy đồ bên trong trải ra.

- Đây là một bức thư pháp thời Minh mà bố cháu đấu giá được, giá của nó là một triệu hai trăm ngàn.

Hàn Sâm nói:

- Tôi xin được hỏi các vị, nếu như thật sự là tôi đang chơi đùa với Tiểu Ngữ, thì có thể bỏ ra được như vậy sao?

Tập thơ một triệu hai trăm ngàn, đám người rung động.

- Vì cái gì mà tôi muốn đem bức thư pháp này này chúc thọ cho dì Nhan. Bởi vì trong này có bài thơ hay nhất của Lý Bạch “Thu phong từ”

Thu phong thanh,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

Thử thì thử dạ nan vi tình...

Dịch nghĩa

Gió thu thanh,

Trăng thu sáng.

Lá rụng lúc tụ lúc tán,

Quạ lạnh đang đậu bỗng rùng mình.

Nhớ nhau không biết ngày nào gặp?

Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.

- Cái này là đại biểu cho tấm lòng ái mộ của tôi đối với Tiểu Ngữ.

Những lời này của Hàn Sâm cộng thêm thâm tình đọc diễn cảm một bài thơ.

Để cho tân khách liên tiếp gật đầu, ngay cả Tô Đại Chung cũng khẽ vuốt cằm.

Các bậc phụ huynh nhận ra được.

Một ít các cô gái trẻ tuổi trong ánh mắt nhịn không được mà sáng lên, bị khí thế này làm cho cảm động.

Một ít các chàng thanh niên trẻ tuổi cũng trừng lớn đôi mắt, hưng phấn như chính mình vừa mới đọc ra.

Đám người thanh niên trẻ tuổi đồng tình.

Tô Lăng Ngữ vẫn không có một chút động tĩnh nào, Giang Nguyệt cũng chỉ là đang nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hàn Sâm âm thầm lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười.

- Con rùa đen khốn kiếp, nghĩ chơi chết tao à, cũng không nhìn lại một chút ông mày là ai!

Mí mắt Bạch Tiểu Thăng nhẩy lên một cái, nhìn lại Hàn Sâm.

Cái này thật sự đúng với câu nói kia: “chỉ sợ lưu manh có văn hóa”

Bản thân mình thật sự là đã quá khinh thường tên Hàn Sâm này rồi.

Được, nếu như mày đã muốn chết, thì tao đây cũng sẽ không khách khí.

Bạch Tiểu Thăng đi qua, mắt nhìn tập thơ kia, lại nhìn Hàn Sâm một chút, nói:

- Anh nói hay như thế, dùng tình cảm chân thành vô cùng. Hoàn toàn là dựa trên thứ đồ vật này mà nói lên. Hơn một triệu mua một món đồ, lại chịu lấy ra tặng, nói rõ trong lòng của anh Lăng Ngữ chiếm vị trí quan trọng như thế nào, đúng không?

- Không sai!

Hàn Sâm ngạo nghễ nói.

- Đáng tiếc, cái trò xiếc sáo rỗng này của anh, vẫn là nên cất về mà đi dán quỷ đi thôi. Cái thứ đồ chơi này, hôm nay chúng tôi đi dạo ở trên đường phố, ở bên dưới cầu vượt có rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay kéo một cái.

Xoẹt xoẹt một tiếng.

Vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại vang như tiếng sấm.

Lập tức, để cho Hàn Sâm ngây người ra như phỗng.

Tân khách toàn trường cũng là mặt mày choáng váng, ngay cả Tô Lăng Ngữ, Tô Đại Chung, Giang Nguyệt thậm chí ngay cả Nhan Tuyết Phi đứng ở xa xa cũng bị chấn kinh im lặng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ một lời “giả”, liền đưa tay xé…xé.

- Khốn kiếp, anh làm cái gì thế?

Hàn Sâm đơn giản là muốn điên lên rồi, gào thét một tiếng như tiếng nổ vang cả phòng khách, tròng mắt thậm chí đều muốn trợn lồi ra như con cá vàng.

Cái này là bảo bối của cha hắn, là hắn lấy trộm ra. Để cho ông già hắn thấy được còn không phải là lột một lớp da của hắn hay sao.

Thằng nhóc này, vậy mà ra tay xé cho được.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn Hàn Sâm, nhìn cái con mắt trợn to muốn chảy máu, vừa vui sướng mà tiếp tục xé.

- Không phục? Tốt! Chờ tôi xé xong, sẽ chứng minh rõ ràng cho mọi người thấy.

- Cái tình cảm kia của cậu, cùng cái món quà quý giá này, không đáng một xu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận