Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1673: Nói đạo lý không thông (1)

Kết quả sau khi hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng nói vẫn tính là khách sáo, trên mặt thậm chí còn tươi cười.

- Thưa ngài, tôi nghĩ ngài hiểu nhầm rồi. Tôi không phải là Lâm Thăng, thẳng thắn mà nói, tôi cũng không phải họ Lâm!

Bạch Tiểu Thăng rất thản nhiên nói ra những lời này.

Dù sao, đây là sự thật.

Chỉ thấy tên đầu trọc đang tươi cười, gương mặt chợt lạnh xuống.

Má nó, nói đi thì có nói lại! Vừa nghe đám người mình là người của anh năm đã lập tức không thừa nhận mình là ai, ngay cả mấy lời không phải họ Lâm cũng có thể nói ra mà không biết sắc, rõ ràng vừa rồi còn thừa nhận!

Tên củi mục nhà họ Lâm quả nhiên giống như trong lời đồn đại vậy. Con mẹ nó, thật sự là một kẻ không biết xấu hổ!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc không còn cười nữa, mắt híp lại lộ ra vẻ dữ tợn và cười lạnh nói:

- Tôi nói này Lâm Sinh, anh làm vậy thật không có ý nghĩa gì cả!

- Anh nợ tiền của anh năm, trả tiền là chuyện đương nhiên! Anh năm của chúng tôi đã cho cậu kéo dài thời gian, thậm chí cũng không cần tiền lời, nghe nói mấy anh em tới đòi nợ ít ngày trước bị anh làm cho phải vào cục công an! Anh đừng tưởng rằng chúng tôi không biết! Những chuyện này, anh năm đều biết, nhưng anh ấy không so đo với anh, chỉ cần lấy tiền về thôi. Tất cả cũng chỉ có hơn hai triệu, ở nhà họ Lâm các anh, số tiền này lại tính là gì chứ!

- Nhà họ Lâm các anh có một chữ 'Lâm', sợ cũng không chỉ có con số này đâu!

Lúc này người đàn ông vạm vỡ đầu trọc rất tức giận, nhưng vẫn nén giận, muốn “nói đạo lý” cùng Bạch Tiểu Thăng.

Người này đều thừa nhận mình là "Lâm Sinh", còn mặt dày nói không phải là họ Lâm, nói rất ngang nhiên, mặt không đỏ tim không đập mạnh. Vậy có phải tiếp theo anh sẽ nói mình không quen biết anh năm, không nhận khoản tiền nợ kia hay không!

Chứng tỏ anh xem đám người chúng tôi là kẻ thiếu i-ốt sao?

Người đàn ông đầu trọc giữ những lời này ở trong cổ họng, không nói ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng nghe người đàn ông đầu trọc lần này nói "có lý có tình" thì thật sự rất bất ngờ.

Người này nhìn cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung ác, nhưng ngược lại rất giỏi ăn nói, sự thật nói ra cũng rất có đạo lý, nói rất lưu loát.

Nhân tài! Ai nói những kẻ lưu manh côn đồ ở đầu đường đều thô tục chứ? Nếu như người này đổi nghề, nhất định có thể làm ra được một sự nghiệp lớn!

Còn nữa, nghe ý anh ta nói, người thiếu nợ thật sự không phải là "Tên củi mục nhà họ Lâm" mà chú tài xế đã nhắc tới trước đây không lâu sao?

"Sự tích" nghe được của người kia hẳn có liên quan tới chuyện này đi? Xem ra hành trình lần này tới Tương Cảng, mình đúng là quá có duyên với nhà họ Lâm!

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác là lạ, trước kia mình bị ngộ nhận là người nhà họ Lâm, lần này cũng vậy à?

Vậy thì thật thú vị rồi!

Bên cạnh anh, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau. Bọn họ nghe người đầu trọc nói, cũng nghĩ đến những chuyện này, trong lòng không khỏi kinh ngạc và thấy buồn cười.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đối mặt với người đầu trọc và thản nhiên nói:

- Tôi thật sự không quen biết anh năm của các anh. Thiếu nợ à? Tôi nghĩ các anh nhận nhầm rồi.

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện còn liếc mắt nhìn bị người đàn ông đeo kính bị thủ hạ của người đàn ông vạm vỡ đầu trọc áp giải, tính đối chất với anh ta.

Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung!

Thật ra, nếu như lúc này người đàn ông đeo mắt kính kia bị đám người đầu trọc gây khó dễ vì "vấn đề món nợ chưa trả", thậm chí đánh nhau, Bạch Tiểu Thăng có lẽ sẽ không nhìn được, bảo Lôi Nghênh ngăn lại, giúp anh ta một tay.

Nhưng người đàn ông đeo kính muốn chỉ loạn, muốn hãm hại mình, Bạch Tiểu Thăng cũng không có lòng tốt như vậy!

Từ cảnh hiểu nhầm ở đây lại thấy được, người đàn ông đeo kính kia cũng không phải là người tốt!

Bạch Tiểu Thăng muốn giải thích hiểu nhầm rồi rời đi, về phần người đàn ông đeo kính có kết quả ra sao, vậy không liên quan gì đến bọn họ.

Bị đánh đòn à? Đáng đời!

- Anh Tiểu Thăng, cần gì nói nhiều lời vô nghĩa với hắn chứ. Nói chung là không liên quan tới chúng ta, là bọn họ nhận nhầm người, còn ở đây dây dưa nữa sẽ làm mất thời gian của chúng ta.

Lâm Vi Vi nhíu mày nói.

Lôi Nghênh cũng đã sớm mất kiên nhẫn, anh ta còn đang chờ mua đồ cho vợ đấy.

Người đầu trọc vừa nghe Lâm Vi Vi gọi "Anh Tiểu Thăng", tròng mắt đột nhiên sáng ngời và chỉ vào Bạch Tiểu Thăng quát:

- Này, này!

- Anh đúng tên là Thăng, còn nói không phải! Lâm Sinh, nếu anh không nói đạo lý, cũng đừng trách anh em chúng tôi không khách sáo!

- Cho dù anh là người nhà họ Lâm, chúng tôi cũng đành xin lỗi, phải xúc phạm thôi!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc kiên định, xem Bạch Tiểu Thăng là đối tượng đòi nợ - tên củi mục nhà họ Lâm, thấy anh "không biết xấu hổ", “Chết không giữ lời hứa", trong lòng người đàn ông vạm vỡ đầu trọc này cũng rất tức giận.

Đây là không xem bọn họ, những người lăn lộn đầu đường ra gì, có khả năng trắng trợn chơi xấu như vậy, còn không phải là muốn ép anh em bọn họ ra tay sao!

Mặc dù nơi đây là ở trung tâm thương mại, nhưng chỉ cần bọn họ ra tay thật nhanh, nói vậy sẽ không gây ra rối loạn lớn! Nếu thật sự là vậy, bọn họ cũng chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện! Người nhà họ Lâm biết thì biết! Cùng lắm thì xảy ra chuyện, bọn họ trốn một hồi! Người trong giang hồ coi trọng nhất là mặt mũi!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc quyết định sẽ cứng rắn một chút.

Hắn thấy, Bạch Tiểu Thăng người nhỏ như vậy căn bản chỉ là con gà bệnh, cho dù bên cạnh có một người đàn ông vạm vỡ cao lớn, vậy thì thế nào.

Bọn họ có nhiều người!

Những người phía sau người đàn ông vạm vỡ đầu trọc nghe được lời Bạch Tiểu Thăng nói, trong lòng cũng tức giận.

Người lăn lộn trong xã hội, sao có thể để cho người khác giẫm đạp lên mặt mình được chứ!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc mới lên tiếng, phía sau hắn lập tức có ba người đi ra. Nhưng bọn họ không lập tức n ra tay, mà khoe cánh tay to khỏe, cơ ngực rắn chắc, còn có hình xăm khoa trương.

Cái này gọi là thể hiện uy phong!

Mặc dù anh đầu trọc có thể làm đại ca của bọn họ, hoàn toàn là nhờ vào có văn hóa, cũng từng học hết cấp ba. Bọn họ đã nghe anh đầu trọc từng dạy bảo, cảm thấy nhiều điều rất có lý - ra tay không phải là mục đích, làm cho đối phương biết sợ mới tốt!

Nghe xem, quả thật rất có học vấn!

Cho nên, trước khi đám người này ra tay luôn khoe cơ bắp, khoe thực lực một hồi.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn tới mất kiên nhẫn chợt sửng sốt, sau đó trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Còn tưởng rằng đám người này là những kẻ đầu đường ác độc, hóa ra là một đám người thích chơi so sánh...

Lâm Vi Vi thấy cũng choáng váng, vẻ mặt ghét bỏ.

- Đừng vội ra tay, chúng ta làm rõ ràng chuyện này cũng không muộn!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói với người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, và cả những người tới gần mình.

Bạch Tiểu Thăng không sợ đánh nhau, không chỉ có Lôi Nghênh ở đây, cho dù một mình anh cũng có thể giải quyết đám người này.

Nhưng chẳng biết tại sao lại đánh nhau giúp người kiểu này thì Bạch Tiểu Thăng không thích, làm vậy có cảm giác như bị người lợi dụng.

- Nói rõ ràng? Lúc này còn chưa đủ rõ ràng sao!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc giơ một tay ra và nói với các anh em bên cạnh mình.

Đám người kia cũng liên tục cười lạnh, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Theo người đầu trọc và bọn họ thấy, Bạch Tiểu Thăng vừa thấy bọn họ muốn ra tay liền sợ, muốn giở trò "Quân tử dùng tài hùng biện không ra tay".

Đáng tiếc, đám đàn ông chúng tôi không phải là quân tử, mà rất tiểu nhân!

- Tôi muốn hỏi các anh, có phải người kia nói cho các anh biết, tôi chính là người các anh muốn tìm không!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ vào Lâm thiếu thật sự bị thủ hạ của đầu trọc trông coi:

- Anh bảo hắn qua, tôi có thể đối chất với hắn!

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, thương lượng trực tiếp sẽ dễ tháo gỡ hiểu nhầm hơn.

Vẻ mặt Lâm thiếu kia thoáng thay đổi, ngay sau đó đã bình tĩnh lại.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc quay đầu nhìn Lâm thiếu liền thấy anh ta lập tức tỏ vẻ kinh hoàng, ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn về phía hắn mà liên tục xua tay run giọng nói:

- Không không, hắn không phải là thiếu gia nhà chúng tôi, hắn thật sự không phải! Thiếu gia, không phải là tôi bán đứng ngài... Phi phi, hắn căn bản không phải là thiếu gia nhà chúng tôi! Tôi căn bản lại không quen biết hắn!

Thiếu gia nhà họ Lâm này thật sự quá gian trá, lại ra một chiêu lấy tiến làm lùi.

Lúc này, người đầu trọc càng vững tin hơn, thậm chí xoay qua nhìn Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, vẻ mặt "anh còn có lời gì để nói nữa".

- Anh có thủ hạ tốt, sau này cũng đừng quá làm khó hắn.

Đầu trọc thậm chí còn khuyên nhủ một câu.

Bạch Tiểu Thăng thật sự bất đắc dĩ.

Thẳng thắn mà nói, anh thấy kỹ năng diễn xuất của người kia không tốt, sơ hở quá lớn, nhưng ai bảo đám người đầu trọc bọn họ lại tin đây.

Quả thật, cũng không phải mỗi người đều có năng lực quan sát hơn người.

Hơn nữa, người đầu trọc vốn đã có nhận định sẵn từ trước, cho rằng anh là Lâm thiếu gì đó, lại thêm anh ta vừa diễn như thế, xem như đã chứng minh sự thực.

- Anh cứ nhận định tôi chính là người các anh muốn tìm, đúng không?

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài và nói với người đầu trọc.

Người đầu trọc gật đầu.

- Có phải tôi nói gì cũng vô dụng đúng không?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Người đầu trọc lại gật đầu.

- Nếu như tôi không trả tiền, các người sẽ cưỡng ép, đưa tôi đi, đúng không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi câu thứ ba.

Đầu trọc vẫn gật đầu.

- Nếu như tôi không muốn đi với các anh, các anh sẽ ra tay đúng không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi câu thứ tư.

Đầu trọc bực bội, mắng:

- Mẹ nó, anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Nhanh lên, đừng để cho mấy anh đây phải đánh thì không dễ coi đâu. Anh đường đường là thiếu gia nhà họ Lâm, có phải đàn bà đâu mà nói nhiều thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận