Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1108: Vị khách tôn quý

Lưu Bắc Thành mang theo nhóm người tùy tùng của Trương gia làm nhân viên bảo vệ, vây xung quanh ba người Bạch Tiểu Thăng đi đến đại sảnh của buổi tiệc.

Cái phong cách tiền hô hậu ủng khoa trương này, có đến mười mấy người tháp tùng đi theo, trên đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò ngạc nhiên nhìn chăm chú.

Kỳ thực Bạch Tiểu Thăng không ưa thích dạng hộ tống phô trương như thế này, cảm giác bản thân mình giống như là đồ vật quý hiếm đem ra triển lãm, cũng không được tự do, quá gò bó, muốn nhìn xem bốn phía cũng không được.

- Lưu trợ lý, để cho bọn họ chờ ở đây đi, anh đưa nhóm mấy người chúng tôi qua là được rồi.

Cho nên, đi được nửa đường, Bạch Tiểu Thăng liền dừng bước lại nói với Lưu Bắc Thành.



- Chuyện này. . .

Lưu Bắc Thành nghe được yêu cầu này của Bạch Tiểu Thăng lại có chút do dự.

Bạch Tiểu Thăng chính là khách quý, sao có thể dùng phong cách đối đãi bình thường được.

Chuyện này nếu để cho Đông Thiếu biết rõ, hắn liền gặp phải phiền toái lớn a.

Chỉ có điều, theo sự phân phó của Đông Thiếu, thì tất cả mọi chuyện đều nghe theo Bạch Tiểu Thăng, hắn lại không thể không nghe.

Ngay lúc này, Lưu Bắc Thành quả thật ở trong tình thế có chút khó xử.

- Nếu như Trương Vũ Đông có hỏi, anh cứ bảo là tôi nói, chắc chắn sẽ không tìm phiền toái cho anh đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấu sự lo lắng của Lưu Bắc Thành, liền mỉm cười nói.

Mắt thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng vô cùng thân thiết như thế, không có một điểm kiêu ngạo ngông cuồng như đám người Tiễn Hạo Vũ kia, hận không thể để cho tất cả mọi người hạ thấp tư thái mà quỳ bái nghênh tiếp.

Trong lòng Lưu Bắc Thành càng thêm bội phục nhiều hơn.

Phải biết rằng, lúc trước, sau khi hắn biết được thân phận chân thật của Bạch Tiểu Thăng, dĩ nhiên là bị dọa cho sợ, còn cho rằng mình chắc chắn gặp phải xui xẻo, sẽ bị lấy ra làm thớt chặt chém cho hả giận, nhưng thật không nghĩ đến, Bạch Tiểu Thăng căn bản không có tính toán với hắn.

Đây mới chân chính là đại nhân vật, chỉ có đại nhân vật mới có được khí độ lớn lao như vậy.

- Được rồi.

Cuối cùng Lưu Bắc Thành vẫn gật đầu đồng ý, phân phó nhóm người tùy tùng bảo tiêu bên cạnh:

- Các ngươi, đi trước đi.

Những người kia cung kính gật đầu, theo thứ tự rời đi.

Sau cùng, chỉ còn lại Lưu Bắc Thành và nhóm ba người Bạch Tiểu Thăng là bốn người.

Nhóm mấy người Tiễn Hạo Vũ, Hoắc Vũ Manh và Chu Đại Bân theo xa xa ở phía sau, mượn nhờ ánh đèn chiếu sáng như ban ngày phát hiện một màn "Kỳ quái" diễn ra bên này.

- Làm sao vậy, người còn chưa tới đại sảnh, vậy mà cái thế trận tung hô đã tản đi rồi?

Chu Đại Bân nhìn thấy trước hết nhất thời kỳ quái nói một tiếng.

- Hừ, xem ra chúng ta đoán không sai. Mẹ nó, tên kia căn bản không phải thuộc loại khách quý gì. Trương Vũ Đông đây là có ý gì? Tiếp đón cái loại người như thế này, hắn cố ý bẩn thỉu thanh danh ta sao?

Tiễn Hạo Vũ hầm hừ nói.

Lần này, hiếm thấy Hoắc Vũ Manh ở bên cạnh không có đâm thọc hắn, mà ánh mắt trở nên lành lạnh, từ xa xa nhìn theo cái thân ảnh ở giữa bốn người kia, nhất là tư thái yểu điệu kia, hàm răng trắng như tuyết âm thầm nghiến lại.

Còn phải hỏi sao, Trương Vũ Đông không chỉ bôi xấu Tiễn Hạo Vũ.

Chuyện này căn bản không coi bọn hắn vào đâu a, lại đi coi trọng cái nhóm nhỏ vô danh kia. Chắc hẳn là do cô gái kia.

Trong lòng Hoắc Vũ Manh cảm thấy tức giận không thôi.

Bản thân mình xuất thân cao quý, dòng dõi hiển hách, thế mà đi so lại không sánh bằng một tên hạ nhân.

Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục a.

. . .

Mấy người Bạch Tiểu Thăng thần tình thản nhiên, ở sân vườn của Trương gia thả chậm cước bộ, mượn nhờ ánh đèn ngắm cảnh vật xung quanh, quả thực càng có một cảm giác thú vị đặc biệt.

Thật tình không biết, ở xa xa phía sau bọn họ, còn mấy tên gia hỏa lửa giận bừng bừng như thâm thù đại hận nhìn theo.

. . .

Sau mười phút, ở phía trước xuất hiện một tòa biệt thự to lớn có kiến trúc kiểu dáng như phong cách Châu u, nhưng lại có rõ ràng có phong cách Trung Quốc xen lẫn.

Phong cách Trung Quốc và Phương Tây kết hợp với nhau, ở trong khối kiến trúc kia quả thật vừa vặn.

Vừa có khí thế to lớn, lại không mất đi sự lãng mạn, lại có phần cổ điển, tao nhã.

- Đúng rồi, đây chính là tác phẩm của Tống giai Đại Sư a.

Bạch Tiểu Thăng đối với loại phong cách này, thật sự không xa lạ gì.

Liên tưởng đến chuyện Tống giai đại sư và Trương Hi là lão bằng hữu lâu năm, vậy nên biệt thự nhà ở của Trương Hi sẽ có phần thiết kế kiến trúc của Tống giai đại sư, đây cũng không phải là chuyện lạ gì.

Bạch Tiểu Thăng một đường đi qua, đưa mắt ngắm nhìn thưởng thức chi tiết thiết kế các nơi, cũng liên tiếp gật đầu tán thưởng.

Nếu như có một ngày, bản thân mình quả thật trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Chấn Bắc, thì nhất định phải để cho Tống giai đại sư hỗ trợ thiết kế một phen. Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Mọi người một đường đi qua, lần lượt tiến vào đại sảnh.

Ở trong đại sảnh, phong cách trang trí phải nói tuyệt không thể tả.

Coi như là một người hoàn toàn không hiểu gì về thiết kế, cũng sẽ cảm thấy sáng ngời, vừa lịch sự vừa tao nhã, cảm thấy nhìn bất cứ đâu cũng là một loại hưởng thụ.

Thiết kế quá tốt, cũng không biết người thiết kế dụng tâm lương khổ cỡ nào, càng làm cho người không hiểu gì về thiết kế cũng cảm thấy được nội tâm xúc động.

Bạch Tiểu Thăng thở dài cảm khái một phen.

Sau khi bọn họ tiến vào đại sảnh mới phát hiện, bên trong này đã có một hai trăm vị khách mời, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi, có thân phận hiển hách, người nào cũng đều ăn mặc lộng lẫy.

Có thể nói, một bên toàn là soái ca đẹp trai phong độ, một bên là toàn các cô gái xinh đẹp mơn mởn.

Các vị khách mời tụm ba tụm bảy, tay cầm ly rượu vừa uống vừa thấp giọng đàm tiếu, tự mình tìm kiếm các mối quan hệ mở rộng vòng tròn cá nhân, mở rộng sợi dây nhân mạch.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa tiến đến, lập tức đưa đến sự hiếu kỳ của một số người, có lẽ là bởi vì bọn họ có phần lạ mắt, cho nên nhận được sự chú ý của mọi người nhiều hơn.

Nhưng sau khi nhìn xong rất nhiều người dời ánh mắt đi, tiếp tục nói chuyện của mình.

Coi như là Lưu Bắc Thành tự mình nghênh đón đến đây, thì cũng không có gì kỳ lạ.

Hơn bốn phần những người có mặt ở đây, đều có loại tư cách này.

- Bạch tiên sinh, tôi mang ngài đến phòng khách quý nghỉ ngơi một chút nhé, chỗ này ồn ào quá mức.

Lưu Bắc Thành đè thấp âm thanh, không để cho người khác nghe được, đề nghị với Bạch Tiểu Thăng.

Buổi tiệc rượu này, trên thực tế chính là đặc biệt tổ chức cho Bạch Tiểu Thăng.

Thậm chí, ngay cả Trương Hi lão gia tử nhà mình đều xem Bạch Tiểu Thăng như là khách quý.

Có thể nói, về phân lượng thì khách mời ở toàn trường cộng lại, sợ rằng cũng không đuổi kịp Bạch Tiểu Thăng một người nơi này.

Lưu Bắc Thành tự nhiên lúc nào cũng lấy sự cảm nhận của Bạch Tiểu Thăng làm chủ.

- Cũng không cần a, tiệc rượu mà, phải như thế này mới có không khí chứ. Còn nữa, cứ để chúng tôi tự mình đi dạo là tốt rồi, anh cũng nên đón tiếp người khác đi, không cần đi cùng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lưu Bắc Thành nở nụ cười.

- Ngài muốn ở chỗ này nghỉ ngơi, không có vấn đề gì. Có thể cho tôi đi theo bên cạnh được không, Đông Thiếu đặc biệt căn dặn tôi phải bồi tiếp ngài, nếu như ngài có yêu cầu gì liền đáp ứng, tôi làm sao có thể tự tiện rời khỏi cương vị được chứ.

Nghe xong lời nói này, Lưu Bắc Thành tranh thủ thời gian cười bồi nói.

- Nếu như anh đi theo, để cho tôi luôn có cảm giác rằng mình được chủ nhân nơi này phái người nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái a.

Bạch Tiểu Thăng trêu đùa nói.

Lưu Bắc Thành xấu hổ cười trừ.

- Lưu trợ lý, Bạch tiên sinh không có để ý nhiều như vậy, ngài chỉ ưa thích tự do tự tại, điểm tính cách ấy chắc hẳn Trương Hi lão tiên sinh cũng biết rõ, anh đi theo không được, sẽ không ai trách cứ anh đâu.

Lâm Vi Vi cười nói.

Nàng trước tiên kéo danh tự của lão tiên sinh Trương Hi ra, lại vì Lưu Bắc Thành xóa đi lo lắng, để cho sự xấu hổ của Lưu Bắc Thành biến mất.

Lâm Vi Vi mặc dù chưa gặp qua Trương Hi lão tiên sinh, nhưng cũng có nghe Bạch Tiểu Thăng đề cập qua, coi như hiểu rõ một chút tính khí bản tính của lão tiên sinh.

- Chuyện này, được rồi. Bạch tiên sinh, nếu như ngài có bất kỳ nhu cầu gì, có thể nói cho bất kỳ một nhân viên nào của Trương gia ở đây, bọn hắn nhất định làm theo.

Lưu Bắc Thành gật đầu đồng ý.

Ở trong đại sảnh của buổi tiệc rượu này, bất kỳ nhân viên bảo an cơ động, nhân viên phục vụ hay là người hầu của Trương gia cũng đều đã nhìn qua ảnh chụp của Bạch Tiểu Thăng.

Trương Hi lão gia tử, Trương Thiên Dục tiên sinh, thậm chí ngay cả Trương Vũ Đông thiếu gia đều đã phân phó.

Bất cứ mọi yêu cầu của vị "Bạch tiên sinh" này, thì bọn hắn đều phải coi như là mệnh lệnh tối cao.

Coi như Bạch Tiểu Thăng muốn ở trung tâm của đại sảnh này đốt một đống lửa, bọn hắn đều phải lập tức, ngay lập tức, không chút do dự kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.

Cho nên, thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng vừa tiến đến, khả năng các vị khách mời cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng mà nhân viên bảo an cơ động đang tản bộ ở bốn phía của Trương gia trong thời gian nhanh nhất phát hiện "Mục tiêu", liền dùng tai nghe thông báo tin tức lẫn nhau.

Có thể nói, ở bên trong mắt hạ nhân của Trương gia, khách mời ở toàn trường có một hai trăm người, duy chỉ có Bạch Tiểu Thăng độc chiếm hai chữ tôn quý.

Sau khi Lưu Bắc Thành giao phó xong liền rời đi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng quét qua một lượt, mắt thấy ở xa bên kia có quầy bar, trong quầy bar có hai nhân viên nam thanh nữ tú đang đứng làm người pha rượu, đồng phục thống nhất tươi sáng, liền dẫn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi qua.

Những người pha rượu kia liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, đôi mắt liền trở nên sáng ngời, trong nháy mắt cô gái pha rượu nở nụ cười tươi rực rỡ như hoa trên núi.

Nhưng mà dù là một động tác dư thừa, hay nói thêm lời thừa thãi lại không có ai làm, cũng không ai nói.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đến một chỗ ở trước quầy, người pha rượu cung kính nghe yêu cầu, ra sức điều chế Cocktail nhanh nhất lại hoa mỹ.

Bạch Tiểu Thăng vừa đem ly Cocktail cầm đến trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền cảm giác có người lại gần bên cạnh.

- Người anh em, có khỏe không?

Bạch Tiểu Thăng xoay đầu nhìn lại, lập tức giật mình.

Ở bên cạnh, làm sao có thêm một con khỉ a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận