Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1631: Khách không được chào đón (2)

Cuối cùng, bọn họ vào một viện.

Một người giúp việc nhìn có hơi lớn tuổi, gương mặt mập mạp nhưng mỉm cười dịu dàng ra đón:

- Thiếu gia Tử Nhạc đã về rồi, phòng của ngài đã sớm thu dọn xong!

Ngay sau đó, bà nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười hỏi:

- Mấy người này... là khách ngài mời tới sao?

- Đúng vậy, bọn họ đều là bạn của tôi!

Mặc Tử Nhạc mỉm cười giới thiệu cho ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Đây là vú Trương, từ nhỏ đã trông tôi, còn là bà vú của tôi đấy!

Ba người Bạch Tiểu Thăng vội vàng chào hỏi vú Trương kia, bà tươi cười nói:

- Không dám không dám, nào, mời mấy vị mau vào trong!

Nói xong, vú Trương còn tranh cầm hành lý giúp Lâm Vi Vi, khiến cho cô có chút ngượng ngùng.

Chờ bố trí phòng xong, cất đồ, Mặc Tử Nhạc hỏi vú Trương:

- Cha cháu và mấy chú đã về chưa? Ông nội cháu đâu?

Vú Trương trả lời:

- Cha và mấy chú của ngài có việc ra ngoài, buổi tối mới về. Ông cụ ở Thư Uyển.

Mặc Tử Nhạc nghe vậy thì gật đầu, quay sang nói với ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Mọi người đi nghỉ ngơi trước kia, tôi đi qua chào ông nội đã.

Cho dù ông cụ nhà họ Mặc nhìn như rất giận Mặc Tử Nhạc, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng ông.

- Nếu như tiện, chúng tôi đi cùng anh.

Bạch Tiểu Thăng đề nghị.

Tới nhà họ Mặc, bọn họ dù sao cũng là thế hệ sau, cũng nên chào hỏi ông cụ, nếu không chờ tới buổi tối lúc ăn cơm mới chào thì không tốt lắm.

Mặc Tử Nhạc trầm ngâm một chút, thấy Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có ý đó thì, lập tức cười:

- Vậy cũng tốt, mọi người đi cùng tôi qua đó luôn.

Sau khi quyết định xong, ba người Bạch Tiểu Thăng liền đi theo Mặc Tử Nhạc.

Bọn họ đi qua một con đường đá xanh, đi qua một rừng trúc, một cây cầu đá xanh nhỏ, cuối cùng bước vào một viện nhỏ.

Ngoài viện treo một tấm biển, trên có viết bốn chữ - "Thanh Tâm Thư Uyển", nhìn đặc biệt lịch sự tao nhã.

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Ôi, anh Tiểu Thăng, anh xem chữ này thế nào?

Theo Lâm Vi Vi thấy, chữ của Bạch Tiểu Thăng có thể khiến cho Hạ Hầu Khải, đại sư Tống Giai, Lục Vân phải tôn sùng, vậy trình độ thư pháp của anh phải rất cao.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn, gật đầu và thuận miệng nói:

- Thật sự không tệ, chỉ có điều nét bút cuối cùng không vững.

Người nói vô ý, người nghe có tình.

Mặc Tử Nhạc ở bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu còn hiểu thư pháp à?

- Hiểu sơ thôi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn cười.

- Đây không thể là hiểu sơ được!

Lúc này, Mặc Tử Nhạc nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tấm biển này là do một người bạn của ông nội tôi có sở trường về thư pháp viết ra, ông cụ vẫn cảm thấy nó hoàn mỹ không tỳ vết, mãi đến hai năm trước có một vị đại gia thư pháp tới nhờ chữa bệnh mới chỉ ra khuyết điểm nhỏ nhặt đó, quả thật nói giống hệt cậu - nét bút cuối cùng không vững, lực hơi kém.

Bạch Tiểu Thăng chỉ mỉm cười, không đưa ra bình luận gì thêm.

Lâm Vi Vi lại có chút đắc ý nói:

- Anh Tiểu Thăng không chỉ hiểu, thư pháp của hắn còn tốt đấy! Một ít đại sư còn từng xin chữ của anh ấy!

Mặc Tử Nhạc nghe được thì trợn to mắt.

Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi như vậy đã làm giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, còn giỏi về trung y.

Sao cả trình độ thư pháp cũng cao như vậy? !

Người này là quái vật sao?

Mặc Tử Nhạc thật ra vẫn rất tự tin, hắn trẻ tuổi đã trở thành bác sĩ Phó chủ nhiệm, ai không khen ngợi.

Nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, hắn cảm giác mình có chút không bằng.

Thật đúng là người so với người làm cho người ta tức chết.

Trong khi nói chuyện, mấy người đi vào sân, cũng lần lượt tự động im lặng.

Chờ Mặc Tử Nhạc dẫn đám người Bạch Tiểu Thăng vào phòng chính mới phát hiện không có ai.

- Lẽ nào, ông nội của tôi đã đi rồi?

Mặc Tử Nhạc ngạc nhiên nói.

- Có lẽ chỉ tạm thời rời đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói và chỉ vào bức tranh đặt trên chiếc bàn vuông giữa phòng chính.

Trên bức tranh là thác nước chảy từ trên núi xuống, đề thơ chính là "Suối từ không trung rơi nghìn thước, sấm chạy vào sông không ngừng nghỉ. Kim cổ dài lâu không uổng luyện, mộ màu ranh giới phá núi xanh.”

Bài “Thác nước Lư Sơn” của Từ Ngưng đời Đường.

Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn tranh và chữ, khen ngợi:

- Cụ già vẽ thật sự không tệ.

- Vậy chữ thì sao?

Mặc Tử Nhạc không nhịn được nói.

Chữ à...

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm.

- Dù sao cũng không có ai, cậu có gì cứ nói thẳng đi.

Mặc Tử Nhạc nói.

Nếu hắn đã nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng không giấu diếm, nói thẳng:

- Hình chuẩn mà ý thiếu.

Mặc Tử Nhạc sửng sốt, thưởng thức xong cũng hiểu.

Chính nhìn giống, nhưng thiếu đi chút ý tứ...

Mặc Tử Nhạc vừa muốn mở miệng nói, lại nghe từ bên ngoài vọng tới một giọng nói không vui:

- Hả?! Là ai phê bình chữ của lão già đây không đủ ý cảnh vậy?

Đám người Bạch Tiểu Thăng quay đầu, chỉ thấy từ bên ngoài có một ông cụ mặc quần áo Kungfu màu đen, dáng vẻ gầy gò nhưng mạnh khỏe, chỉ trên mặt lộ vẻ tức giận.

Vẻ mặt Mặc Tử Nhạc lập tức trắng bệch.

Thế này thì náo nhiệt rồi!

Dẫn khách tới cửa, muốn chào hỏi, kết quả lại làm cho ông cụ khó chịu!

Nghe Mặc Tử Nhạc truy hỏi, Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói chữ viết của ông cụ nhà họ Mặc này "bình thường". Đây cũng là thấy ông cụ không ở đây, Mặc Tử Nhạc mơ hồ có cảm giác "thích nghe ngóng", Bạch Tiểu Thăng mới nói thật thôi.

Kết quả lại để cho ông cụ nghe được.

Vào giờ phút ông cụ nhà họ Mặc vào đây, vẻ mặt Mặc Tử Nhạc thay đổi, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác có chút xấu hổ.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh ngượng ngùng cười theo.

Lôi Nghênh kinh ngạc quan sát lão gia tử kia, dựa vào năng lực của anh ta, không ngờ không nghe được tiếng bước chân của ông cụ. Trong này tất nhiên có một phần do anh ta bị cuộc nói chuyện giữa Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc thu hút sự chú ý, nhưng ông cụ này tuyệt đối là một người từng luyện võ, toàn thân mặc trang phục Kungfu màu đen, sạch sẽ gọn gàng, bước chân sải thoải mái lại khỏe khoắn.

- Ông nội, ông là... ra ngoài ạ.

Mặc Tử Nhạc cố tươi cười, không biết phải nói gì.

- Hừ.

Ông cụ nhà họ Mặc liếc cháu trai này của mình và hừ một tiếng, ngay sau đó nhìn sang gương mặt của Bạch Tiểu Thăng, lại quan sát anh từ trên xuống dưới một lúc, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi Mặc Tử Nhạc nói:

- Ai vậy?!

- Cậu ấy là một người bạn của cháu, lần này tới nhà làm khách.

Mặc Tử Nhạc vội vàng trả lời:

- Cậu ấy từng học qua trung y, bản lĩnh không tệ!

Mặc Tử Nhạc biết trong lòng ông cụ vẫn canh cánh chuyện mình đi học Tây y, cho nên lập tức cho thấy Bạch Tiểu Thăng không giống mình.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười tỏ ra kính trọng ông cụ nhà họ Mặc, khách sáo nói:

- Chào ngài.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng lần lượt chào hỏi ông cụ.

- Được.

Ông cụ nhà họ Mặc nhìn Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, thái độ với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tốt hơn một chút.

Nhưng rõ ràng, ông cụ nhà họ Mặc không quan tâm tới chuyện Bạch Tiểu Thăng có phải học qua trung y không, trình độ thế nào.

Ông quan tâm là lời Bạch Tiểu Thăng mới vừa nói.

- Nhóc con, cậu nói chữ này của tôi thế nào?

Ông cụ nhà họ Mặc chỉ vào tranh chữ trên bàn vuông, hỏi:

- Tôi lớn tuổi, lỗ tai có hơi nghễnh ngang, vừa rồi không nghe rõ.

Mặc Tử Nhạc lập tức lo sợ bất an, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vốn muốn giả vờ ngớ ngẩn để lừa qua chuyện này, chỉ cần qua hôm nay là được, nhưng rõ ràng không có hiệu quả.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng cười:

- Cụ già, chữ này ông viết rất tốt.

- Trợn mắt nói mò!

Ông cụ nhà họ Mặc cứng cổ, trợn mắt nói:

- Vừa rồi, nhóc con nhà cậu không có nói như vậy! Cậu còn thật sự cho rằng tai tôi bị điếc à!

Trong lòng Mặc Tử Nhạc kêu khổ.

Ông cụ tám, chín mươi tuổi, nhìn mọi việc đều thoáng, trong lòng chỉ canh cánh chuyện hắn học Tây y, nhưng rất cao ngạo về trình độ trung y và tranh chữ của mình, lúc này mắt thấy bị một người nhỏ tuổi phê bình, có thể nhất thời khó có thể chịu được.

Thật ra, chuyện này thật sự không thể trách ông cụ nhà họ Mặc lòng dạ hẹp hòi được, chuyện này cũng có nguyên nhân.

Những năm trước đây vị chuyên gia thư pháp kia đến nhà thăm, ông cụ mời người ta bình tranh chữ cho mình, người ta không muốn nói thật, nên hàm hồ bảo không tệ lắm.

Kết quả ông cụ cố chấp lên, nói đối phương không nói thật, ông sẽ không chữa trị.

Cuối cùng chuyên gia thư pháp này bị ép không biết làm so, mới nói một câu:

- Bức tranh thì không sai. Chữ có hình nhưng không có thần.

Cũng từ đó trở đi, ông cụ giống như luyện võ, đông hè đều luyện chăm chỉ không nghỉ ngày nào.

Mấy năm qua, ông cảm thấy trình độ tranh chữ của mình đã tiến bộ vượt xa năm đó, bình thường con cháu nhìn thấy cũng hết lời khen ngợi.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng nói một câu "Hình chuẩn mà ý thiếu", căn bản không khác với lời vị chuyên gia thư pháp năm đó nói.

Như vậy khác nào đánh một gậy khiến ông cụ trở về nguyên hình.

Bảo ông có thể nhẹ nhõm được sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận