Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1826: Bạch Tiểu Thăng nhờ giúp đỡ (1)

Cho dù là ai cũng không ngờ được chuyện này rõ ràng nhìn thấy đã được giải quyết, thế mà còn có thể phát sinh biến cố như vậy!

Vì trả thù, Gã mắt tam giác kia tự nhiên diễn cảnh tượng xe bay đoạt vật, cướp đi túi tài liệu quan trọng của đám người Thôi Thần!

Nghe Thôi Tuyết Tuyết kinh hãi thét lên một tiếng, Thôi Thần hiểu được chuyện gì xảy ra cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vội vàng đi tới.

Lâm Vi Vi đã ở bên cạnh Thôi Tuyết Tuyết, quan tâm hỏi thăm:

- Cô Thôi, cô đừng vội, cô bị cướp những gì vậy?

Vẻ mặt Thôi Tuyết Tuyết luống cuống, cắn môi nói:

- Ở trong đó đều là thành quả nghiên cứu và số liệu quan trọng của anh họ tôi, còn có giấy tờ hộ chiếu của chúng tôi nữa!

Bất kể là tài liệu lộ ra ngoài, hay không có hộ chiếu, bọn họ đều sẽ gặp phiền phức rất lớn.

- Không chỉ vậy, còn có một vài công thức tính toán và ý tưởng mới của tôi trong mấy ngày gần đây!

Thôi Thần đi tới, gương mặt trắng bệch và trầm giọng nói.

Nghe những ý tưởng nghiên cứu mới kia còn chưa được sao chép lại, không thể nghi ngờ càng thêm họa vô đơn chí.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn nhau.

Hai người đều biết thứ đám người Thôi Thần bọn họ làm mất không chỉ cực kỳ quan trọng, còn vô cùng rắc rối.

Phía xa, Mã Vi Tiễn lắng tai nghe được thì chỉ về phía xa và thử thăm dò:

- Vậy có phải nên báo cảnh sát hay không.

Mọi người lạnh lùng liếc nhìn Mã Vi Tiễn, rõ ràng có lòng muốn đánh chết ông ta.

Bây giờ người này còn tới giả vờ làm người tốt, vừa rồi vì xin tự bảo vệ mình đã bán bọn họ rất dứt khoát, hoàn toàn không do dự.

Mã Vi Tiễn thấy nhiều người tức giận liền rụt cổ lại, vội vàng bảo Tiểu Hứa rời đi trước.

Ông ta còn ở lại đó cũng chỉ là tự tìm mất mặt, tăng lên mâu thuẫn mà thôi, vậy còn không bằng đi trước.

Từ điểm đó có thể thấy ông ta cũng xem như là người thông minh.

Về phần báo cảnh sát như lời ông ta mới nói sao?

Gã mắt tam giác kia cũng đã nói, nơi này là giao giữa khu nhà giàu và dân nghèo, một bên lực lượng cảnh sát không đủ, bên kia vì phân chia khu vực trực thuộc nên không muốn can thiệp.

Ở nơi đất khách quê người lại gặp khó khăn vì một địa giới như vậy, không thể không nói, anh em Thôi Thần đúng là xui xẻo.

- Thế nào, anh có thể tìm được những người này không?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói với Lôi Nghênh.

- Khó lắm!

Lôi Nghênh hơi ngượng nghịu:

- Cho dù tôi có thể làm được, nhưng cũng cần phải có thời gian, mà bây giờ chúng ta chỉ có chưa đến ba tiếng rưỡi nữa, máy bay sẽ lại cất cánh rồi.

Chẳng lẽ bọn họ còn phải xin giúp đỡ đặc biệt sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng nhíu mày, gật đầu biểu thị mình biết rồi.

Thời gian cấp bách đúng là vấn đề lớn nhất.

- Bây giờ không có cách nào khác, chúng ta vẫn đi báo cảnh sát đi, chờ cảnh sát Gatia chạy tới, lấy đồ về.

Thôi Thần thở dài nói:

- Nếu như bởi vậy mà làm chậm trễ hành trình, cũng... chỉ có thể như vậy thôi!

Thôi Tuyết Tuyết cũng sốt ruột nói:

- Vậy chúng ta đi nhanh đi! Có thể cảnh sát địa phương sẽ dễ dàng tìm được bọn chúng thì sao? Tôi nhớ có người nói qua bang Chuột Đồng, tên núi thịt và gã mắt tam giác kia lại có đặc điểm rõ ràng, chắc sẽ không khó tìm đâu!

Hai chính chủ đã lên tiếng, ba người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng chỉ có thể theo ý của bọn họ.

Nhưng mấy chữ "không khó tìm" này, ngoại trừ Thôi Tuyết Tuyết, không ai dám gật bừa.

Người không phải là vật, có thể đứng yên một chỗ được sao.

Nếu như gã mắt tam giác chạy trốn khắp nơi, ẩn nấp, vậy thì vẫn cần rất nhiều người truy bắt đấy.

Cảnh sát bên phía khu dân nghèo này thiếu nhất hình như chính là người.

Nhắc tới đi báo cảnh sát, Thôi Thần không muốn làm phiền đến đám người Bạch Tiểu Thăng nữa.

Dù sao, vừa rồi cũng là bọn họ giúp giải vây, nhiều lần làm phiền người ta như vậy, trong lòng hắn cũng thấy áy náy.

- Tôi ở Nam Mỹ cũng tính là có chút danh tiếng, có chút quan hệ, nói không chừng còn có thể đến giúp được hai người thì sao.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Đang lúc khẩn cấp, thấy Bạch Tiểu Thăng có ý muốn giúp đỡ nên Thôi Thần cũng không từ chối nữa, lại cảm ơn.

- Đi nhanh đi!

Thôi Tuyết Tuyết thấy hai người này còn có tâm tư trò truyện thì không khỏi buồn bực giục.

Cô còn không nhịn được âm thầm trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù người này đánh rất giỏi, nhưng sao không đổi được tật xấu mặt dầy chứ.

Ở Nam Mỹ, anh ta có chút danh tiếng, có quan hệ sao?

Anh ta tưởng mình là ai chứ!

Đương nhiên, Thôi Tuyết Tuyết cũng không trực tiếp giễu cợt Bạch Tiểu Thăng, dù sao vừa rồi cũng là anh giúp bọn họ.

Nói thật, biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng vừa rồi thật sự rất ngầu, làm cho Thôi Tuyết Tuyết có ấn tượng tốt về nh.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể bỏ được khuyết điểm "Nói khoác mạnh miệng", Thôi Tuyết Tuyết cho rằng mình sẽ càng thích anh hơn.

Mọi người quyết định xong, lúc này liền tìm một xe taxi đi tới cục cảnh sát gần đó.

Để bảo đảm hiệu suất, Bạch Tiểu Thăng còn hứa hẹn với đối phương, nếu đi nhanh sẽ cho thêm tiền boa.

Điều đó xem như đã kích thích nhiệt tình của người tài xế xe taxi kia, anh ta chọn đường tắt, chiếc xe lao đi như gió bão, tốc độ thật sự rất nhanh, chẳng qua quá trình có phần mạo hiểm tới dọa người...

Ngay cả Thôi Tuyết Tuyết trước sau không say xe cũng bị lắc lư tới mức choáng váng.

Chờ đến cửa của cục cảnh sát, Bạch Tiểu Thăng theo lời hứa cho tài xế kia một số tiền boa lớn, anh ta vui mừng hớn hở, liên tục cảm ơn mới rời đi.

Mọi người vào cục cảnh sát nhìn hơi cũ nát mà cảm thấy choáng váng.

Bên trong đông nghịt người, còn có một đội ngũ vẫn đang sắp xếp rất dài, rất nhiều người da đen, da trắng, con lai đều đang lớn tiếng nói, kẻ thì tìm gà, người tìm chó, người mất đồ, đám đánh nhau, say rượu. Quả thật vô cùng hỗn loạn.

Cho nên hai nam nữ mặc đồng phục cảnh sát vội vàng qua lại, thật sự không đủ người.

- Làm thế nào đây. Chẳng lẽ phải xếp hàng cùng những đám người với đủ chuyện lông gà vỏ tỏi này à?

Thôi Tuyết Tuyết nhìn thấy mà đau đầu.

- Nơi đó!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên giơ tay chỉ.

Mọi người nhìn sang và lập tức vui mừng.

Một gian phòng nhìn qua vẫn tính là văn phòng, phía trên treo biển: Văn phòng cảnh sát trưởng", “vụ án quan trọng trực tiếp vào".

- Nhưng chuyện của chúng ta có thể xem như là vụ án quan trọng sao?

Thôi Thần có chút do dự.

- Anh xem thử, chuyện của anh gấp mấy lần của bọn họ chứ?

Bạch Tiểu Thăng hất cằm về những người đang xếp hàng kêu la kia và bĩu môi nói.

Lúc này Thôi Thần mới gật đầu:

- Đúng là vụ án lớn!

Mọi người chạy tới văn phòng cảnh sát trưởng và định gõ cửa, đã bị một bác gái da trắng với dáng vẻ béo lùn chắc nịch ngăn lại, nếu không phải trên người bà mặc đồng phục, mọi người còn nhầm tưởng đây là đầu bếp nữ đấy.

- Cảnh sát trưởng đang bận việc, các người không có việc gì thì đừng xông vào.

"Bác gái" này rất nghiêm túc nói với đám người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói sơ qua tình hình bọn họ gặp bao vây tấn công và bị cướp đồ cho đối phương biết.

"Bác gái" lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng:

- Vụ án này của các người quá lớn, nên giao cho sở cảnh sát địa khu giải quyết, chúng tôi không xử lý được.

Vừa rồi chê chuyện nhỏ, bây giờ lại ngại chuyện lớn?

Mọi người cảm thấy bất đắc dĩ.

- Sở cảnh sát địa khu ở đâu vậy?

Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được hỏi.

Cô cũng cảm thấy nơi này chắc không xử lý được.

- Đi khoảng gần một giờ về phía nam.

"Bác gái" nói:

- Nhưng chỗ của bọn họ cũng không đủ người đâu, sợ rằng các người cũng phải đợi thôi.

Thôi Tuyết Tuyết lập tức ngạc nhiên.

Khu dân nghèo này quả nhiên là ít cảnh sát tới mức đáng thương.

- Nhưng các người có thể gặp cảnh sát trưởng một lần, bảo hắn cho các người một chút kiến nghị.

"Bác gái" đề nghị.

- Cảnh sát trưởng không phải là đang xử lý vụ án lớn sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

- So với chuyện của các người thì không tính là gì cả.

Bác gái lẩm bẩm nói:

- Cũng chính là Fitt ốm trộm rượu trong nhà của lão John, còn dụ dỗ con gái lão khiến lão ấy cầm súng săn chạy đến chỗ chúng tôi la hét đòi trả thù, nhưng cái khẩu súng nát kia bắn kim còn chẳng được nữa là… Cảnh sát trưởng đang khuyên lão. Thật ra hai người bọn họ thật lòng yêu nhau, bị con rể tương lai uống chút rượu thì thế nào chứ...

Mọi người nghe xong liền lộ ra vẻ mặt bối rối, không biết phải nói gì.

Thật đúng là vụ án quá lớn đi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận