Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1172: Lý lịch không tốt

Sau khi Bạch Tiểu Thăng trò chuyện xong với Lục Thanh Phong, gửi một vài tin tức nội dung phải dùng đến, như là hình ảnh phiên bản điện tử, tên giả và wedchat, còn địa chỉ cụ thể của khách sạn mà bọn họ sẽ ở.

Bên phía Lục Thanh Phong gửi biểu lộ "OK".

Tập đoàn Đằng Vân quá mức rộng lớn, có rất nhiều các công ty khác nhau, lý lịch văn kiện chỉ cần làm tốt, lại gửi đến công ty địa phương in ra, lại đóng dấu xác minh liền có thể dùng, thêm vào đó là thông tin về người của công ty địa phương, còn có thể khiến cho công ty Hàn Hà Phi tùy tiện xác minh tính chân thực.

Những thứ này, Bạch Tiểu Thăng cũng không cần quan tâm nữa.

Dù sao Lục Thanh Phong nhất định sẽ bố trí một cách thích đáng nhất.

Bạch Tiểu Thăng làm xong những việc này, tâm tình cũng rất tốt.

Trên đường ngồi taxi đi, trên xe, Bạch Tiểu Thăng không cần giải thích gì với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, dù sao đều ở trong điện thoại nói lý lịch làm giả, lại nói đi đến tập đoàn Thần Hợp của Hàn Hà Phi, đây không phải là tiết lộ hay sao.

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không có hỏi nhiều.

Cả chặng đường không nói chuyện.

Đến khách sạn, làm thủ tục vào ở, ba người trở về phòng của mình, Bạch Tiểu Thăng mới đem mọi việc báo cho hai người Lâm Vi Vi.

- Dư Doanh nói, nơi này có một nhân vật mấu chốt nhất, chính là Hàn Hà Phi! Cô ấy có rất nhiều tin tức liên quan đến hắn, nhưng không có bất kỳ chứng cứ thực tế gì cụ thể, chứng minh người này thật không đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng trước tiên là cảm khái, sau đó cười nói,



- Không phải là quá trùng hợp sao, thời điểm chúng ta ăn sáng, anh bạn gọi điện thoại ở bên cạnh kia, xem như đưa đến cho chúng ta một tin tức kịp thời, giống như hạn hán gặp trời mưa! Cho nên, trước khi đi tôi còn muốn cám ơn anh ta đây.

Thì ra là thế, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

- Anh Tiểu Thăng, hóa ra anh có chủ ý đến việc Hàn Hà Phi tuyển trợ lý.

Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh liếc nhau.

Thực sự đúng là trùng hợp.

- Không tệ, trên trời rơi xuống một miếng bánh! Trở thành trợ lý cho Hàn Hà Phi, bất kể có phải là trợ lý đứng đầu hay không, đều có cơ hội tiến vào nội bộ! Dạng điều tra này sẽ giúp chúng ta bớt đi rất nhiều chuyện!

Bạch Tiểu Thăng cười nói,



- Kế hoạch này cũng không tệ đi!

Đường đường là Đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa, lại đi ứng tuyển làm trợ lý cho Tổng giám đốc công ty một nhà phía dưới. . .

Kế hoạch này xem như không tệ?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh từ chối cho ý kiến, bất quá nghe xong cũng có chút hợp lý.

- Chờ một chút, anh Tiểu Thăng, lúc trên taxi anh có trò chuyện cùng Lục Thanh Phong tiên sinh, nói muốn ba phần lý lịch, vậy là em cùng Lôi Nghênh cũng phải đơn độc đi tham gia ứng tuyển sao?



Lâm Vi Vi nói.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Ba người sẽ có cơ hội lớn hơn một chút.



Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hai người Lâm Vi Vi ngẫm lại thấy cũng đúng.

Huống hồ Bạch Tiểu Thăng tuy mạnh mẽ ở rất nhiều phương diện, nhưng mà ở phương diện công tác trợ lý, dù sao cũng "Không phải chuyên nghiệp" .

- Vậy bây giờ, ba người chúng ta có thể chính là đối thủ cạnh tranh, đến lúc đó ai không được tuyển dụng, phải mời ăn cơm đấy.



Lâm Vi Vi cười nói.

Thắng không mời, thua phải mời. Thật là không có đạo lý.

Bất quá, thay đổi góc độ cũng có thể hiểu được, dù sao "Thắng", chuyện cần làm sẽ rất nhiều, thua ngược lại nhẹ nhõm hơn chỉ cần làm công tác hỗ trợ.

Vì thế nên người thua mời.

- Tôi đã ra tay, hai người cứ chờ bỏ tiền mời cơm thôi.



Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

Thấy thế nào, ưu thế của hắn cũng nhiều hơn hai người.

- Vậy tôi chuẩn bị tiền sẵn sàng rồi.



Lôi Nghênh lầm bầm một tiếng.

Bản thân hắn thua thiệt nhất, sinh ra dáng người cao lớn, cơ thể rèn luyện như sắt thép.

Ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng tuyển hắn làm trợ lý, những người khác ai sẽ làm như vậy?

Thể chất này, khí tràng này, rõ ràng thích hợp vệ sĩ hơn mà!

Cho nên, đối với bản thân mình, Lôi Nghênh đúng là không có hi vọng quá lớn.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi nhìn nhau, cười ha ha một tiếng.

Ba người ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng đem thông tin kỹ càng về con người Hàn Hà Phi, còn có tất cả nội dung liên quan đến lần thông báo tuyển dụng này, rõ ràng rành mạch nói lại cho hai người nắm.

- Đây là thông tin mà Dư Doanh đưa ra ngoài định mức, lúc trên xe anh không cho phát tài liệu cho hai người, hai người phải cố gắng ghi nhớ.

Bạch Tiểu Thăng nói như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nghi ngờ gì, lần lượt gật đầu.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Vi Vi đứng dậy đi ra mở cửa, phát hiện một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi có khí độ không tầm thường, đang đứng ở phía ngoài cửa.

Hắn có sắc mặt ôn hòa, nụ cười thân thiết, trong tay còn cầm một chiếc cặp đựng văn kiện bằng da trâu.

- Cho hỏi vị nào là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh ?

Người trung niên cười hiền lành, nói,

- Tôi là người phụ trách công ty chi nhánh của tập đoàn Đằng Vân ở Nam Tự, những thứ ngài cần đã chuẩn bị tốt rồi, tôi đã mang tới đây.

Bạch Tiểu Thăng ở bên trong nghe được lời nói này, lập tức mỉm cười đứng dậy, đi ra ngoài.

Nhanh thật!

Chuyện này làm quá nhanh, từ sau cuộc gọi điện thoại trên taxi, đến lúc tới được khách sạn này, cũng mới qua một giờ mà thôi, chẳng những làm xong mọi thứ, còn khiến cho một vị lãnh đạo phụ trách công ty chi nhánh tự mình đưa tới đây, hiệu suất thật quá cao.

Cũng là do Bạch Tiểu Thăng đặc biệt dặn dò qua Lục Thanh Phong, khiến cho bọn hắn mau mau một chút.

- Tôi chính là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười với người trung niên kia một tiếng,

- Mọi thứ cứ giao cho tôi là được.

Người trung niên kia đưa mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng, cảm giác giống hệt như hình ảnh trong điện thoại Lục đổng gửi cho, mới nở nụ cười và dùng hai tay đưa văn kiện qua.

Sau đó, người trung niên này cũng không chờ lâu, chỉ là khách khí lưu lại một tấm danh thiếp, nói là có bất luận sự tình gì đều có thể gọi điện thoại giao lại cho hắn.

Thái độ cung kính và khiêm nhường như thế, khiến cho Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng rất tốt với người này.

Sau khi người kia rời đi, Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn danh thiếp, mới kinh ngạc nói,

- Hóa ra còn là một vị Phó Tổng giám đốc điều hành đấy!

Khiến cho một vị phó Tổng giám đốc điều hành trấn thủ một phương của Đằng Vân tự mình đưa tới " Lí lịch giả ", ngẫm lại, đều có chút cảm giác buồn cười không hiểu nổi.

Bạch Tiểu Thăng đi trở về chỗ ngồi trên ghế sô pha, đem giấy tờ văn kiện trong cặp da móc ra xem.

Những lý lịch đó chứng minh họ có mô hình rất chuyên nghiệp, ngay cả loại giấy được dung cũng được nghiên cứu rõ ràng, mặt trên còn có Logo đọc quyền của Đằng Vân.

Mỗi đơn văn kiện này, người bên ngoài rất khó làm giả, lại nói, ở bên trên này làm giả, cần tiêu chuẩn cao, nhưng là ý nghĩa thực tế thật không lớn.

Bạch Tiểu Thăng đem văn kiện lý lịch thuộc về Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đưa cho hai người.

Hai người cũng liên tục mở miệng khen ngợi.

- Lục Thanh Phong tiên sinh làm việc có hiệu suất quá nhanh, những thứ này làm cũng cẩn thận.

- Đúng vậy, Tiểu Thăng nhờ anh ta làm giúp những thứ này, đúng là chính xác.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, cầm lý lịch của mình xem qua nội dung.

Nhìn mất mấy giây, nụ cười trên gương mặt Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cứng đờ, sau đó lông mày dần dần nhăn lại.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh còn đang vừa nói vừa cười, Bạch Tiểu Thăng lại cầm từng tờ lý lịch ném xuống trên bàn, tức giận nói,

- Lục Thanh Phong được lắm, anh lại đùa nghịch tôi sao?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi cầm lấy phần văn kiện kia nhìn, Lôi Nghênh cũng xích lại gần xem một chút.

- Tôi bảo anh ta cho tôi chức vụ cao một chút, anh ta điền vào lý lịch của tôi cái gì mà bảy năm nắm giữ chức vị Phó tổng giám đốc điều hành, ba năm làm thư ký Tổng giám đốc!

Bạch Tiểu Thăng tức giận nói,

- Không để tôi từng làm Tổng giám đốc của Đằng Vân luôn đi!

Đó là chức vị của Lục Vân, cha Lục Thanh Phong. . .

- Tôi bằng cái tuổi này mà từng làm bảy năm Phó tổng giám đốc điều hành, ba năm thư ký Tổng giám đốc? Nghĩ như thế nào chứ! Chẳng lẽ không cần quá trình để thăng chức hay sao? Tôi chỉ có thể là con riêng Lục Vân. . .

Bạch Tiểu Thăng đơn giản khóc không ra nước mắt.

Tấu hài một hơi nói,



- Tần Cam La mới mười hai tuổi làm Tể Tướng, Ngô Chu Du mới mười ba tuổi nắm chức quan Thủy Quân Đô Đốc. . .

Đó là truyền kỳ từ thời cổ đại.

Bạch Tiểu Thăng hắn nhìn qua không đến ba mươi tuổi, muốn làm đến loại trình độ trong lý lịch kia, sợ là chưa học đại học đã vào làm ngay ở Đằng Vân. . .

Thực ra, việc này cũng không trách Lục Thanh Phong được, Bạch Tiểu Thăng ở độ tuổi này cũng làm đến Đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Điều này lại tìm ai để nói rõ lí lẽ đây. . .

Lục Thanh Phong cũng cho đó là chuyện đương nhiên, dành cho Bạch Tiểu Thăng đãi ngộ cùng một cấp bậc. . .

Chỉ là trên độ tuổi xảy ra vấn đề, khiến cho khoa trương trở nên rất khoa trương, quá khoa trương, khiến người ta khó tin tưởng được mà thôi.

Trên thực tế, nhiều nội dung của bản lý lịch này không được Bạch Tiểu Thăng đưa ra, nên chính bọn hắn phải điền vào.

Ví dụ như tuổi tác.

Đừng nhìn đây là một thông tin nhỏ, nhưng là sẽ làm người khác hiểu lầm lớn.

Lục Thanh Phong tích cực sắp xếp người có chuyên môn làm chuyện này, chỉ nói là mỗi cái chức vụ có ba năm kinh nghiệm trở lên, người đi làm việc kia cũng nghĩ chắc là thông tin lý lịch người có tên gọi "Lâm Thăng", đã từng làm Phó tổng giám đốc điều hành, tuổi tác nhất định không nhỏ, cho dù nhiều hơn mấy năm tuổi tác cũng không thành vấn đề. . .

Mà Lục Thanh Phong chưa xem hết văn kiện, đã vội vã đi họp, cũng không có nhìn kỹ, liền để cho người chuyển phát đi.

Thật tình không biết đã xảy ra vấn đề lớn như vậy!

- Xong, văn kiện này của mình xem ra không thể dùng rồi.

Bạch Tiểu Thăng tự nói.

Nếu như đem đi sửa chữa, độ tin cậy ít hơn nhiều, huống chi con dấu đáng chết vừa vặn đè ép chữ.

Đổi cũng không đổi được !

- Anh Tiểu Thăng, hai phần này của chúng em tuy có khoa trương một chút, nhưng có thể sử dụng được.

Lâm Vi Vi an ủi nói,

- Hơn nữa, Đại sự vụ quan như anh nhiều lần phá huỷ 'Ổ' của đại nhân vật Trầm Bồi Sinh, nói không chừng đã sớm bị phát tán ảnh chụp, em sợ anh tự mình đi mới có là chuyện xấu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi, nhìn Lôi Nghênh, sau đó cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, đem từng cái "Lý lịch" thuộc về mình xé toang,

- Vậy thì toàn bộ nhờ hai người vậy!

- Nhớ mời ăn cơm là được !

Lâm Vi Vi cười hì hì nói.

Bạch Tiểu Thăng khóc không ra nước mắt.

Vốn còn cho là mình sẽ thắng, không nghĩ tới, còn chưa có đi tham gia ứng tuyển liền bị loại ngay vòng giữ xe rồi. . .

Đây thật là sự cố bi thương.

- Bất quá, coi như không cần tôi tự mình ra trận, có tôi trợ giúp, tôi cũng làm cho hai người mã đáo thành công !

Bạn cần đăng nhập để bình luận