Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1153: Đó là âm mưu!

Sau khi Ngô Đại Tôn trò chuyện với Trình Lưu, liền vội vàng đi sắp xếp những công việc mà công ty Ngô gia bọn hắn phụ trách.

Kỳ thực, với thế cục này thì có sự tham gia của Ngô gia bọn hắn hay không cũng không có khác biệt lắm.

Bởi vì, nó đã là một bố cục hoàn chỉnh, giờ chỉ chờ áp dụng mà thôi!

Sự tham gia của công ty Ngô gia căn bản cũng chỉ là "Quân cờ" thay thế, làm từng bước nghe phân phó chấp hành là được.

Cho nên, Ngô Đại Tôn mới cảm thán với Trình Lưu, Trầm tiên sinh có thể dùng sức một mình để hoàn thành toàn bộ công việc!

Mà Trình Lưu cũng đã nói.

Việc tìm tới Ngô gia, một mặt là muốn bớt chút phiền toái, bớt chút tai họa ngầm, còn mặt khác chính là, Ngô gia ở phụ cận Nam Đô là gia tộc có thực lực mạnh và quan hệ rộng rãi nhất, nên "Người xuất hiện sau cùng" là nhà bọn hắn cũng rất "Hợp tình", "Hợp lý"!

Đương nhiên, nếu như Ngô gia thật không đáp ứng lần hợp tác này, bọn hắn vẫn như cũ có thể hoàn thành.

Đến lúc đó công ty xuất hiện cuối cùng là nhà nào, hoặc là mấy nhà công ty nào, Ngô Đại Tôn kỳ thực rất ngạc nhiên, hắn thậm chí đã thử thăm dò.

Trình Lưu chỉ cười không nói.

Nhưng nghe ý tứ thì những nhà công ty kia mặc dù đều không thuộc về tập đoàn Chấn Bắc, nhưng lại có thiên ti vạn lũ quan hệ với Trầm Bồi Sinh!

Từ những dấu vết để lại, Ngô Đại Tôn có phỏng đoán, những công ty đó rất có thể là do Trầm Bồi Sinh dựa vào tài nguyên của tập đoàn để bồi dưỡng lên!

Những người biết rõ Trầm Bồi Sinh đều cho rằng hắn là người đức cao vọng trọng, chí công vô tư, thậm chí là nhân tuyển cho Tổng giám đốc đời tiếp theo khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Ai có thể nghĩ tới, hắn cũng có một mặt bẩn thỉu như vậy!

Có thể nói đây là một bí mật khiến người nghe lạnh sống lưng!

Nhưng lại không hề có giá trị gì.

Dù cho có truyền ra ngoài, truyền đến tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc thì lại như thế nào ? Có thể mảy may rung chuyển Trầm Bồi Sinh sao?

Huống hồ, Ngô Đại Tôn cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.

Trình Lưu càng thiện ý nhắc nhở qua —— nếu mà thật sự trở mặt thì đối với bên nào cũng không hề có chỗ tốt!

Bên phía bọn hắn cùng lắm thì chỉ phiền toái một chút, còn Ngô gia thì sẽ có nguy cơ bị hủy diệt.

Đây không phải chỉ là một lời hù dọa.

Nếu như Ngô gia dám lật mặt, chỉ cần bên phía Trầm Bồi Sinh phí chút tâm tư, liền có thể khiến cho khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc coi Ngô gia thành "Địch nhân". Lúc đó, điều công ty của Ngô gia gặp phải chính là trở thành đích ngắm của hàng trăm công ty khác.

Như vậy, Ngô gia có sống sót được hay không cũng không nói trước được.

Không bị hủy diệt thì cũng đại thương nguyên khí, Ngô Đại Tôn cũng không chịu đựng nổi trong 10 năm nữa.

Có cái thân phận đại sự vụ quan này, Trầm Bồi Sinh có thể "Công khí tư dụng", đó chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất.

Ngô Đại Tôn là một tên thương nhân, chỉ muốn trục lợi chứ không muốn tìm chết.

- Những động tác này của Trầm Bồi Sinh không gì khác là nhằm vào một vị Đại sự vụ quan cùng cấp, là tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ mà thôi!

Ngô Đại Tôn một bên sắp xếp công việc, một bên tự cảnh cáo chính mình,

- Mình chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, lấy được lợi ích nên có là được, còn lại. . .

- Không rõ ràng, không biết rõ !

Từ điểm này có thể nhìn ra, không thể không nói, Ngô Đại Tôn là một người hết sức thông minh.

. . .

Công ty của gia tộc có được chỗ tốt cực lớn.

Chỉ cần người lãnh đạo gia tộc gia lệnh một câu, liền có thể cấp tốc có hiệu lực, căn bản không cần cái gì họp hành, nghiên cứu, thảo luận.

Cho nên, chỉ cần một giờ, bên phía Trình Lưu đã nhận được tin tức.

Bên phía Ngô gia đã chuẩn bị hoàn tất.

Trình Lưu kỳ thực cũng đang điều chỉnh lại những vấn đề cuối cùng.

Trước mắt có thể hoàn thành tất cả bố trí.

Đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, hắn có lẽ có thể nhìn được kẽ hở của bố cục, nhưng không sao, dù sao bọn hắn đào cái hố này không phải là để cho hắn nhảy, mà là để cho Lâm Kha, khiến cho Bạch Tiểu Thăng biết rõ là cái hố, cũng phải đi vào !

Sau đó, lại qua hai giờ "Đối chiếu chi tiết" .

Ba giờ sau, "Trò hay" mới chính thức mở màn.

Thành phố Thanh Cảng gần Nam Đô, có một nhà công ty cỡ lớn dưới cờ của tập đoàn Chấn Bắc —— Thanh Cảng Vân Hợp, đó là một công ty địa sản, về tính chất thì cùng cấp với truyền thông Trung Kinh, đều là công ty con phụ thuộc trực tiếp, không thuộc phạm vi quản lý của người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mà chịu sự chỉ đạo trực tiếp từ tổng bộ.

Cho nên, Thanh Cảng Vân Hợp mà xuất hiện vấn đề khó giải quyết thì Lâm Kha làm sự vụ quan nhất định phải tới xem một chút.

Vấn đề của Thanh Cảng Vân Hợp, thật ra là từ chất lượng của hạng mục dưới cờ đưa tới. Nguyên nhân là do bọn hắn khai thác một thương vụ về khu văn phòng, tồn tại một chút vấn đề về chất lượng, đưa đến nhiều chủ công ty đã mua tụ tập lại đòi giải thích.

Liên quan tới chuyện này, Thanh Cảng Vân Hợp giải thích là do công ty cung ứng vật liệu xảy ra vấn đề, vấn đề chất lượng đang được giải quyết, phương án bồi thường cũng đang được nghiên cứu.

Sau đó, ngay tại buổi sáng, một vài chủ công ty đến công trường rồi xảy ra xung đột với công nhân và bảo an, cuối cùng đưa đến sự kiện đổ máu nhẹ.

Người bị thương khăng khăng muốn phải đưa ra pháp luật rồi công bố với dư luận.

Đối với Thanh Cảng Vân Hợp mà nói, cái vấn đề này đã coi như rất nghiêm trọng.

Người quản lý của Thanh Cảng Vân Hợp biết rõ Lâm Kha đang ở đây, cho nên trực tiếp trình báo cho nàng.

Lâm Kha cũng vội vàng đi qua giúp đỡ xử trí.

Bận bịu liên tục từ buổi sáng cho đến tận ba giờ chiều, Lâm Kha vội vàng gặp đại biểu của các chủ công ty, thăm hỏi người bị thương và vội vàng sắp xếp công việc tiếp sau đó.

Tóm lại, cuối cùng công việc cũng phát triển theo chiều hướng tốt.

Lâm Kha cũng trở về văn phòng tổng giám đốc của Thanh Cảng Vân Hợp để nghỉ ngơi.

Thể xác tinh thần đều mệt, Lâm Kha vừa ngồi xuống uống một ngụm nước nóng thì vị tổng giám đốc Cung Song Vũ kia của Thanh Cảng Vân Hợp liền vội vàng gõ cửa mà vào.

- Lâm sự vụ quan, người của truyền thông Ngô Thị cũng đến dây rồi, nói muốn gặp ngài một chút.

Cung Song Vũ thưa dạ nói.

Hắn năm nay dưới năm mươi tuổi, một mực làm việc cẩn thận chặt chẽ, dựa vào tích lũy công trạng lâu ngày mới vừa được ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của Thanh Cảng Vân Hợp, nhưng ở sự việc này Cung Song Vũ lại bộc lộ ra năng lực rất không thích hợp với chức vụ của mình.

Nếu không phải hiện tại rất mệt mỏi, thời buổi rối loạn không rảnh bận tâm, người này còn lớn tuổi như vậy, lại đối chính mình vô cùng cung kính, không thì hiện tại Lâm Kha rất muốn đuổi hắn đi.

Nhưng mà, chờ sau khi sự việc kết thúc, Lâm Kha vẫn muốn khai báo lên trên vấn đề về năng lực của Cung Song Vũ.

Có một số việc, về tình thì có thể bỏ qua, nhưng nếu là công việc thì việc ngồi không ăn bám là không thể được.

- Truyền thông Ngô Thị ? Là công ty có tính chất truyền thông? Bọn hắn gặp tôi làm cái gì ?

Lâm Kha nhìn Cung Song Vũ một chút, nhíu mày hỏi.

Công ty truyền thông trong nước có rất nhiều, dưới cờ đều sẽ có Website tin tức. Lại thêm loại truyền thông địa phương này đặc biệt yêu quý các sự kiện nóng hổi bên trong địa phương, hơn nữa cái mũi cũng rất linh. Chẳng lẽ đến phỏng vấn chính mình ?

Sự tình trước mắt hết sức rối loạn, cần truyền thông quan hệ xã hội, đây cũng là một sự tình hết sức đau đầu. . .

- Truyền Thông Ngô Thị là một trong những người mua, hai kỳ sau đã dự định đặt một nửa văn phòng đơn, đồng thời còn muốn mua một tầng second-hand. Hơn nữa trong số những người bị thương cũng có người của họ.

Cung Song Vũ cười khổ nói,

- Mà lần này, Tổng giám đốc của bọn họ cũng đến rồi.

Lâm Kha sững sờ.

Tổng giám đốc của đối phương đích thân đến ?

Vậy thì không phải là một cuộc phỏng vấn rồi!

Lại còn là khách hàng lớn trong tương lai.

Không gặp, không được.

- Đi thôi.

Lâm Kha cũng không nói nhảm, đưa chén trà vừa uống được một ngụm đặt xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài với Cung Song Vũ.

Một đường đi hướng phòng khách, xa xa, Lâm Kha liền thấy bên kia hành lang lờ mờ có hẳn mười mấy người.

Lâm Kha lập tức chau mày,

- Nhiều người đứng ở chỗ này như vậy để làm gì, để bọn họ tản đi.

Câu nói này để cho Cung Song Vũ cười khổ,

- Lâm sự vụ quan, đây không phải là người của chúng ta.

Những người kia là nhân viên lấy tin và biên tập mà Tổng giám đốc Bì Đại Lỗi của Truyền Thông Ngô Thị mang tới, là người của truyền thông !

Ánh mắt Lâm Kha lập tức ngưng trọng.

Liên quan tới người tên Bì Đại Lỗi và Truyền Thông Ngô Thị này, trong lúc đến Cung Song Vũ đã giới thiệu tóm tắt cho nàng một lượt.

Lâm Kha đã có cái ấn tượng đại khái.

Truyền Thông Ngô Thị là một công ty trụ cột của Nam Đô, có một tòa báo và hai cái Website, có nhiều hợp tác với đài truyền hình, ở địa phương có lực ảnh hưởng rất mạnh.

Tên Bì Đại Lỗi này là họ hàng của Ngô Đại Tôn, người cầm lái Ngô gia, nên chắc cũng không phải là người ngoài.

Công ty gia tộc mà, tất cả chức vị quan trọng đều do người trong nhà đảm nhiệm, cũng không khó để lý giải.

- Ngô Đại Tôn nổi danh là một thương nhân đầu cơ, tên Bì Đại Lỗi này đã đi theo hắn thì chắc cũng không khác mấy.

Cung Song Vũ nhấn mạnh.

Trên đường tới đây, Cung Song Vũ cũng đã nói ——

Tên Bì Đại Lỗi này tuy một mực tự xưng là anh em đoàn kết một thể. Thế nhưng hắn lại rất trục lợi.

Nhưng mà lần này, nếu như lấy được đầy đủ chỗ tốt, hắn có lẽ sẽ không công bố truyện này ra ngoài, thậm chí có thể sử dụng tài nguyên để giúp đỡ giải quyết "Nguy cơ quan hệ xã hội" .

- Lâm sự vụ quan ngài cũng biết rõ, trước mắt mọi việc thật sự rất rối loạn, tên Bì Đại Lỗi này vạn lần không thể đắc tội được, nếu không thì chúng ta được không bằng mất, rất khó có thể đền bù lại. Nếu như hắn muốn hợp tác, chỗ tốt, ngài nhìn có thể hay không. . .

Cung Song Vũ thưa dạ nói, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lâm Kha.

Lâm Kha không trả lời, khẽ nhếch miệng, chậm rãi thở ra một hơi dài.

- Được, tôi biết rồi, tôi cũng không phải loại người cổ hủ, chỉ là để cho hắn một chút lợi ích mà thôi, tôi sẽ làm tốt.

Lâm Kha nói.

Hai người đi qua mới phát hiện, những người đứng trong hành lang đều khoác theo túi, trong tay còn cầm "Trường thương đoản pháo" .

Camera liền có hai cái, còn có cả ống kính dài lẫn ngắn.

- Có chuẩn bị mà đến, đây tuyệt đối đến có chuẩn bị!

Cung Song Vũ vô cùng kinh hãi, thấp giọng nói,

- Xem ra, Bì Đại Lỗi tự thân xuất mã thì ắt hẳn là định xẻo chúng ta một miếng thịt, nếu không. . . liền để cho chúng ta lên trang nhất !

Đây rõ ràng là uy hiếp !

Lâm Kha hơi nheo mắt lại.

- Đừng hoảng hốt, có tôi ở đây !

Lâm Kha nói.

Nếu trong quá khứ thì nàng chắc chắn sẽ không để cho đối phương chuộc lợi, nhưng mà hiện tại công việc rối loạn, nàng cũng biết rõ, mọi việc đều cần một chữ nhẫn, không thể để công ty trọng yếu của tập đoàn gặp phải nguy hiểm.

- Một vị tổng giám đốc của công ty truyền thông đích thân đến, chứng minh hắn vẫn muốn thương lượng. Nếu muốn đàm phán thì cùng hắn đàm cho tốt.

Lâm Kha nhàn nhạt nói.

Lại đến gần một chút, những người kia cũng phát hiện bọn hắn, bưng máy ảnh tránh sang hai bên.

Việc này nhất định là đã được Bì Đại Lỗi phân phó.

Đối mặt với rất nhiều người của truyền thông, Cung Song Vũ lộ ra một nụ cười không tính là quá tự nhiên, mở đường mời Lâm Kha đi qua.

Mấy tên chó săn ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mặc đồ công sở, mặt trầm như nước đi đến phòng khách.

Ngay cả Tổng giám đốc Cung Song Vũ của Thanh Cảng Vân Hợp đều tất cung tất kính.

Chẳng lẽ, tiểu nha đầu này mà một đại nhân vật?

Có người không biết.

Nhưng cũng có người biết rõ!

Dù sao từ sáng đến giờ, Lâm Kha ra mặt giải quyết rất nhiều vấn đề, thân phận cũng không có tận lực giấu diếm.

Những người này do bệnh nghề nghiệp, mặc kệ có biết rõ thân phận của Lâm Kha hay không, đều phải nhịn xuống xúc động muốn giơ lên máy ảnh.

Đi đến bên ngoài phòng khách, cửa vừa mở ra, Lâm Kha liếc nhìn vào thì thấy bên trong chỉ có một người đang ngồi ở bên cạnh bàn dài, đưa lưng về phía cửa.

- Đó là Bì Đại Lỗi tiên sinh.

Cung Song Vũ nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Kha gật gật đầu, biểu thị là mình đã biết.

- Bì tiên sinh đã một người đi vào, vậy tự tôi đi vào là được. Cung tổng, ông trước tiên ở chỗ này, chiêu đãi những khách nhân kia thật tốt, để họ đứng chờ ở bên ngoài cũng không hay.

Lâm Kha nhỏ giọng phân phó.

Ngày xưa Lâm Kha không bị trói buộc, rất nghịch ngợm, nhưng khi gặp phải chuyện thì khí tràng khi làm việc vẫn rất trầm ổn.

Cung Song Vũ ngay lập tức đáp ứng.

Lâm Kha cất bước đi vào phòng khách, tiện tay đóng cửa lại.

Bì Đại Lỗi ngồi ở chỗ đó, hắn là một tên mập mạp tròn tròn, nhìn bên ngoài chắc cũng 200 mấy chục cân, mặt mũi dữ tợn, lại còn đang cười mà như không cười. Nhìn qua cũng không phải là người hiền lành gì, trên thân càng lộ ra hơi tiền nồng nặc.

Bì Đại Lỗi đang uống trà, cảm giác sau lưng có động tĩnh, quay lại thì thấy một tiểu cô nương đang đi tới.

Hắn đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lập tức cười rồi đứng dậy, vẻ mặt giống như không ngoài suy đoán.

- Vị này hẳn là Lâm Kha sự vụ quan chứ, hân hạnh hân hạnh, kẻ hèn này là Bì Đại Lỗi.

Bì Đại Lỗi cười ha hả nói, thậm chí chủ động tiến lên hai bước, đưa tay ra.

- Bì tiên sinh nhận ra tôi ?

Lâm Kha ngạc nhiên nói, sau đó bắt tay với Bì Đại Lỗi.

Một bàn tay nhỏ mềm mại không xương, tuyết trắng tinh tế.

Một bàn tay ngắn mập mạp, năm ngón tay như năm củ cải.

Cùng để ở một chỗ quả thật là không hợp thị giác.

- Từ buổi sáng đến bây giờ, Lâm sự vụ quan bận rộn bao nhiêu sự tình, Bì mỗ tôi người cũng làm tin tức nên biết thân phận của ngài cũng không có gì. Huống hồ, người của tôi cũng bị thương mà.

Bì Đại Lỗi cười tủm tỉm nói.

Lâm Kha đưa tay làm tư thế "Mời ngồi", còn mình thì ngồi xuống phía đối diện, chính là hướng đối mặt với cửa ra vào.

- Để cho người của Bì tổng bị thương, thật sự là rất xin lỗi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một cái giá thỏa mãn. Còn nữa, liên quan tới vấn đề văn phòng, chúng tôi đang gấp rút xử lý, còn phương án bồi thường cũng là đang chuẩn bị, đảm bảo sẽ khiến mọi người hài lòng.

Lâm Kha cười nói. Nàng đã khách khí xem hắn như một khách hàng lớn nên tự mình trả lời chắc chắn.

Nhưng mà, nàng cũng không cho rằng chỉ bằng hai câu nói này của mình có thể khiến cho Bì Đại Lỗi hài lòng rời đi.

Hắn đã đích thân đến, vậy thì vấn đề không có đơn giản như vậy.

Lâm Kha lưu ý đến, trên mặt bàn trước người Bì Đại Lỗi có đặt một cái vali xách tay màu bạc.

Là loại đựng tiền.

Lâm Kha chỉ thoáng nhìn, liền thu hồi ánh mắt.

Bì Đại Lỗi thấy Lâm Kha nhìn chăm chú thì chỉ cười không nói.

- Lâm sự vụ quan đã hứa hẹn, chắc là sẽ có trọng lượng, công ty chúng tôi đều rất an tâm.

Bì Đại Lỗi cười ha hả nói,

- Huống hồ, danh tiếng của Thanh Cảng Vân Hợp cũng luôn luôn không tệ, nếu không thì tôi cũng không đầu tư mua ở đây mà. Liên quan tới vấn đề chất lượng và xung đột vào buổi sáng, Bì Đại Lỗi tôi cũng có thể cam đoan, sẽ đánh tiếng với bạn bè trong giới truyền thông, tuyệt đối sẽ không để cho Thanh Cảng Vân Hợp và hạng mục hợp tác của chúng ta gặp phải bất kì tổn thất nào.

Lâm Kha khách khí cảm tạ hai câu.

Kỳ thực, những lời này của Bì Đại Lỗi so với những câu trước của nàng còn ảo hơn.

- Nếu như Bì tổng chịu hỗ trợ, chúng tôi tự nhiên rất cảm tạ, không biết Bì tổng ngài có yêu cầu gì không?

Lâm Kha cười nói.

Một ngày bận rộn làm cho nàng đã rất mệt mỏi, thể lực và tinh lực đều không tốt, vẫn muốn lúc tinh thần còn có phần tỉnh táo để hỏi một chút trong hồ lô của Bì Đại Lỗi có cái gì!

Bì Đại Lỗi cười ha hả mở vali bên người ra, sau đó để cho Lâm Kha nhìn, bên trong đầy ắp tiền.

- Bì tổng, đây là ý gì ?

Lâm Kha lập tức khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là cười nói.

Tên Bì Đại Lỗi này mang nhiều tiền như vậy đến đây là có ý gì?

- Không có gì, số tiền này là khoản dự chi hai kỳ của chúng tôi cho văn phòng. Đương nhiên, chúng tôi hy vọng sẽ mua được với giá rẻ hơn so với thị trường.

Sắc mặt Bì Đại Lỗi như thường, cười nói.

Tên Bì Đại Lỗi này khá lắm, mang đến nhiều phóng viên như vậy đứng ở bên ngoài, còn nói hỗ trợ, thì ra là uy hiếp bọn hắn giao lợi ích ra.

Lâm Kha trầm mặc không nói.

- Chuyện này, tôi đã đề cập qua với Cung Song Vũ tiên sinh, hắn cũng đã đồng ý. Hơn nữa, chúng tôi sẽ để cho các vị quảng cáo miễn phí hai năm, thế nào? Đây là chuyện cả hai cùng có lợi đó!

Bì Đại Lỗi nâng chén trà lên, cười ha hả rồi uống một hớp, nhìn xem Lâm Kha.

- Bây giờ ở bên ngoài, mấy tên chó săn kia sợ rằng đã không chờ nổi, nếu tôi không ngăn cản sợ rằng bọn hắn đã xông vào đây.

- Lâm sự vụ quan là người thông minh, ý của ngài như nào?

Bì Đại Lỗi rõ ràng đang uy hiếp.

Bản sắc gian thương như thế này quả thật khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.

Lâm Kha trầm ngâm.

Nói thẳng ra, yêu cầu này của Bì Đại Lỗi cũng không tính là quá đáng, kiếm lợi một chút rồi trả lại hai năm quảng cáo.

Mấu chốt là nghe ý tứ thì Cung Song Vũ đã đồng ý, quyền quyết định là do nàng.

- Không biết phải bỏ ra bao nhiêu thì mới khiến cho Bì tổng hài lòng.

Lâm Kha hỏi.

Bì Đại Lỗi sảng khoái nói thẳng.

Lâm Kha nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Còn tốt, không tính là quá đáng có thể tiếp nhận.

Còn tưởng rằng Bì Đại Lỗi quá tham lam.

Lâm Kha nhịn không được thở phào, lại càng thêm mỏi mệt.

- Yêu cầu là tôi đặt ra, hợp đồng tôi còn không có chuẩn bị, nhưng tôi sẽ để cho Cung Song Vũ tiên sinh chuẩn bị, tôi nghĩ chắc lúc này ông ta đang cầm hợp đồng đứng chờ ở bên ngoài.

Bì Đại Lỗi cười nói.

Lâm Kha cười một tiếng, đứng dậy đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, đám phóng viên vẫn nhìn chằm chằm như cũ.

Cung Song Vũ tâm thần bất định, quả thật cầm một phần hợp đồng.

Lâm Kha để cho ông ta lại gần, chỉ vào đồ vật trong tay ông ta.

- Đây là ông cho người soạn thảo ?

Lâm Kha hỏi.

- Vâng, điều khoản không có vấn đề gì. nhưng còn cần chữ ký của ngài, tôi sợ. . .

Cung Song Vũ sợ hãi cười nói.

Vẫn như cũ không có chút nào dáng vẻ có thể đảm đương công việc.

Lâm Kha đi trở về vị trí của mình, Cung Song Vũ cũng nhắm mắt đi theo.

Bì Đại Lỗi trực tiếp đưa tay ra yêu cầu qua hợp đồng, vì lộ ra thành ý, nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp lật ra trang cuối kí tên, sau đó đưa cho Lâm Kha.

- Mấy người soạn thảo vẫn còn muốn nhìn à, lâm sự vụ quan.

Bì Đại Lỗi cười nói.

Lâm Kha cầm lấy rồi liếc hắn một cái, lại nhìn Cung Song Vũ, sau đó yên lặng lật đến trang cuối ký tên của mình vào.

Ngòi bút vừa dứt, không đợi Lâm Kha giơ tay lên, phần văn kiện đã bị cướp đi.

Lâm Kha sững sờ, kinh dị nhìn sang.

Cướp đi văn kiện không phải Bì Đại Lỗi, mà là, Cung Song Vũ !

Lúc này vẻ mặt hèn yếu của Cung Song Vũ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười dị dạng, hưng phấn, đắc ý, ngược lại sự khiếp nhược đã bị quét sạch sành sanh.

- Ông đang làm gì thế?!

Lâm Kha giận nói.

Cung Song Vũ không thèm để ý đến nàng, trực tiếp đi qua đưa văn kiện giao cho Bì Đại Lỗi.

Bì Đại Lỗi cười nhẹ nhận lấy, nâng trong tay như bảo bối, đẩy rương tiền cho Lâm Kha.

Sau đó, Cung Song Vũ mở cửa văn phòng ra.

Phía ngoài phóng viên giống như đạt được tín hiệu, cùng nhau chen vào, chụp hình Lâm Kha cùng với vali tiền.

Lâm Kha trợn mắt nhìn, hai mắt trừng đến cực lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bì Đại Lỗi và Cung Song Vũ.

- Cung Song Vũ, ông để cho tôi ký cái gì!

Lâm Kha tức giận nói.

Đây là một âm mưu, đáng sợ nhất là, người một nhà hố người một nhà.

Lâm Kha cả ngày mệt mỏi, hiện tại đã hiểu được.

Nhưng đáng tiếc, đã muộn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận