Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 154: Cái tát rõ to.



- Bên này không đi được, người kia còn nói với chúng ta là có thể đi qua, đúng là mù đường!

Mẫn tỷ nhìn tường cao trước mắt, có chút phẫn uất.

Lúc đầu tính đi đường tắt, kết quả lại vào ngõ cụt, nơi này âm u không tiếng động, lại còn có rất nhiều rác rưởi, thối um cả người.

- Chúng ta trở về đi.

Trương Mẫn che miệng, mũi nói.

- Thúi chết!

Hai người mới quay người lại, liền thấy đối diện có hai bóng người đang đi tới.

- Làm sao? Lạc đường, chỗ này tôi biết nha!

Đầu sẹo cười hắc hắc nói.

Người đứng bên cạnh hắn cũng cười xấu xa.

- Là ông? Ông muốn làm gì!

Mẫn tỷ nhìn kẻ đến không có ý tốt, nhanh chóng bảo vệ Trương Mẫn, hét lên với đầu sẹo.

Sắc mặt của Trương Mẫn trắng bệch, nắm thật chặt cánh tay Mẫn tỷ.

- Làm gì à?

Đầu sẹo móc lỗ mũi, ngang ngược nói

Thu sổ sách! Các người làm hỏng vòng tay Nam Hồng giá trị 10 ngàn của tôi! Nghĩ là đưa hai trăm liền được sao? Cô định đuổi ăn mày à!

Ông không phải là ăn mày, là lưu manh!

Ánh Mẫn tỷ mắt co lại, sau khi tỉnh táo liền cất giọng nói

- Tiền chúng tôi đưa!

- Dựa vào cái gì.

Trương Mẫn không phục, bị Mẫn tỷ kéo ra phía sau.

Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hai người đàn ông đi theo bọn họ tới đầu này ngõ cụt này sao!

Mẫn tỷ kéo túi xách qua.

- Có thể đưa tiền, cô viết cho tôi cái giấy tờ, nói rõ ràng là tự nguyện bồi thường, đừng có mà sau khi đi khỏi rồi lại nói tôi cướp của các cô! Chuyện phạm tội, ông đây mặc kệ, về sau ông đây còn ở vùng này lăn lộ đấy!

Sẹo đầu nháy mắt, một mặt giảo hoạt.

Đúng là tên giảo hoạt!

- Được!

Mẫn tỷ dễ dàng đồng ý.

Có thể đưa tiền là tốt nhất, chỉ là hơn 10 ngàn, cũng an toàn hơn không đưa tiền.

- Còn nữa!

Đầu sẹo nhìn xem Trương Mẫn, cười lên, con mắt tham lam dừng ở hai chân thon dài, eo nhỏ, nhìn qua bên trên bộ ngực to thẳng.

- Cô qua bồi thường! Qua đây đi, hôn anh em chúng tôi mấy cái!

Sau đó mình sẽ thừa cơ sờ mó! Sẹo đầu thầm nghĩ.

Mặc dù cô nương này lớn lên xấu, nhưng vóc người đẹp, nơi này tối, cũng không thấy được cái xấu của cô.

Gã đàn ông bên người đầu sẹo, cũng đi theo cười lên hèn mọn.

Nơi này ngay cả cái camera cũng không có, bọn hắn cũng không phải "Đao thật thương thật", chỉ là đùa giỡn một chút, hai người phụ nữ này cho dù báo án thì cũng không có chứng cứ!

- Không được!

Sắc mặt Mẫn tỷ lập tức biến đổi.

- Hạ lưu!

Trương Mẫn mắng to.

Không đồng ý?

Đầu sẹo cùng gã đàn ông kia nhìn nhau cười lạnh, từng bước tới gần.

- Vậy chúng tôi cũng không khách khí nữa!

Trương Mẫn và Mẫn tỷ lui đến chân tường.

Mẫn tỷ cắn răng một cái, nói nhỏ với Trương Mẫn:

- Tí nữa tôi chặn bọn hắn, em thừa cơ. . .

- Cô ta chạy không thoát!

Đầu sẹo cười lạnh. Mặc dù hắn không nghe rõ, nhưng cũng đoán được ý đồ của Mẫn tỷ.

Cái hẻm này, hẹp như vậy, một người đàn ông giang hai cánh tay là có thể cản được rồi, huống chi có tận hai người đàn ông, bọn họ có thể để một người chạy mất được sao?

Sắc mặt của Trương Mẫn và Mẫn tỷ trắng bệch.

Sẹo đầu nhe răng cười

- Tôi khuyên các cô ngoan ngoãn một chút. . .

- Giơ tay chịu trói!

Từ phía sau bộ họ truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Hai người đàn ông giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng đứng ở đó, phía sau hắn là Hàn Sơ Ảnh đang thở hồng hộc.

- Là mày!

Sẹo đầu biến sắc, ánh mắt có chút hận thù.

Bạch Tiểu Thăng này khiến hắn hận ngứa hàm răng. Lại còn mượn thanh danh của Nhiên Gia hù dọa hắn, cuối cùng không những không phải bạn của Nhiên Gia mà còn là đối thủ.

Đã vậy, Bạch Tiểu Thăng còn có được ba khối ngọc cực phẩm khiến Sẹo Đầu vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, cũng nên trả thù rồi.

Người đàn ông bên cạnh Đầu Sẹo, nhìn thấy Hàn Sơ Ảnh sau lưng Bạch Tiểu Thăng, trợn cả mắt lên.

Cô gái này là cực phẩm mỹ nhân, so với hai người quái dị bọn hắn chặn trong hẻm, đẹp gấp mấy lần.

- Tôi đối phó hai tên này!

Nam nhân mặt cười tà ác, nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Làm sao bây giờ?

Hàn Sơ Ảnh nhìn người kia, gấp gáp nói.

Người kia so với Bạch Tiểu Thăng còn cao hơn một cái đầu, quần áo căng cứng, ẩn hiển từng khối cơ bắp, giống như con tinh tinh lớn.

Bạch Tiểu Thăng là kiểu văn nhược thư sinh, làm sao có thể là đối thủ của hắn.

- Nhanh gọi người tới giúp.

Mẫn tỷ nhịn không được gọi lớn.

Hàn Sơ Ảnh quay người muốn đi lại bị Bạch Tiểu Thăng kéo lại.

- Không cần, tôi có thể.

Bạch Tiểu Thăng cười nhàn nhạt một tiếng, sắc mặt nhẹ nhàng.

Hàn Sơ Ảnh chần chừ một tý, cuối cùng cũng không đi.

- Đồ đần độn! Mày vốn không biết Trụ ca chúng tao là ai, hắn là quyền thủ nghiệp dư. Đơn đấu một chọi ba, chỉ mình mày sao?

Đầu sẹo không nhịn được, cười ha ha.

- Mày muốn để cô ta chạy, mày nghĩ cô ta có thể chạy ra ngoài à, Trụ ca đánh mày còn không cần đến năm giây!

Sau khi nghe xong Trương Mẫn và Mẫn tỷ sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt Hàn Sơ Ảnh cũng biến đổi.

- Gầy tên nhóc, mày tính làm anh hùng hả, hả? !

Trụ ca cười gằn, lao về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không chút hoang mang.

- Hồng Liên!

- Đã rõ! Kiểm tra đến kỹ năng đánh nhau. . .

Theo âm thanh của Hồng Liên vang lên, đôi mắt Bạch Tiểu Thăng sáng tỏ như đèn.

Bàn tay lớn của Trụ ca như quạt hương bồ, túm ngay ngực, nhưng còn chưa kịp đụng tới Bạch Tiểu Thăng, cằm hắn đã bị một kích đấm móc.

Lập tức Trụ ca bị đánh cho choáng váng.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay thành đấm, rắn rắn chắc chắc đóng đến hắn mặt.

- Cỏ!

Trụ ca bị đánh tỉnh, lắc lắc đầu, như tinh tinh gào thét một tiếng, giơ nắm đấm lên.

- Tôi. . .

Hắn vừa nâng cánh tay lên, dưới nách liền trúng phải một kích trùng điệp, lập tức, toàn bộ cánh tay bị mất cảm giác.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục tát hắn, mắng nói.

- Tôi cái gì! Mày là cái đồ không làm được chuyện tốt!

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng từng bước tiến lên.

Trụ ca khẽ động là bị đánh, chịu thêm một bạt tai mạnh.

Bạch Tiểu Thăng tiến ba bước, Trụ ca lui ba bước, cả khuôn mặt đều bị quất sưng.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng, chửi một câu.

- Làm lưu manh, xứng đáng với cha mẹ của mày à, hả! Xứng đáng với thầy mày à, hả! Xứng đáng mèo các người nuôi trong nhà à, hả!

Bàn tay lớn như hai cái quạt hương bồ của Trụ ca trái phải ôm mặt, sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Nhà chúng tôi không nuôi mèo!

- Vì sao không nuôi mèo!

Bạch Tiểu Thăng lại cho hắn một bạt tai.

Cuối cùng, Trụ ca thân hình cao lớn ngồi xổm trên mặt đất lên, ô ô khóc rống, đánh chết cũng không dậy nổi.

Bạch Tiểu Thăng đi qua bên cạnh hắn, đến lượt đầu sẹo.

Đầu sẹo cũng thấy choáng.

Không chỉ riêng hắn, cái kia ba nữ nhân cũng thấy choáng.

Đầu sẹo sợ hãi nhìn Trụ ca, nghĩ mình và hắn chênh lệch quá rồi nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, ôm đầu.

Không hổ là lăn lộn đầu đường, đúng là chuẩn mực!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Anh Bạch!

Trương Mẫn như là con bướm nhào tới, chui vào lồng ngực Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi đúng là khiến cô hoảng sợ. Biểu hiện lần này của Bạch Tiểu Thăng đúng là khiến cô rung động.

Mẫn tỷ không ngăn lại, cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng có nhiều cảm tình hơn.

- Không ngờ anh lợi hại như vậy!

Hàn Sơ Ảnh lầm bầm, đôi mắt đẹp mang theo dị sắc.

Mọi việc diễn ra rất nhanh.

Bốn người Bạch Tiểu Thăng từ hẻm đi ra, cười cười nói nói rồi kết bạn.

Một lát sau, trong ngõ hẻm gặp một " Người liên thể", khiến người xung quanh giật mình.

Đầu sẹo và Trụ ca ôm nhau trong tư thế mập mờ, bị chính dây lưng của bọn hắn trói lại thật chắc chắn, chỉ có thể nhảy nhảy.

Người nhìn thấy đều cười đau cả hông.

Bạch Tiểu Thăng, Hàn Sơ Ảnh đưaTrương Mẫn và Mẫn tỷ đến tàu điện ngầm. Lần này từ biệt, Trương Mẫn muốn lưu Wechat của Bạch Tiểu Thăng .

Mẫn tỷ cười một tiếng, thật hiếm khi không ngăn cản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận