Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 317: Đó là một cái tài liệu tốt.



Đối mặt với cái người gọi Văn Thanh đột nhiên xông vào, Cao tổng thanh tra mặt mũi trắng bệch.

Tên hỗn đản này sao lại tới đây vào lúc này!

Con hàng này là một cái mười đủ mười, kẻ lỗ mãng có chất lượng lại rất thuần khiết —— không đầu không não, tính cách quật cường, lý lẽ cứng nhắc, ưa thích tranh cãi, làm việc không cân nhắc chu toàn, bất chấp hậu quả, còn đặc biệt tự luyến!

Nếu không phải cậu ta có chút tài năng, Cao Đại Chí hận không thể dùng một tay bóp chết hắn.

Bạch Tiểu Thăng không có tức giận ngược lại còn rất ngạc nhiên, hăng hái đánh giá cái người tên là Văn Thanh này.

Anh ta khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, đeo mắt kính gọng đen khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh. Trên người anh ta mặc một bộ quần áo thoải mái, y phục này cùng phong cách của Bạch Tiểu Thăng rất giống nhau, nhưng đồ của Bạch Tiểu Thăng nhìn qua giống như đã cũ, màu sắc bị phai đi không ít nhưng lại rất sạch sẽ tinh tươm. Còn bộ quần áo của tên này, vừa nhăn lại vừa bẩn. Nếu bây giờ có người nói anh ta là lao công của công ty thì cũng ủy khuất cho những người lao công ấy.

- Văn Thanh, cậu điên rồi sao! Cậu cũng không nhìn một chút xem đây là trường hợp gì sao, đây là đang hoan nghênh cậu sao? !

Cao Đại Chí tức giận quát to, kéo lấy tên này làm cho anh ta xoay một vòng.

- Thương Uyển Uyển, cô là Thương Uyển Uyển!

Hai con mắt sau cặp mắt kính của Văn Thanh bắn ra ánh sáng, hưng phấn kêu lên, hận không thể tiến lên cùng cô ta nắm tay.

- Thương Uyển Uyển, tôi có viết kịch bản cho cô, nhưng không có cơ hội cho cô xem, tôi lúc nào cũng đem theo bên người nên hôm nay cô nhất định phải xem, đây là kịch bản mà Văn Thanh tôi cảm thấy đắc ý nhất đó!

Văn Thanh hưng phấn thét lên, giống như một Fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Thương Uyển Uyển cũng giật mình kêu lên, chạy đến sau lưng Bạch Tiểu Thăng để tránh né.

Cao Đại Chí bị chọc giận đến điên lên, toàn lực ngăn chặn anh ta, đem cái đầu của anh ta quay về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đây chính là Bạch tổng của chúng ta! Cậu lễ phép chào hỏi một chút đi!

Ánh mắt của Văn Thanh rốt cục cũng rơi trên người Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tổng, Bạch tổng là sao? Tổng giám đốc của công ty chúng ta không phải họ Tống sao, a hình như còn có một người họ Lưu.

Văn Thanh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, khẽ nhíu mày giống như đối với người thanh niên có vẻ kém mình chút tuổi như thế lại là phó tổng làm cho trong lòng hắn tràn đầy hoài nghi.

- Cậu ta mà là phó tổng? Vậy Văn Thanh tôi há không phải là nên đi nhận giải thưởng văn học a! Đúng vậy lấy tài hoa của tôi nên sớm nhận cái đó rồi! Đều là do những người kia không có ánh mắt!

Nói xong Văn Thanh còn oán giận.

Cao Đại Chí rốt cục nhịn không được, nhảy dựng lên vỗ cho tên này một cú vào đầu sau đó chửi ầm lên.

- Cậu cút ngay cho tôi! Tiếp tục trở về nhà đợi ba tháng nữa đi! Không, cậu cũng đừng trở lại đây nữa.

Những người của phòng truyền hình điện ảnh lúc này cũng lấy lại tinh thần, trong lòng mọi người tràn đầy tức giận ở một bên kêu la, một bên xắn tay áo chuẩn bị động thủ.

- Đem cái tên hỗn đản này đuổi đi, Bạch tổng, Thương tiểu thư ở đây thì sao có thể để cho cậu ta quấy rối như vậy.

- Kẻ ngu này nên nhốt vào bệnh viện tâm thần!

- Đuổi cậu ta đi, về sau đừng để cậu ta trở lại nữa!

. . .

Thấy mọi người xúc động như vậy, Văn Thanh bị dọa cho chạy trối chết, nhưng mà hắn lại thuộc loại thiếu thông minh, đối diện với cục diện đặc biệt như thế vậy mà dù lúc nãy không chịu nhận Bạch Tiểu Thăng nhưng bây giờ lại chạy đến sau lưng Bạch Tiểu Thăng để tránh.

- Các người đừng làm ẩu, Bạch tổng còn ở đây đó!

Văn Thanh ló đầu hướng về mọi người kêu to.

Mẹ nó, ai đang làm ẩu chứ!

Nam thanh, nữ tú của phòng truyền hình điện ảnh tức đến phát run, hận không thể bắt tên này tới đánh cho một trận tơi bời.

- Cậu cút xa một chút cho tôi, đừng có dùng cái tay bẩn kia của cậu mà lắm lấy tay áo của Bạch tổng!

Cao Đại Chí bị chọc điên lên rồi.

- Không buông!

Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, hai tay vẫn nắm lấy cánh tay của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bị tên này làm cho buồn cười.

- Hồng Liên, kỹ năng đánh nhau cận chiến.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong đầu một câu.

- Đã rõ.

Giọng nói của Hồng Liên vang lên.

Văn Thanh chỉ thấy cả người nhoáng lên một cái, cảm thấy hoa mắt, hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì cánh tay đã bị xoay thành bánh quai chèo, đầu vai giống như muốn trật khớp.

- Ai da má ơi nhẹ một chút, nhẹ một chút, ôi!

Tên này lập tức gào thét giống như tiếng heo đang bị người ta trọc tiết.

Những người của phòng truyền hình điện ảnh kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ dù đứng trước mặt xem cũng đều không thể thấy rõ mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, Bạch tổng ra tay như thế nào.

Không riêng gì bọn họ, Thương Uyển Uyển đứng gần Bạch Tiểu Thăng nhất cũng giật mình, nàng không thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Tất cả mọi người đều không rõ, Bạch Tiểu Thăng làm sao lại làm được như vậy.

Cứ như thế trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng đã tiện tay khống chế Văn Thanh.

Phong khinh vân đạm, giống như nước chảy mây trôi, đến hiệp khách cổ đại sợ cũng không có được thân thủ như thế này!

- Bạch tổng rất đẹp trai nha!

Cao Á nhịn không được hưng phấn, kích động hô to trên gương mặt hiện một tầng đỏ ửng.

Ánh mắt của Triệu Tiểu Huỳnh cũng tỏa sáng, nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như đang nhìn một vị anh hùng cái thế.

- Văn Thanh đúng không, chúng ta là người lớn rồi, phải thành thục một chút, đặc biệt là thời điểm trước mặt mọi người, hiểu chưa?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đã hiểu! Bạch tổng, tôi hiểu rồi! Ngài mau buông tay, a cánh tay của tôi muốn gãy mất!

Văn Thanh kêu to đau đớn.

- Yên tâm, tôi hạ thủ có chừng mực.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Có Hồng Liên tính toán cường độ cùng góc độ, hắn sẽ không bao giờ thất thủ.

Bạch Tiểu Thăng buông tay ra, Văn Thanh giống như chim sợ cành cong, nhảy ra xa hai ba mét. Vừa cảnh giác nhìn Bạch Tiểu Thăng lại vừa thống khổ, nhe răng trợn mắt xoa nắn cánh tay của mình.

- Cao tổng thanh tra, chúng ta cùng đi tới phòng làm việc nào.

Bạch Tiểu Thăng hướng về Cao Đại Chí nói, sau đó quay qua liếc Văn Thanh một chút rồi phân phó.

- Anh cũng đi theo tôi.

Cao Đại Chí lúc này cười gật đầu, ở phía trước dẫn đường, Bạch Tiểu Thăng đi theo, Thương Uyển Uyển ở phía sau, còn Văn Thanh xui xẻo bị mọi người vây quanh phải đi cuối cùng.

Đi bên cạnh Văn Thanh là một người cùng hắn có quen biết, quan hệ cũng rất tốt.

Văn Thanh nhịn không được hạ giọng hỏi thăm.

- Bạch tổng kia làm cái gì thế? Má ơi, giống như du côn vậy, động thủ thật hung ác!

Người bị hỏi giật mình, tranh thủ thời gian nháy mắt cho hắn một cái ra hiệu bảo im lặng.

Văn Thanh lúc này mới thấy giọng của mình cũng có chút lớn lập tức che miệng, mím chặt môi. Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý hết mới thấp giọng hỏi lại.

- Cậu nghỉ ba tháng rồi nên không biết gì, công ty chúng ta đã biến đổi rất nhiều!

Người kia cảm thán kể lại.

- Lưu Tổng đã lên chức rồi chắc cậu cũng không biết?

Văn Thanh sững sờ, mờ mịt nói.

- Cao tổng hôm qua gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết Lục Phạm Ngữ đã bị công ty đuổi việc, nên tôi chỉ biết có chút chuyện như vậy, tôi nào biết sự tình của Lưu Tổng. Còn cái người họ Bạch, Bạch tổng, là tới thay cho Lưu Tổng sao? Ngài ấy thật là phó tổng!

- Không chỉ riêng gì một mình ngài ấy, công ty của chúng ta hiện giờ có tới hai vị phó tổng!

Người kia nói chuyện với vẻ đầy khen ngợi, bên trong ánh mắt thì tràn đầy vẻ kính sợ nhìn về phía bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng ở phía trước.

- Nhưng vị trước mặt này tuyệt đối là một ngưu nhân! Là lãnh đạo cường hãn nhất trong công ty của chúng ta!

Nói xong, hắn bắt đầu thuật lại truyền kỳ của Bạch Tiểu Thăng cho Văn Thanh nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận