Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 723: Chủ Tớ Ngạo Mạn



Đường đường là nghệ sỹ dương cầm Gaidar danh tiếng lẫy lừng, vậy mà bị người ta bức phải đệm nhạc cho màn biểu diễn múa thoát y. Nếu không phải chính tai nghe được, Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng cách nào tưởng tượng nổi.

Huống hồ, hai thể loại đó có thể hợp nhau sao...

Bạch Tiểu Thăng nổi lên lòng hiếu kỳ, liền bảo Hồng Liên kiểm tra hết thảy tin tức những năm gần đây của nghệ sỹ dương cầm này. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thăng đã hiểu rõ tình cảnh của Gaidar.

Mấy năm trước, nước E gặp phải một trận khủng hoảng kinh tế. Vợ Gaidar đầu tư thất bại, nợ nần chồng chất dẫn đến tinh thần thất thường. Gaidar không rời không bỏ, thay vợ trả nợ, khiến giới truyền thông liên tục tán dương.

Có điều, cũng vì vậy mà ông phải ký hợp đồng dài hạn với đoàn nhạc lớn.

Kỳ thật không chỉ ông, một số người trong dàn nhạc cũng chịu ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế, không còn cách nào khác cũng đành phải ký theo.

Đến cuối năm là hết hạn, có điều, nếu vẫn còn trong thời gian hạn định mà vi phạm các điều khoản được ghi trên hợp đồng thì ông và người trong dàn nhạc phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ!

Sau khi biết được những điều này, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng liền trở nên lạnh lẽo.

Nếu chỉ là một cuộc xung đột công việc bình thường, hắn cũng chẳng muốn xen vào làm gì. Nhưng hiện tại Gaidar bị người ta ức hiếp, hắn nhất định phải ra tay. Buổi biểu diễn kia, hắn muốn rồi!

Bạch Tiểu Thăng bảo Gaidar đưa điện thoại cho người vừa mắng ông.

Giờ phút này, Gaidar đang ở một góc trên sàn nhảy, ngồi dưới đài là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, da trắng, vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt dâm tà, chăm chú nhìn đám vũ nữ ăn mặc mát mẻ, quyến rũ mê người. Một gã đàn ông gầy gò đứng cạnh hắn, sở hữu nét đặc trưng của người phương Đông lẫn phương Tây, không ngừng kêu la om sòm với Gaidar.

Lời lẽ nhục mạ chính là phát ra từ miệng gã.

Người trẻ tuổi là thiếu đoàn chủ Sidorsky mà Gaidar đã ký “giấy bán thân”, còn người đàn ông lớn tiếng la hét tên Ivan, thuộc chủng tộc hỗn huyết của Nhật Bản.

Sidorsky liếc mắt nhìn lên đài, thấy lão già kia vẫn cầm điện thoại như cũ, nhịn không được nhíu mày lại.

Gì mà nghệ thuật gia! Theo hắn thấy, chẳng qua chỉ là cái máy kiếm tiền, so với đàn dương cầm hay kèn trumpet cũng không cao quý bao nhiêu.

Gaidar đã vào đoàn nhạc của bọn họ thì chính là tài sản của bọn họ.

Mắt thấy rất nhanh sẽ "hết hạn", hắn đương nhiên muốn tận tình sử dụng. Nếu như lão già này không chịu được nữa mà hủy bỏ hợp đồng. Bọn họ mong còn không kịp!

Khoảng bồi thường kếch xù đó tuyệt vời biết bao nhiêu, lực lượng đồng tiền luôn có sức mê hoặc không gì cản nổi!

- Ivan, bảo ông ta cúp máy đi!

Sidorsky hạ giọng thúc giục.

Ivan lập tức tâm lĩnh thần hội, cười cười nịnh nọt với chủ nhân rồi lần nữa gầm lên:

- Chớ nói nhảm nữa, biết không! Ông đừng có lợi dụng sự rộng lượng của thiếu đoàn chủ mà tiếp tục càn quấy! Ông...

Trên đài, Gaidar quay đầu nhìn xuống, trên mặt mang theo tức giận, đi tới phía này.

Gaidar nay đã hơn năm mươi, được xưng là dân tộc có dòng máu chiến đấu, cao đến một mét chín, râu tóc rậm rạp, thân thể cường tráng, mắt trợn trừng trừng đi về phía Ivan, quả thực là sát khí lẫm liệt.

Ivan vốn có huyết thống hỗn tạp, vóc người thấp bé, cơ thể gầy yếu, thấy đối phương khí thế hùng hổ như vậy liền bị dọa biến sắc.

- Ông, ông muốn làm gì? Đừng có làm ẩu! Sidorsky thiếu gia, ngài xem ông ta….

Ivan lập tức bối rối.

- Gaidar tiên sinh, ông chớ nên vọng động!

Sidorsky cũng giật nảy mình, vội vàng đứng lên, ánh mắt ẩn chứa tia sợ hãi.

Trong lòng Sidorsky âm thầm có chút hối hận, hắn không nên bức bách quá đáng. Gaidar mà nổi giận lên, làm ra chuyện đáng sợ gì, xui xẻo còn không phải là mình sao!

Lúc chủ tớ hai người hoảng hốt sợ hãi, trong mắt Gaidar mơ hồ có một tia khinh miệt, nghiêm mặt đưa điện thoại cho Ivan.

Tay của ông là để đàn dương cầm, không phải đánh phường khốn nạn như thế này.

- Có người muốn nói chuyện với ngươi!

Gaidar buồn bực nói.

Bạch Tiểu Thăng muốn trò chuyện cùng Ivan, lúc đầu Gaidar không đồng ý. Theo ông, chuyện này không có quan hệ gì với Bạch Tiểu Thăng, không cần liên lụy đến hắn.

Chẳng qua, Bạch Tiểu Thăng tỏ ra rất kiên quyết nói hắn có biện pháp.

Gaidar vẫn như cũ không đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cho ông hai lựa chọn, hoặc là ông đưa điện thoại cho đối phương, hoặc là thực hiện ước định ban đầu, ngày mai đúng hẹn đến biểu diễn.

Lúc này, Gaidar mới đồng ý.

Ivan nhìn qua thiếu đoàn chủ Sidorsky, kinh ngạc khó hiểu cầm lấy điện thoại di động.

- A lô, tôi là Ivan, trợ lý của Sidorsky - thiếu đoàn chủ dàn nhạc Cát Vi, cậu là ai? Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?

- Tôi là bạn của Gaidar tiên sinh, theo thỏa thuận trước đó với tiên sinh, ông ấy sẽ biểu diễn cho tôi vào ngày mai.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng nói bằng ngôn ngữ nước E, âm thanh lạnh lùng.

- Tôi không biết thiếu đoàn chủ của anh có tính toán gì, cố tình chọc giận Gaidar, khiến ông ấy làm ra hành động quá khích, sau đó ràng buộc ông ấy với lý do vi phạm điều lệ. Những thứ này tôi còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng mà, các anh lại buộc một nghệ sĩ dương cầm đệm nhạc cho múa thoát y. Đây là sự khinh nhờn trắng trợn.

- Tôi yêu cầu các anh hãy dừng ngay hành vi này lại, đồng thời cho phép ông ấy thực hiện lời hứa của mình.

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng điệu nghiêm khắc.

Lời nói lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, để Ivan nghi ngờ không thôi, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Ngài là người nước E?

Ivan muốn làm rõ bối cảnh của đối phương.

- Người Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng đáp.

- Trung Kinh? Nơi này sao?

Ivan kinh ngạc thốt, sau đó thở dài ra một hơi, sắc mặt trở lại bình thường, thái độ ngạo mạn, ngữ khí trào phúng.

- Yêu cầu đó, thứ lỗi tôi không thể đồng ý! Chỉ là một người Hoa Hạ, ha ha, cậu nghĩ muốn nhúng tay là có thể nhúng tay sao? Cậu có bản lãnh kia sao! Ngu xuẩn!

- Anh có dám chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói hay không?

Bạch Tiểu Thăng cất giọng lạnh lùng.

- Ha ha, chịu trách nhiệm? Nếu cậu tự tin có thể làm khó dễ được tôi thì cứ đến!

Nói xong, Ivan liền cúp máy, kín đáo trả điện thoại cho Gaidar.

Hắn thấy Gaidar hình như không có ý định động thủ, dũng khí cũng tăng lên.

- Gaidar tiên sinh, đây là chỗ dựa của ông sao, một kẻ cao ngạo tự đại, ngu xuẩn nông cạn, không biết rõ chính mình có bao nhiêu phân lượng?

Ivan cười ‘ha ha’, còn kể lại nội dung cuộc điện thoại nừa nãy cùng thiếu đoàn chủ Sidorsky.

- Anh không được phép chế giễu bạn của tôi!

Gaidar cả giận nói.

- Bạn bè của ông, ông xác định kẻ trong điện thoại cũng là một thành viên của dàn nhạc như mấy người kia?

Sidorsky cười gằn.

- Ông không quan tâm, muốn làm trái hợp đồng, vậy bọn họ cũng như thế sao! Tôi có thể hiểu như vậy không Gaidar tiên sinh?

Sidorsky nói một tiếng lại cao hơn một tiếng.

Hắn cũng nhìn ra Gaidar sẽ không động thủ.

- Đừng để cho một kẻ chỉ là người phương Đông làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, đúng không Gaidar tiên sinh?

Sidorsky cười nói.

Gaidar chán nản, chậm rãi xoay người, đi về phía đàn dương cầm.

Sau lưng, Sidorsky cùng Ivan càn rỡ cười to.

- Ha ha, vậy mà dựa vào một kẻ phương Đông đến uy hiếp chúng ta! Thật không biết hắn là nghĩ như thế nào, nếu người phương Đông kia thật có thể để cho chúng ta nếm được một chút lợi hại, ta tình nguyện nuốt cái ghế kia xuống!

- Vậy anh chẳng cần ăn cơm tối nữa rồi, Ivan! Anh không nên vội vàng cười nhạo người phương Đông kia như thế, dù sao hắn cũng là bạn bè của Gaidar tiên sinh, ha ha!

Gaidar nghe lời chế giễu sau lưng, nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay xiết chặt, trong lòng lại bi thương vô cùng.

Mà giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng nhìn điện thoại di động, thần sắc lạnh lùng.

- Anh nói tôi có thể thử một chút sao? Tốt thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận