Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2567: Cứ nhất quyết như vậy sao! (2)

Sau đó, Bạch Tuyên Ngữ đứng dậy, cầm đồ của mình lên, lại nói câu thứ hai:

- Con người cậu vẫn nói chuyện không tha người như vậy!

Bạch Tiểu Thăng không lên tiếng.

Bạch Tuyên Ngữ đi thẳng, tới cửa phòng họp kéo cửa ra thì chợt dừng lại nói câu thứ ba:

- Tôi vẫn không mấy thích ngươi!

Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười, Bạch Tuyên Ngữ đã bước nhanh rời đi.

- Bị một người đàn ông nói thích hay không thích gì đó, thật buồn nôn.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, chẳng qua sau đó thoáng nhìn về chiếc ghế không được Ôn Ngôn chỉnh lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Lần này, xem như anh đã đắc tội Ôn Ngôn rồi.

Khi Ôn Ngôn mời Bạch Tiểu Thăng giúp đỡ, Bạch Tiểu Thăng nhắn tin lại chính là "anh là bạn tôi, là anh em của tôi, tôi sẽ cân nhắc".

Ôn Ngôn cho rằng anh đồng ý, thật ra không phải.

Ý thật sự của Bạch Tiểu Thăng là, bởi vì anh là bạn tôi, là anh em của tôi, cho nên tôi không thể bỏ qua sai lầm của anh.

Tất nhiên, Bạch Tuyên Ngữ dùng một nhóm người có thể tồn tại vấn đề sẽ có phiêu lưu cực lớn. Nhưng khi tập đoàn gặp nguy cơ, cái gì cũng có thể tiếp nhận, ngược lại Ôn Ngôn vì mở rộng thế lực trong ban quản lý cho Hội đồng quản trị, không ngờ lại có thể bất chấp tất cả.

Bạch Tiểu Thăng cho rằng đó là sai lầm, anh không thể đồng ý.

Ngoài ra, Bạch Tiểu Thăng quả thật cũng dùng một cách trả lời mơ hồ, ổn định Ôn Ngôn.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng biết, nếu mình không đồng ý, Ôn Ngôn chắc chắn phải sẽ xem bản thân mình thành một yếu tố "không xác định" để suy nghĩ, tiến tới làm cho tình thế có nhiều biến hóa không xác định hơn.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng xem như lừa gạt Ôn Ngôn.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thăng lại không hối hận, cũng không cảm thấy xấu hổ trước bất kỳ người nào.

Nhưng về sau sợ rằng quan hệ giữa anh và Ôn Ngôn sẽ không thể trở lại như trước đây được nữa.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, cầm đồ của mình lên và rời khỏi phòng họp này.

Khi Bạch Tuyên Ngữ gọi Bạch Tiểu Thăng lại và nói chuyện, Ôn Ngôn đang nổi giận trong phòng làm việc của mình.

Nguyễn Ngữ chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, thậm chí ngay cả đồ yêu thích được bày trên bàn cũng bị ném xuống đất.

Từ trước tới nay, Ôn Ngôn luôn chú ý tới hình tượng, tao nhã, đây là lần đầu tiên anh ta làm vậy.

Nguyễn Ngữ lặng lẽ đứng bên không nói gì, chờ đợi Ôn Ngôn nổi giận xong, ngồi xuống thở hổn hển, cô ta mới đi tới sắp xếp lại đồ.

- Bạch Tiểu Thăng, sao cậu ta có thể làm như vậy được! Tôi không tiếc để lộ lập trường ngay trước mặt mọi người, tất cả cuối cùng lại bị phá hủy ở trong tay cậu ta!

Ôn Ngôn đang nói cho Nguyễn Ngữ nghe, cũng là nói cho mình nghe:

- Cậu ta lừa gạt tôi!

Nguyễn Ngữ ngập ngừng một lát mới trấn an:

- Anh từng nói qua, anh ta chưa chắc đồng ý giúp anh. Cho nên, anh cần gì phải lo lắng cho lựa chọn lần này của anh ta.

Ôn Ngôn nhìn về phía Nguyễn Ngữ, vẻ mặt thay đổi, như khóc lại như cười.

Nhưng cuối cùng Ôn Ngôn lại bật cười, cười rất bi thương:

- Không sai, không sai, lời bản thân tôi nói ra mà chính tôi cũng quên mất!

- Bạch Tiểu Thăng, cậu ta không nhất định sẽ là người giúp tôi!

- Cho nên, anh không cần kỳ vọng quá cao với bất kỳ người nào như vậy, không hi vọng thì sẽ không có thất vọng.

Nguyễn Ngữ nói.

Ôn Ngôn thở dài một tiếng:

- Quả nhiên, vẫn là cô hiểu tôi nhất.

- Thôi bỏ đi, không cần thu dọn nữa, lát nữa bảo người khác tới thu dọn là được rồi.

Ôn Ngôn đứng lên nói.

Nguyễn Ngữ lắc đầu:

- Vẫn không được. Nếu để cho người ta biết anh cũng sẽ nổi giận, thậm chí có lúc không khống chế được, bọn họ sẽ tìm cách uy hiếp anh mất.

Người phụ nữ này luôn dịu dàng giống như nước, luôn suy nghĩ cho Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn nhìn Nguyễn Ngữ với vẻ vô cùng xúc động, bất chợt ánh mắt anh ta nhìn về phía ngoài cửa.

- Tôi vẫn phải nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng một lát đã.

Ôn Ngôn lẩm bẩm nói.

Anh ta thật sự cảm thấy không cam lòng, không muốn để cho Bạch Tiểu Thăng sẽ bởi vậy mà đi tới bên phía Bạch Tuyên Ngữ.

Lâu như vậy, anh ta đã bỏ ra quá nhiều tâm tư trên người Bạch Tiểu Thăng, trong lúc vô tình cũng thật sự xem đối phương thành bạn.

Nguyễn Ngữ cúi đầu thu dọn trên sàn nhà, nhẹ nhàng nói:

- Vậy sau khi thu dọn xong, tôi sẽ đi mời anh ta qua.

Bất kể Ôn Ngôn làm gì, cô ta đều chỉ có ủng hộ, tuyệt đối không nói hai lời.

Ôn Ngôn mềm lòng, cùng Nguyễn Ngữ dọn thứ ngổn ngang trên mặt đất.

Nguyễn Ngữ ngăn cản không được, cũng lại thôi.

Có thể cùng Ôn Ngôn thu dọn đồ đạc, đối với cô ta cũng là một chuyện hạnh phúc không dễ có được.

Hai người cùng ra tay nên hiệu suất nhanh hơn rất nhiều, chờ trong văn phòng được thu dọn ổn thỏa, ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng gõ.

Nguyễn Ngữ đi đến mở cửa, chờ thấy người ngoài cửa lại không khỏi ngẩn người ra.

Người tới không phải là ai khác, chính là Bạch Tiểu Thăng!

Cô ta còn chưa đi mời Bạch Tiểu Thăng qua, không ngờ anh đã tới cửa.

- Ngài Bạch, mời vào!

Nguyễn Ngữ mỉm cười, cao giọng mời, cũng là nhắc nhở cho Ôn Ngôn bên trong.

Ôn Ngôn vốn ngồi ở trên sô pha, dựa lưng vào thành ghế, vừa nghe tiếng liền ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn ra phía ngoài.

Nói thật, nghe Bạch Tiểu Thăng chủ động tới, Ôn Ngôn vừa bình tĩnh trở lại cũng thấy được trấn an.

Cho dù không phải đến nhà xin lỗi, mà là đến nhà giải thích, anh ta đều có thể không để ý tới mâu thuẫn với Bạch Tiểu Thăng lúc trước.

Chỉ cần về sau Bạch Tiểu Thăng đừng giống như hôm nay, anh ta vẫn có thể cho Bạch Tiểu Thăng một cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Nguyễn Ngữ cười, bước nhanh vào văn phòng của Ôn Ngôn.

Nguyễn Ngữ lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi biết ngài thích uống trà xanh, vậy để tôi đi qua chỗ ngài lấy một ít tới.

Nguyễn Ngữ nói dứt lời liền ra khỏi văn phòng, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Trên thực tế, từ lần trước Bạch Tiểu Thăng có yêu cầu này, Nguyễn Ngữ đã chuẩn bị hơn mười loại trà xanh ở trong phòng làm việc. Từ trước đến nay, cô ta là một người cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc này sở dĩ cô ta làm như thế, không phải là để cho hai người kia có không gian trao đổi riêng sao?

- Không ngờ cậu lại tới tìm tôi nhanh như vậy. Nào, ngồi đi!

Sắc mặt Ôn Ngôn dịu xuống, giơ tay chỉ về phía vị trí đối diện mình.

Bạch Tiểu Thăng đi tới và ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Ông Ngôn nói:

- Cậu vội tới tôi một lời giải thích, hay là muốn nghe tôi giải thích với cậu.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu, chậm rãi nói:

- Đều không phải.

Ôn Ngôn lộ ra ánh mắt dò hỏi.

- Tôi muốn đến khuyên anh.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tha thiết, chân thành nói với Ôn Ngôn:

- Cho dù tôi không tiếp xúc nhiều với người của Hội đồng quản trị, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bọn họ đầy dục vọng chiếm hữu đối với ban quản lý của tập đoàn. Tôi nghiên cứu qua thành quả của bọn họ sau nhiều lần họp, những bản đồ quy hoạch, phương châm chính sách của bọn họ đối với tương lai của tập đoàn, tôi thấy không phải là hùng tâm tráng chí, không phải đáng tin cậy chu đáo, mà có trăm ngàn sơ hở, suy nghĩ viển vông. Tuy bọn họ đầy nhiệt tình và tâm huyết nhưng lại vô ích đối với tập đoàn, chính loại cuồng nhiệt này ngược lại sẽ gây hại cho tập đoàn...

Nghe lời Bạch Tiểu Thăng nói, chút an ủi trong mắt Ôn Ngôn trước đó dần biến mất.

Ánh mắt tanh ta trở nên lạnh lùng, cũng không còn cười nữa.

- Tôi nghĩ anh cũng hiểu rõ tập đoàn rơi vào trong tay bọn họ sẽ không có kết quả gì tốt, anh hợp tác cùng bọn họ chỉ là muốn tìm một người ủng hộ, anh muốn ép lại quyền lực của Bạch Tuyên Ngữ.

- Thậm chí, anh sẽ cảm thấy anh thích hợp để ngồi lên vị trí của Bạch Tuyên Ngữ hơn.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt Ôn Ngôn thay đổi thì biết thời gian mình có thể nói chuyện là có hạn, tốc độ nói cũng trở nên nhanh hơn:

- Tôi ủng hộ anh cạnh tranh vị trí này, nhưng chuyện hợp tác với Hội đồng quản trị sẽ chỉ làm hại anh...

Ôn Ngôn vung tay lên, chắn giữa mình và Bạch Tiểu Thăng, miệng tuyệt đối lạnh lùng nói:

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng ngừng lại.

- Bạch Tiểu Thăng, hôm nay cậu tới là muốn nói với tôi điều này à?

Ôn Ngôn cười, nhưng trong nụ cười này lại thật sự tức giận.

Anh ta đang tức giận, vô cùng tức giận, thậm chí còn tức giận hơn cả lúc đập đồ.

Bạch Tiểu Thăng không phải tới xin lỗi anh ta, không phải tới giải thích với anh ta, mà tới dạy bảo anh ta không nên qua lại với Hội đồng quản trị, làm như vậy là sai...

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã nghe được quá nhiều, quá nhiều những lời như vậy rồi! Anh ta chịu đủ rồi!

Anh ta là Ôn Ngôn, là người nhìn xa trông rộng, thông minh, ánh mắt lâu dài, vì sao ai cũng chỉ thấy lời nói và việc làm của anh ta, mà không phải là lâu dài.

Kết quả lúc nào cũng lớn hơn quá trình, không phải sao!

- Cậu nói xong, tôi cũng nghe xong rồi, bây giờ cậu có thể đi!

Lúc Ôn Ngôn đứng lên muốn làm cho mình bình tĩnh, nhưng vẻ mặt đã vô cùng lạnh lùng.

Anh ta chỉ vào cửa và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Thứ lỗi cho tôi không thể tiễn xa được!

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ đứng dậy, trong lòng buồn bạn.

Hai bên cứ nhất quyết như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận