Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2190: Bữa cơm miễn phí (1)

Dương Nhất Sơn gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, tuyệt đối không phải là đại biểu bản thân cô ta, phía sau tất nhiên có ý của nhà họ Dương nữa.

Dù sao, một khi liên quan đến chuyện làm ăn, hở chút chính là vàng thật bạc thật, cho dù chỉ dùng mạng lưới quan hệ, nhưng thứ bỏ ra cũng phải là lợi ích thật sự.

Trước mắt, đám người Bạch Tiểu Thăng đối mặt với tình cảnh khó khăn cũng không đơn giản, muốn giải quyết lại càng phải tiêu tốn lớn hơn nữa.

Rõ ràng muốn giải quyết chuyện lớn như vậy, tốn kém nhiều như vậy, ở bên phía nhà họ Dương, chỉ một mình Dương Nhất Sơn sẽ không làm chủ được.

Là ai bày mưu đặt kế cho cô ta gọi cuộc gọi này chứ? Là Dương Tiếu Vân hay Dương Quân Lạc?

Nếu đây là ý bọn họ, vậy vì sao bọn họ không tự mình gọi điện thoại tới, bán ân nghĩa này cho mình, vậy chẳng phải mình càng có thể tiếp nhận lòng tốt của nhà họ Dương sao?

Bạch Tiểu Thăng giỏi về phân tích tâm lý nên cẩn thận nghe, nghiêm túc phán đoán ý tứ trong lời nói của Dương Nhất Sơn, nhưng không nghe ra được điều gì khác thường.

Hoặc là lần này nhà họ Dương thật sự muốn giúp đỡ, có thể là để kéo gần quan hệ hai bên, loại bỏ ảnh hưởng do hiểu nhầm và mâu thuẫn trước đây.

Hoặc chính bản thân Dương Nhất Sơn không biết trong này còn có gì khác.

Bạch Tiểu Thăng không phải là một người thuộc thuyết âm mưu, không muốn cứ nghĩ con người hiểm ác đáng sợ như vậy.

Mà Bạch Tiểu Thăng chủ yếu am hiểu phân tích vẻ mặt, nhưng dù sao vẫn phải mặt đối mặt, để ý quan sát mới có thể đạt được tới mức độ thấy rõ, trong điện thoại chỉ dựa vào giọng điệu để phán đoán, lại khó bảo đảm không tồn tại điều khác.

- Vậy tôi phải cảm ơn cô Dương, cảm ơn nhà họ Dương trước. Tôi muốn nghe thử cách giải quyết của các người là gì?

Bạch Tiểu Thăng nói trong điện thoại.

Lúc này, cấp bách nhất là giải quyết tình hình khó khăn mà đoàn thương nghiệp đang phải đối mặt, ngược lại không cần suy nghĩ quá nhiều tới chuyện khác, xảy ra chuyện lại ứng phó cũng không muộn.

- Nói luôn ở trong điện thoại sao?

Dương Nhất Sơn dừng lại một lát mới nói:

- Hay là tôi đi tìm anh, chúng ta gặp mặt lại từ từ nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát cũng thấy đúng, chuyện lớn như vậy sao chỉ nói vài lời trong điện thoại thì không thể nói rõ được.

- Như vậy đi, nếu tối nay cô Dương có thời gian rảnh rỗi, tôi mời cô tới uống trà.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn đồng hồ và lặng lẽ tính toán thời gian về đến chỗ ở sau đó trả lời.

Khi bọn họ trở về thì đã muộn rồi, không mấy thích hợp để cùng ăn tối, nhưng uống trà ngược lại vẫn được.

- Được.

Dương Nhất Sơn vui vẻ đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng hẹn giờ với cô ta xong liền cúp máy.

Bên trong xe buýt này, cuộc tranh luận vẫn đang kéo dài. Mọi người đã tập hợp ra vài phương án ứng phó, nhưng trước sau vẫn thấy không được hoàn mỹ, không thể làm cho mọi người đều cảm thấy thỏa mãn.

Trên thực tế, nếu như bên phía Miro không bỏ qua, sẽ không có phương án nào là hoàn mỹ cả. Mọi người chỉ đang cố gắng tìm ra phương án giải quyết giảm mức độ thiệt hại đối với bên mình xuống mức thấp nhất.

Bạch Tiểu Thăng không nói chuyện của nhà họ Dương cho mọi người ở đây biết, dù sao Dương Nhất Sơn chỉ mới nói như vậy, tình hình thực tế thế nào anh còn chưa biết, nếu nói sớm cũng không thích hợp.

- Hay là mọi người cứ về chỗ nghỉ ngơi đã, thời gian trên đường đi rất dài, ban ngày mọi người đều mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một lát, phải có sức lực thì mới có thể suy nghĩ tốt được, chuyện này cũng không vội.

Bạch Tiểu Thăng đề nghị.

Mọi người đều gật đầu, đồng ý với đề nghị này của Bạch Tiểu Thăng, ai nấy đều quay về chỗ ngồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng trở về đến chỗ của mình và ngồi xuống, nhắm mắt suy nghĩ.

Trên đoạn đường tiếp theo ngược lại rất yên tĩnh.

Đoàn xe chạy nhanh trở về chỗ ở thì đã quá muộn rồi.

Mọi người xuống xe và đi thẳng tới nhà hàng ăn một bữa cơm, sau đó ai nấy đều quay về chỗ nghỉ.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở về liền bảo Lâm Vi Vi chuẩn bị trà và hoa quả, sau đó kiên nhẫn ngồi đợi Dương Nhất Sơn đến nhà.

Bây giờ đã gần tới giờ hẹn, anh tin tưởng mình sẽ không phải chờ quá lâu.

Sau khi hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết được lần này nhà họ Dương biết được tin tức nhanh như vậy, lại có động tác nhanh như vậy, bọn họ đều cảm thấy trong này đáng để nghiền ngẫm.

- Hay là nhà họ Dương và giới kinh doanh Karan bên này lại có gì mờ ám, lúc này là thật lòng muốn giúp đỡ chúng ta, hay là có ý xấu chứ?

Lâm Vi Vi đầy cảnh giác nói:

- Không phải là nhà họ Dương chưa từng làm chuyện “trước mặt một kiểu, sau lưng lại đâm một dao”, anh Tiểu Thăng, mình cũng không thể không đề phòng được!

Từ sau lần trước, Lâm Vi Vi thấy ánh mắt Dương Nhất Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng liền không thích cô ta, cũng tương đối căm ghét những gì mà nhà họ Dương đã làm, cho nên mới phải nói vậy.

- Thật ra tôi cảm thấy nhà họ Dương sẽ không gây rắc rối cho chúng ta, cho dù bọn họ còn để ý chuyện chúng ta ép bọn họ phải cúi đầu, trong lòng vẫn còn thấy mâu thuẫn, cũng không đến mức nhanh chóng phản kích trả thù như vậy, đặc biệt còn là sau khi vừa mới ký hợp đồng với bên phía chúng ta, mà trước mắt chúng ta gặp phải rắc rối mặc dù có chút vướng tay vướng chân nhưng chưa tính là tình thế nguy hiểm, bọn họ muốn bỏ đá xuống giếng trong chuyện này thì quá ngu ngốc.

Lôi Nghênh không ngờ lại lắc đầu, nói ra quan điểm ngược lại.

- Hừ, sao anh có thể khẳng định như vậy được? Thật chẳng có chút lòng cảnh giác nào cả! Tôi nói là cẩn thận đề phòng bọn họ, có sai sao?

Lâm Vi Vi lạnh lùng oán giận Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh lập tức nhún vai, nói lầm bầm:

- Bàn việc, tôi chỉ là bàn việc thôi.

- Vậy anh cũng có nghi ngờ thông đồng với địch đấy!

Lâm Vi Vi lườm anh ta một cái và phán tội.

Lôi Nghênh lập tức im lặng.

Người đàn ông đã lập gia đình này biết rõ nhất, có đôi khi không thể nào nói đạo lý với phụ nữ được...

Đặc biệt là khi các cô kiên định cho rằng mình có lý...

- Được rồi, được rồi, các người đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ để ý chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hòa giải nói:

- Hôm nay hai người cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi sớm đi. Lát nữa tôi và Dương Nhất Sơn sẽ nói chuyện riêng.

Những lời này lại khiến cho Lâm Vi Vi nhíu mày:

- Hai người đóng kín cửa lại nói chuyện riêng sao?

Lâm Vi Vi thấy đêm hôm khuya khoắt chỉ có trai đơn, gái chiếc đóng cửa ở cùng một chỗ là rất có vấn đề!

Lời này vừa nói ra lại làm cho Bạch Tiểu Thăng ngẩn người:

- Lẽ nào chúng tôi nói chuyện cơ mật như thế, còn phải mở cửa sao?

Lâm Vi Vi "Hừ" một tiếng nhưng không nói một lời nào, đứng dậy rời đi.

- Này, cô muốn đi đâu vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liền hỏi.

- Trở về ngủ!

Lâm Vi Vi không quay đầu lại, hừ lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng thấy cô kéo mạnh cửa và bỏ đi, lập tức cảm giác chẳng biết tại sao, anh nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhún vai, đứng dậy lầm bầm một câu:

- Vậy tôi cũng về đi ngủ đây, anh cứ chờ cô Dương kia đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng dáng Lôi Nghênh rời đi, tự rót cho mình một chén trà và cầm ở trong tay, thì thào tự nói:

- Bây giờ trời đã khuya, các người tưởng tôi muốn gặp khách, không muốn đi ngủ sớm một chút à? Dương Nhất Sơn này nhìn không tệ, nhưng tôi cũng không phải là Miro, thấy gái liền nổi máu dê là tính cách của tôi sao...

Bạn cần đăng nhập để bình luận