Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2173: Doanh nhân có lòng dạ hiểm độc (1)

Dương Quân Lạc tìm hiểu khắp nơi một lúc, lại thêm Dương Tiếu Vũ - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương thị truyền tin tức về, người của nhà họ Dương cuối cùng đã xác nhận được người làm cho việc kinh doanh của nhà họ Dương rơi vào tình cảnh khốn cùng nhất từ trước tới nay chính là Bạch Tiểu Thăng!

Mà lúc này, người đàn ông này đang ở trong nhà họ Dương, đang thưởng thức rượu ngon và món ăn ngon, thậm chí vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ với bọn họ, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường.

Bạch Tiểu Thăng trước đó không có vẻ đắc ý, không tùy ý càn rỡ, bình thường làm cho không ai g nhìn ra được anh ta có hành động như vậy.

Điều này mới là đáng sợ!

Trong lòng Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân vô thức phải đánh giá lại Bạch Tiểu Thăng.

Dương Nhất Sơn vẫn cảm giác khó có thể tin được.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng như vậy với trong ấn tượng của cô ta trước đây rõ ràng là hai người khác nhau, khó có thể tìm được một điểm nào trùng khớp.

Trong lúc ba người ba thế hệ im lặng thì có tiếng chuông điện thoại di động điên cuồng vang lên.

Dương Quân Lạc, Dương Nhất Sơn theo tiếng nhìn về phía Dương Tiếu Vân.

Dương Tiếu Vân lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn thấy tên hiện ra trên màn hình di động thì không nhịn được nói với cha mình:

- Là anh con gọi tới.

Người gọi điện thoại tới cho ông ta chính là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương thị - Dương Tiếu Vũ.

- Con nghe máy đi!

Dương Quân Lạc vội nói.

Lúc này, có lẽ cuộc điện thoại thông báo này sẽ có tin tức quan trọng!

Ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của hai ông cháu Dương Quân Lạc, Dương Nhất Sơn, Dương Tiếu Vân bấm nghe điện thoại và để loa ngoài.

Như vậy nếu có tin tức, hai ông cháu bọn họ cũng có thể lập tức biết được.

Ông ta vừa nghe máy thì lại có những tiếng gào thét hỗn lại đầy giận dữ giống như núi lửa sắp bùng nổ, như dòng nước lũ trút xuống:

- Dương Tiếu Vân, em xem chuyện tốt em làm đi! Ban đầu em đã nói với anh thế nào hả?

- Em nói cái gì, thương nhân Trung Quốc đều là trái hồng mềm dễ bóp nặn, nói cái gì dùng chút thủ đoạn thì có thể khiến cho bọn họ ngoan ngoãn trả tiền kinh doanh cho nhà họ Dương, nói cái gì bọn họ không gây rắc rối được cho chúng ta!

- Em xem thử đi! Bây giờ phía hợp tác mới của chúng ta đều từ chối ký hợp đồng với chúng ta! Đây là sự báo thù của những thương nhân Trung Quốc đấy!

- Em đúng là khốn kiếp, anh cho em biết, nếu như chúng ta bán không được dầu mỏ, anh sẽ bắt em uống hết!

...

Những tiếng gầm thét chửi bới như mưa rền gió dữ quả thật không ngừng nghỉ, căn bản không để cho Dương Tiếu Vân có thời gian để cãi lại.

Có thể tưởng tượng được tình hình bên phía Dương Tiếu Vũ đặc biệt xấu, làm cho tâm trạng của hắn ta cũng rất tệ, làm cho hắn ta vô cùng nóng nảy.

Một người vốn rất ôn hòa hiền hậu cũng bị ép cho phải trở nên thô tục.

Dương Tiếu Vân không có cách nào cúp máy, không có cách nào phản bác, chỉ có thể nghe.

Dù sao, trước đây đó chính là ý của ông ta.

Dương Quân Lạc, Dương Nhất Sơn cũng không nói được lời nào, chỉ có thể ở bên cạnh nghe.

Mắng đủ năm phút, Dương Tiếu Vũ ở bên kia mới tức giận ho khan, coi như ngừng lại.

Ở trong điện thoại, Dương Tiếu Vũ thở hổn hển, tức giận nói:

- Em gây ra rắc rối thì tự mình lau sạch cho anh! Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc kia còn đang ở trong tiểu vương quốc Elsa! Dẫn đầu bọn họ chính là người tên Bạch Tiểu Thăng, tất cả đều do cậu ta điều khiển, em đi cầu xin đi quỳ cũng được, anh không quan tâm em dùng cách gì, nói chung em phải giải quyết chuyện này cho anh!

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả! Bây giờ anh đang ở Bắc Mỹ, lẽ nào em bảo anh bay qua, đi hạ mình cầu hòa với người ta à? Tập đoàn Dương thị chúng ta còn có mặt mũi nữa không! Chỉ trách trước đây anh bị mỡ heo che tim nên mới nghe lời em! Cũng trách cha chúng ta thế nào lại sinh ra một đứa thành sự không đủ bại sự có thừa như em...

Dương Tiếu Vân mới mở miệng đã bị Dương Tiếu Vũ chặn lại.

Trong lúc Dương Tiếu Vũ nổi giận, ngay cả Dương Quân Lạc cũng oán trách luôn.

Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn lập tức lúng túng nhìn Dương Quân Lạc, thấy ông ta nhíu mày.

Dương Tiếu Vũ nói một câu sau cùng:

- Nói chung, với tình hình bây giờ, em tạm thời không được nói cho cha...

- Tôi đã nghe được hết rồi!

Dương Quân Lạc hầm hầm quát.

Bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Tiếu Vũ hơi ngừng lại.

Sau đó, hắn ta kinh ngạc nói:

- Thằng hai, em đang ở cùng với cha à?

Sau đó hắn ta lại nói:

- Em còn mở loa ngoài sao?!

- Vâng.

Dương Tiếu Vân đáp một tiếng.

- Chào bác.

Dương Nhất Sơn cũng nói.

Dương Nhất Sơn cũng ở đó? Còn muốn bao nhiêu người nghe nữa...

Dương Tiếu Vũ lập tức nghẹn lời.

- Đều tại cha, đúng là đều tại cha! Trước đây cha sinh ra con chính là một sai lầm! Con còn dám nói sau lưng cha như vậy à? Con tính làm phản sao?

Dương Quân Lạc tức giận mắng.

- Cha, con… con không phải có ý đó, cha nghe con giải thích đã...

Bên kia điện thoại Dương Tiếu Vũ vội hỏi.

Muộn rồi, Dương Quân Lạc đã chửi ầm lên lên.

Lúc này, đổi lại là Dương Tiếu Vũ chỉ có thể nghe.

Cho dù là một doanh nhân lớn tới mức nào thì cuối cùng vẫn là con người, có thất tình lục dục, cũng sẽ tức giận, oán trách người khác, cũng sẽ mắng chửi người, cũng sẽ bị mắng.

- Cha, con… con phải đi gặp khách hàng rồi, con không nói chuyện với cha được nữa.

Cuối cùng, Dương Tiếu Vũ không chịu nổi, muốn trốn chạy.

Chỉ có điều trước khi cúp điện thoại, hắn ta còn không quên căn dặn Dương Tiếu Vân một câu:

- Nói chung, Dương Tiếu Vân, tôi giao chuyện này cho cậu!

Sau đó, hắn ta vội vàng ngắt điện thoại.

Dương Quân Lạc vẫn còn tức giận mắng to.

- Cha, ngài xin bớt giận đi, anh trai con đã cúp máy rồi.

Dương Tiếu Vân vội vàng khuyên giải an ủi Dương Quân Lạc.

Chỉ có điều nghe lời này thế nào cũng không được tự nhiên...

Dương Nhất Sơn cũng ở bên cạnh khuyên bảo.

Khuyên can mãi, ông cụ nhà họ Dương mới xem như bớt giận.

- Bây giờ phải làm sao đây. Bạch Tiểu Thăng kia đang ở nhà chúng ta.

Dương Nhất Sơn ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.

Dương Quân Lạc nhíu mày, ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi giơ tay lên chà xát mặt, tới khi thả tay xuống mới nói:

- Chúng ta ra khỏi nhà ăn đã bao lâu rồi.

- Một lúc lâu rồi.

Dương Tiếu Vân vội hỏi.

- Trở lại!

Dương Quân Lạc phất tay nói, lại nhắc nhở hai người:

- Hai cha con giấu tâm trạng đi, trong nhà này muốn ầm ĩ thế nào tức giận thế nào cũng không thể để lộ ra ở trước mặt người ngoài, để tránh làm cho người ta chê cười!

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng, có thể nói cậu ta là người làm cho Nhà họ Dương rơi vào tình cảnh khốn cùng, càng không thể để cho cậu ta chế giễu được.

Cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nghe vậy thì liên tục gật đầu.

...

Khi Dương Quân Lạc dẫn theo Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn quay lại thì nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vừa ăn vừa nói chuyện, cười cười nói nói, nhìn rất vui vẻ.

Càng là như vậy, trong lòng người nhà họ Dương càng không khó chịu.

Thấy Dương Quân Lạc trở về, Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười cao giọng nói:

- Ông cụ Dương, đầu bếp lớn nhà ngài đúng là quá tuyệt vời, thức ăn này làm rất ngon.

- Tiểu Thăng, cháu thích là được rồi, nào, cháu ăn nhiều vào, ăn nhiều vào.

Dương Quân Lạc cười ha hả và đi tới chỗ ngồi, nhiệt tình gắp thức ăn cho anh.

Vẻ mặt Dương Tiếu Vân cũng trở lại bình thường, chỉ có Dương Nhất Sơn đạo hạnh còn thấp, cười không được tự nhiên, có hơi lúng túng.

Chỉ có điều thật may là mọi người cũng không ai nhìn cô ta.

- Ông cụ Dương, các người đi lâu như vậy, không biết có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng đổi đề tài, cười nói.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng áy náy nói:

- Đương nhiên, cháu không phải muốn tùy tiện hỏi thăm chuyện nhà họ Dương chúng ta, mà nếu như bên ngài có gì không tiện, chúng cháu cũng ăn xong rồi, có thể đi trước.

Khi Bạch Tiểu Thăng nói lời này thì vẻ mặt rất thành khẩn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận