Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 360: Thật là có thể viết ra hoa!



- Tốt, tôi đồng ý với ý kiến của ngài! Cứ làm như vậy đi!

Trần Trường Khoảnh rất hài lòng với đề nghị của Tống Trường Không về biện pháp ngăn cản đoàn đội của Ron tiến vào truyền thông Trung Kinh, nó hoàn toàn phù hợp với lợi ích của bọn họ.

Tống Trường Không cười. Ông ta cũng đã nhìn ra, Trần Trường Khoảnh muốn kết quả như thế này.

Nhưng mà, từ chối đoàn đội của Ron để tránh cho những việc phiền phức phát sinh, cũng rất phù hợp với tâm ý của Tống Trường Không, phù hợp lợi ích của ông ta!

Chuyện này nếu thành công thì song phương đều có lợi!

Chính bản thân Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ cũng không nghĩ tới lần này đối thủ của hắn lại nhanh chóng kết minh với nhau như thế.

Hắn phải đối mặt không còn là một người hay hai người nữa mà là một cái đoàn thể nhỏ!

Ở chuyện này thì Bạch Tiểu Thăng cũng có chút sơ sẩy.

Dù sao, hắn không cảm thấy mình đã mang tới cho Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh bao nhiêu phiền phức!

Tống, Trần liên thủ, ưu thế tăng gấp bội!

Hai người bọn họ liên hợp là từ một nơi bí mật, trong bóng tối, Bạch Tiểu Thăng lại ở ngoài sáng!

Bạch Tiểu Thăng hiện giờ làm việc thì chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, hai người kia thì hiện giờ nhìn cả người và cả việc!

Bạch Tiểu Thăng còn không biết được phiền phức của hắn lớn rồi. . .

- Trần tổng, cái phần 'Ý kiến tranh luận' này của cậu cũng không đơn giản a, phân tích rõ ràng, mạch suy nghĩ chính xác, rất có sức thuyết phục!

Tống Trường Không vừa đóng dấu vào bản thảo vừa khen.

- Tống tổng quá khen rồi !

Trần Trường Khoảnh nghe vậy thì không khỏi đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn trả lời.

Cái báo cáo này là do hắn lấy mấy điểm mấu chốt mà Vu Thanh, Mộ Dung Yến nói sau đó cùng hai người hợp sức làm mất 3 tiếng mới hoàn thành.

Cuối cùng, hắn lại tự mình tiến hành điều chỉnh một chút.

Đạt được lời khen của Tống Trường Không, theo Trần Trường Khoảnh thấy thì đó là điều dương nhiên!

- Tôi làm vẫn có nhiều chỗ sai sót hi vọng ngài cho một ít ý kiến.

Trần Trường Khoảnh cười nói, trong lời nói tư thái hạ thấp.

Trần Trường Khoảnh biết rõ Tống Trường Không là hạng người gì, ông ta muốn đơn giản là quyền lực, là những người cấp dưới thuận theo ý mình mà thôi. Vì thế nên Trần Trường Khoảnh sẽ làm theo để cho Tống Trường Không được thỏa mãn.

Tống Trường Không nghe vậy thì rất thích thú.

- Không cần chỉnh sửa, tôi thấy nó rất tốt!

Tống Trường Không nói xong thì đứng dậy đi đến máy vi tính của mình, lấy ra một phần văn kiện.

- Trần tổng, đến xem phần của tôi rồi cho chút ý kiến đi.

Trên mặt của trần Trường Khoảnh cũng nở nụ cười, đi qua, nhưng cũng không ngồi xuống mà vẫn đứng một bên kéo chuột để xem phần văn kiện kia.

Trần Trường Khoảnh đọc nhanh như gió, càng đọc thì trong ánh mắt của hắn càng hiện ra vẻ kinh ngạc.

Lúc trước hắn nghĩ rằng mình cùng hai trợ lý đã làm rất tốt! Nhưng không ngờ đem so sánh với bản thảo của Tống Trường Không thì vẫn còn kém một ít!

Phần báo cáo này của Tống Trường Không luận chứng nghiêm cẩn, trong câu chữ còn lộ ra một phần cảm giác chân thành giống như một người yêu quý công ty, yêu quý tập đoàn, dốc hết tâm huyết vì công ty! Rất có sức cuốn hút!

- Quá lợi hại! Hoàn Mỹ, cái này thật Hoàn Mỹ!

Trần Trường Khoảnh không ức chế nổi phải thốt lên sợ hãi thán phục. Thậm chí bây giờ hắn còn có chút tức giận, đúng là gừng càng già càng cay!

Tống Trường Không làm lãnh đạo nhiều năm như vậy đúng không phải nói chơi, tuyệt đối có trình độ! Quá có trình độ!

Trần Trường Khoảnh nhịn không được âm thầm cảm thán.

- Nhìn mầm biết cây, từ một việc nhỏ như thế này mà đã nhìn ra được, khoảng cách của mình với vị Tống tổng này còn rất xa! Không phải là năng lực không đủ mà là phương thức biểu đạt còn có khiếm khuyết!

May mắn là Bạch Tiểu Thăng không biết giờ phút này lão Trần đang cảm khái như vậy, chứ nếu biết thì chắc đã lăn ra cười rồi. Tên Trần Trường Khoảnh này là loại người chỉ nhìn vào một sự việc nhỏ đã tin tưởng vững chắc vào năng lực của mình, nếu thẳng thắn mà nói thì đây là một người tự phụ. . .

Tống Trường Không mỉm cười. Trong lòng của ông ta cũng là có mấy phần đắc ý, sở dĩ cho Trần Trường Khoảnh nhìn báo cáo này cũng là có ý muốn khoe khoang.

Ông ta đối với bài báo cáo này của mình cũng rất hài lòng.

- Có hai phần báo cáo này thì tôi nghĩ tập đoàn có thể sẽ chấp nhận quan điểm của chúng ta. Bạch Tiểu Thăng vẫn là quá cuồng ngạo! Lần này vậy mà dám đối đầu với cả hai chúng ta! Chúng ta lần sẽ không cần chơi thủ đoạn gì, quang minh chính đại áp đảo cậu ta một lần!

Tống Trường Không suy nghĩ như vậy thì không khỏi có chút khoái ý.

Trước đây, bọn họ đã ăn không ít thiệt thòi từ Bạch Tiểu Thăng, bây giờ phong thủy luân chuyển, giờ bọn họ đã có thể mở mày mở mặt một phen.

- Bây giờ thông tin rất nhanh sẽ được truyền đi, bên Bạch Tiểu Thăng cũng đã truyền thông tin lên cho tập đoàn rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả, lần này chắc chắn sẽ để cho Bạch Tiểu Thăng gặp khó một phen, chúng ta cũng có thể thừa cơ hội này triển khai bước thứ hai, đánh cho cậu ta trở tay không kịp!

Tống Trường Không cười nói.

- Trần tổng, bản thảo của cậu có trong máy tính không, gửi cho tôi một bản trước đi. Tôi sẽ gọi điện cho Bạch Tiểu Thăng hối thúc cậu ta nhanh một chút! Không thể để cậu ta quá rảnh rỗi được.

- Vâng! Tôi sẽ làm ngay.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng, hắn liền dùng luôn máy tính của Tống Trường Không để gửi bản thảo, còn Tống Trường Không thì cầm điện thoại di động lên gọi cho Bạch Tiểu Thăng, trên mặt còn nở nụ cười.

- Alo, là Bạch tổng à, tôi là Tống Trường Không đây!

Điện thoại vừa được kết nối thì Tống Trường Không lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt có thêm mấy phần nghiêm túc, giọng nói theo đó cũng có thêm mấy phần áp bức.

- Cậu đang ở chỗ nào? Về nhà sao? ! Cậu đã viết xong 'Ý kiến tranh luận' chưa, chậm nhất là hôm nay cậu phải gửi đi đó!

Trần Trường Khoảnh nghe thấy Tống Trường Không thúc giục thì trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười lạnh.

Họ đang muốn tạo áp lực cho Bạch Tiểu Thăng, bức bách Bạch Tiểu Thăng, tuyệt đối không thể để hắn yên ổn được!

- Sự tình khẩn cấp, chúng ta phải nắm chặt thời gian, cậu. . .

Tống Trường Không đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên im bặt.

Trần Trường Khoảnh vẫn đang vễnh tai lên lắng nghe, bỗng nhiên không thấy động tĩnh gì nữa thì hiếu kỳ ngẩng đầu lên xem một chút, ánh mắt hắn lập tức dính chặt lên màn hình!

Không phải gì khác! Phía trên một cột, vậy mà có một câu:

Bạch Tiểu Thăng đã gửi lên trên!

Nhanh như vậy sao? Trần Trường Khoảnh rất ngạc nhiên.

Bên kia Tống Trường Không cũng mờ mịt cúp điện thoại, biểu cảm không thể tin được, lầm bầm.

- cậu ta nói đã gửi lên rồi. . .

- Đúng vậy, đã ở phía trên.

Trần Trường Khoảnh cũng thì thào nói theo.

- Nhanh như vậy, người này đúng là không đem chuyện này coi ra gì! Cậu ta nhất định cho là mình có đủ lý do, tùy tiện có thể thuyết phục được người trong tập đoàn sao, đúng là quá tự phụ mà!

Tống Trường Không cười lạnh một tiếng, đi vòng qua bàn làm việc.

- Đến đây, chúng ta xem một ngàn chữ này của cậu ta có thể viết ra hoa sao.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh cũng không có quyền hạn sửa, chỉ có quyền hạn xem.

Hai người đứng cùng một chỗ, Trần Trường Khoảnh liền ấn mở phần tài liệu kia lên.

Lúc mới bắt đầu đọc thì khóe mắt, đuôi lông mày mang theo đùa cợt, muốn xem Bạch Tiểu Thăng viết cái gì. . .

Nhưng chỉ mấy giây sau, biểu cảm của Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh thay đổi kịch liệt từ trào phúng biến thành kinh dị, từ kinh dị biến thành trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra đúng là có thể viết ra hoa. . .

Diệu bút sinh hoa trong truyền thuyết là đây sao!

Chỉ có một ngàn chữ, lại giống như ẩn chứa ma lực vô cùng lớn, để cho người ta không kìm chế được phải đọc hết. Chỉ cảm thấy nói như thế rất có đạo lý không thể chen vào được, rất kịch tính với lại có đầy đủ lý do!

Xem xong thì đến Tống Trường Không cũng không nhịn được muốn đồng ý tiếp nhận đoàn đội của Ron, dù phải bỏ ra năm triệu Euro cũng được!

- Cái này là do người viết sao?

- Cái này là do cậu ta viết sao?

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh không kìm lòng được mà đồng thời nghẹn ngào nói.

Sau đó, hai người liếc nhau một cái, đều có chút ngượng ngùng im lặng.

Vừa rồi còn thổi phồng lẫn nhau, chế giễu Bạch Tiểu Thăng, bây giờ xem ra nếu chơi văn chơi chữ thì bọn họ còn kém xa lắm. . .

- Không được! Không thể để phần báo cáo này đến tay tập đoàn được!

Tống Trường Không bỗng nhiên la lên.

- Trần tổng, chúng ta bảo cậu ta sửa lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận