Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2391: Ngài “Miếng Cháy"* (2)

“Miếng Cháy” nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Chú tôi còn nói cả chuyện này cho anh biết à?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Cho nên anh không cần cảm thấy nói chuyện này với tôi là tiết lộ bí mật gì cả.

“Miếng Cháy” nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Nếu nói vậy, tôi nói cho các người biết cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Miếng Cháy” yên lòng lại nói thêm vài câu:

- Lúc đầu, chuyện như vậy cũng không tới phiên tôi, đều là nhân vật quan trọng trong tộc đứng ra. Bỗng nhiên có một ngày, chú tôi dẫn tôi đi, giao trọng trách này cho tôi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau, trong mắt lộ chút hứng thú.

Có thể Auston cho rằng chuyện như vậy không đáng tốn thời gian của nhân vật quan trọng.

Dù sao cũng chỉ là đi cho có mặt mà thôi, vậy để một người không quan trọng đi tới cũng không sao...

Nhưng rõ ràng “Miếng Cháy” không nghĩ như vậy...

- Miếng Cháy, buổi chiều anh phải đi tham gia hội đấu thầu sao? Chúng tôi muốn đi cùng anh qua đó.

Bạch Tiểu Thăng nói.

“Miếng Cháy” nghe vậy liền ngẩn người, không hiểu nói:

- Đó chỉ là hội đấu thầu mà thôi, các người cũng không xa lạ gì, đây còn chỉ tới cho có mặt, có gì hay để xem đâu?

- Không sao, chúng tôi chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm, đi tới đó một chút, xem như tùy tùng của anh thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Anh có thể hỏi ý kiến của chú anh trước, tôi nghĩ ông ấy sẽ không phản đối đâu.

“Miếng Cháy” liên tục xua tay, mỉm cười và nói:

- Bảo các người làm tùy tùng của tôi thì tôi cũng không dám.

- Nhưng chuyện này...

"Miếng Cháy" suy nghĩ một lát liền hạ quyết tâm:

- Tôi cũng có thể làm chủ! Còn không phải là đi xem sao, chúng ta đi cùng thôi!

Bạch Tiểu Thăng lập tức giơ ngón cái khen ngợi anh ta:

- Ngài Auston quả nhiên không nhìn nhầm, anh quả thật có thể một mình đảm đương một phía, làm chủ được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng khen vài câu.

“Miếng Cháy” lập tức tươi cười khiêm tốn, lại lộ vẻ đắc ý.

Mấy người nói chuyện dọc đường, chiếc xe đã nhanh chóng dừng lại ở trước một nhà hàng lớn.

“Miếng Cháy” mỉm cười và nói:

- Chúng ta ăn trưa trước đã. Ăn cơm xong còn có thể nghỉ một lát, sau đó hãy qua. Thật ra trong hội đấu thầu chúng ta chỉ cần ra vẻ một chút thôi, thật sự không có gì để xem đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không nhắc tới chuyện hội đấu thầu nữa:

- Tôi nghe nói tôm Lam Long trong đảo Ô này là tuyệt nhất, tôi đã sớm muốn nếm thử rồi.

Vừa nói tới ăn “Miếng Cháy” liền hưng phấn:

- Lát nữa tôi sẽ cố gắng giới thiệu với các người.

Khi nói chuyện, “Miếng Cháy” nhanh nhẹn xuống xe, tự mình đứng ở cửa và giơ tay lên che đỉnh đầu cho ba người.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe, nhìn nhà hàng với phong cách mới lạ thì đều âm thầm gật đầu.

Xem ra, ngài "Miếng Cháy" này thật sự rất để ý chuẩn bị cơm ăn.

Mọi người đi vào phòng riêng của nhà hàng, “Miếng Cháy” dường như tìm được lĩnh vực mình am hiểu nhất trong đời, bắt đầu không ngừng giới thiệu với ba người Bạch Tiểu Thăng về đặc sản, thức ăn ngon trong đảo Ô, quả thật thuộc như cháo chảy, rõ như lòng bàn tay.

Từng món ăn nhanh chóng được bưng lên. “Miếng Cháy” còn mượn cơ hội giảng giải về món ăn, bản thân còn không quên ăn rất nhanh.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không hề không nhắc tới công việc, để tránh khỏi mất hứng, bọn họ đều nói chuyện ăn uống.

“Miếng Cháy” nói tới thức ăn ngon địa phương, ba người Bạch Tiểu Thăng lại giới thiệu cho anh ta về món ăn quý và lạ của Trung Quốc.

Cứ trò chuyện như vậy, “Miếng Cháy” chợt có tình cảm khó nói với Trung Quốc.

Bữa cơm này, thật ra cả khách và chủ đều vui mừng:

“Miếng Cháy” càng thêm thiện cảm với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Ăn cơm xong, “Miếng Cháy” bảo người dọn bàn và bắt đầu gọi các món trà cùng cà phê nổi tiếng ở địa phương.

Lâm Vi Vi ngửi mùi cà phê đặc biệt này, mùi thơm quanh quẩn, cô bưng lên còn hỏi:

- Đây là cà phê gì mà thơm quá, mùi này khác hẳn với những loại chúng tôi đã uống trước kia.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Vi Vi uống một ngụm nhỏ.

- Đây là cà phê phân mèo rất nổi tiếng trong đảo Ô, chính là cho mèo xạ hương ăn hạt cà phê, chờ nó thải ra thì mới gia công tiếp.

"Miếng Cháy" vừa nhấm nháp vừa mỉm cười nói.

Vẻ mặt Lâm Vi Vi thoáng biến đổi, rất bình tĩnh phun cà phê ra và đặt cốc xuống.

Cho dù cà phê này đúng là rất tốt, nhưng cô lại có phần khó tiếp nhận nổi.

- Cô uống đi, công nghệ lấy cà phê này ra cũng rất đặc biệt đấy, phải tranh thủ uống lúc nóng mới đủ vị, nguội rồi sẽ mất ngon.

"Miếng Cháy" thúc giục.

Lâm Vi Vi cười gượng gạo nhưng không động vào nữa.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh thấy Lâm Vi Vi lúng túng vậy liền cười mà không nói, cầm hồng trà cụng cốc với nhau và thản nhiên nhấm nháp.

- Nói lên hồng trà này thật ra cũng không bình thường đâu.

"Miếng Cháy" thấy thế, không nhịn được nói.

- Được rồi, anh không cần nói đâu!

Bạch Tiểu Thăng đúng lúc ngăn cản anh ta lại và đặt chén trà xuống:

- Ngài 'Miếng Cháy', bằng không chúng ta đi tới hội đấu thầu đi.

Lôi Nghênh cũng kinh ngạc nghi ngờ liếc nhìn chén trà và đặt xuống.

- A, bây giờ sao?

"Miếng Cháy" liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay của mình, sau đó nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Có thể quá sớm không? Từ đây qua đó chỉ mất có nửa giờ, bây giờ còn tới hai giờ nữa đấy.

- Vậy chúng ta lại nói chuyện một lát về công ty Lam GO kia vậy.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Thật ra cũng không chỉ công ty này, tôi nghe nói ở các đảo của Moglan đều có mấy công ty còn của tập đoàn Chấn Bắc.

“Miếng Cháy” gật đầu, ngạc nhiên nói:

- Có thì có, nhưng sao anh lại giống như đặc biệt cảm thấy hứng thú về chúng vậy?

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ nói:

- Trừ các công ty địa phương của gia tộc các anh, công ty lớn hơn nữa không đều là dưới quyền của tập đoàn Chấn Bắc chứ?

Đây coi như là một sự thổi phồng của Bạch Tiểu Thăng.

“Miếng Cháy” nghe Bạch Tiểu Thăng nói gia tộc của mình còn xếp hạng trước những công ty con của tập đoàn Chấn Bắc liền cao hứng:

- Vậy tôi lại nói cho các người biết một chút vậy.

Người này thật sự dễ nói chuyện, thảo nào bị cử tới tham gia một trọng trách đi qua như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, trong lòng thấy buồn cười.

Tiếp theo, “Miếng Cháy” lại giới thiệu cho ba người Bạch Tiểu Thăng về những công ty của tập đoàn Chấn Bắc ở Moglan.

Cho dù từ trên internet có thể điều tra được tài liệu, nhưng qua miệng người khác nói ra, sẽ thêm nhiều tin tức hơn.

Từ trong miệng người địa phương như “Miếng Cháy” càng có thể nói ra một ít tin tức thú vị khác.

Chờ trò chuyện đủ rồi, Bạch Tiểu Thăng đúng lúc nhắc nhở "Miếng Cháy" có thể đi tới hội đấu thầu.

“Miếng Cháy” nhìn đồng hồ, cũng lập tức gật đầu:

- Cũng đến giờ rồi, vậy chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền đứng lên trước.

Thật ra anh muốn nhanh chân đến xem thử cảnh tượng hội đấu thầu này thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận