Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2520: Xung đột (2)

Phó tổng giám đốc Ma Căn đi tới sau lưng Bạch Tuyên Ngữ, lên tiếng nói:

- Còn có, Caroline chính là bị hắn ép chết!

- Hắn còn cổ động em trai của Caroline cướp vị trí gia chủ, thủ đoạn bỉ ổi!

- Mặt khác, hắn còn cấu kết với Margaret, dùng một đống chứng cứ hoàn toàn không có thực xem là chứng cứ tới ép tôi!

- Lại vừa rồi, cũng là hắn kiên quyết yêu cầu tiếp tục tổ chức cuộc họp này, điều này đúng là vô nhân tính!

- Ngài Tuyên Ngữ, Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, ngài phải làm chủ cho tôi đấy! Bằng không, bằng không, tôi sợ rằng cũng sẽ phải đi theo con đường của Caroline, tôi sẽ nhảy từ tòa nhà này xuống...

Phó tổng giám đốc Ma Căn nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói cũng kèm theo tiếng khóc nức nở.

Cơn giận của Bạch Tuyên Ngữ vốn đã dịu xuống lại bừng bừng dâng lên, híp mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, còn không quên quay đầu an ủi Phó tổng giám đốc Ma Căn nói:

- Ngài yên tâm, ngài Ma Căn. Hôm nay có tôi ở đây, không ai có thể động vào ngài!

- Ôi! Ôi!

Nghe Bạch Tuyên Ngữ ở trước mặt mọi người "Hứa hẹn" như vậy, Phó tổng giám đốc Ma Căn lập tức liên tục gật đầu, mắt lóe lên ánh sáng lạnh, liếc trộm Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, chúng tôi có đầy đủ vật chứng, nhân chứng liên quan tới vấn đề của Phó tổng giám đốc Ma Căn, tất cả đều có thể kiểm chứng được. Mặt khác, hội nghị được thực hiện phù hợp với quy định của tập đoàn, cho dù là ngài cũng không thể ngông cuồng đưa ra quyết định!

Bạch Tiểu Thăng thấy Bạch Tuyên Ngữ nói vậy, lập tức nhắc nhở.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt lạnh lùng:

- Vừa rồi cậu nói rất hay, cậu muốn nói quy định, vậy tôi lại nói quy định với cậu.

- Cậu có chức vụ gì, tôi lại có chức vụ gì chứ?

Bạch Tuyên Ngữ ngang nhiên nói:

- Bây giờ tôi lấy thân phận của Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị quyết định dừng cuộc họp. tất cả công việc chờ sau này lại nói. Lẽ nào, cậu muốn chống lại sao!

Trước của Bạch Tuyên Ngữ rất rõ ràng, là người chịu trách nhiệm cao nhất của tập đoàn nói ra chính là quyết định cho tất cả, không cho phép thương lượng.

Anh ta rõ ràng đang áp chế Bạch Tiểu Thăng, cũng là đang áp chế mọi người ở đây.

Ngày hôm nay đã đủ nhiều chuyện rồi, tiếp theo còn có vô số rắc rối cần phải đối mặt, anh ta không muốn mọi chuyện lại thêm phức tạp nữa.

Nhỡ một vị phó tổng giám đốc lại xảy ra chuyện sẽ không có cách nào giải thích với bên ngoài. Đến lúc đó dư luận lật trời, thị trường chứng khoán của công ty sẽ bị đả kích lớn.

Tổn thất đó là không thể đo lường.

Bạch Tuyên Ngữ cho rằng anh ta đang suy nghĩ tới toàn cục.

Còn nữa, Bạch Tuyên Ngữ thấy, Phó tổng giám đốc Ma Căn trước sau vẫn ủng hộ mình, những cống hiến của ông ta với tập đoàn trong mấy năm nay mọi người đều biết, nếu phạm phải chút vấn đề sai lầm là điều khó tránh khỏi.

Ở đây có người nào mà hoàn toàn không vấn đề.

Có câu nước quá trong ắt không có cá, vấn đề có nghiêm trọng mấy đi nữa cũng có thể chờ sau này từ từ nói, chậm rãi tính toán, không đáng phải giải quyết trong một ngày này.

Nghe Bạch Tuyên Ngữ nói này, trong lòng Phó tổng giám đốc Ma Căn mừng thầm, giống như thấy được cơ hội sống lớn.

- Tôi không phải muốn chống lại quyết định của Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, mà chuyện này đã có kết luận, vừa rồi lúc ngài tiến vào, cuộc họp đã kết thúc, ý kiến xử lý đối với Phó tổng giám đốc Ma Căn đã được đưa ra. Chẳng lẽ Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị muốn lấy thân phận, chức vụ của mình để chống lại nghị quyết của 'Cuộc họp mười lăm người' trong tập đoàn, phản đối quyền mà thành viên hội đồng quản trị cục giao cho chúng tôi sao? !

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng từ chậm tới nhanh, cuối cùng quát hỏi.

Ánh mắt Bạch Tuyên Ngữ lập tức như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn thẳng Bạch vào Tiểu Thăng.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng nói không sai, cuộc họp đã kết thúc, quyết định đã được đưa ra, cho dù là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị cũng không có cách nào thay đổi, đây cũng là quy định của tập đoàn!

Ôn Ngôn đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, giọng nói kiên quyết, ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Bạch Tuyên Ngữ sắc bén nhìn người anh em hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với mình. Trước đây cậu ta chưa từng trái lời mình như vậy, cho dù từng có chút cứng rắn cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy.

Hôm nay vì ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, Ôn Ngôn lại dám nói như vậy!

- Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, lời Bạch Tiểu Thăng vừa nói không phải là giả, cuộc họp này đã kết thúc, quyết định đã được đưa ra.

Lại một giọng nói chậm rãi vang lên.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn sang, không ngờ phát hiện ra là Lý Vận Nguyên, thậm chí ngay cả ông cũng đứng ra làm chỗ dựa cho Bạch Tiểu Thăng.

- Không sai, tôi có thể làm chứng, đã có nghị quyết!

- Là quyết định theo đúng quy trình chính quy!

- Theo quy định của tập đoàn, nếu Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị ngài vắng mặt, lại không thể dao động tới kết quả!

Hết người này tới người khác bắt đầu lên tiếng.

Từng phó tổng giám đốc, tổng giám đốc sự nghiệp bắt đầu cho thấy lập trường của mình, vừa rồi bọn họ trước sau không nói lời nào, bây giờ lại đều đứng ra làm chỗ dựa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn hết người này tới người khác, vẻ kiên quyết trong ánh mắt nhạt dần.

Phó tổng giám đốc Ma Căn ở sau lưng anh ta thấy vậy lại tái xanh, môi run rẩy.

Những người này bất kể là từ suy nghĩ chính nghĩa hay bỏ đá xuống giếng đều muốn ông ta phải chết.

Còn là sự đồng lòng chưa bao giờ có!

Đợi sau khi người cuối cùng lên tiếng, Bạch Tuyên Ngữ cuối cùng gật đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói:

- Được, được lắm. Quy trình của cậu dùng rất chính quy, rất thành thạo. Nhưng cậu cũng phải biết rằng, lão chủ tịch để lại quy định, nếu như muốn xử lý một vị phó tổng giám đốc thì cần phải được bảy đại phó tổng giám đốc biểu quyết, hơn một nửa thông qua mới có thể chắc chắn. Vậy tôi lại chờ kết quả biểu quyết kia!

Bạch Tuyên Ngữ nói dứt lời thì liếc mắt mọi người, sau đó xoay người rời đi.

Phó tổng giám đốc Ma Căn lén liếc nhìn mọi người rồi đuổi theo sau.

Mọi người ở đây nhìn theo hai người rời đi, trong lòng đủ cảm xúc đan xen.

- Được rồi, các vị phó tổng giám đốc, các vị tổng giám đốc sự nghiệp, bây giờ cuộc họp đã kết thúc, mọi người đi về trước đi.

Ôn Ngôn nói với mọi người.

Mọi người lặng lẽ gật đầu, từng người rời đi.

Xảy ra chuyện của Caroline, trong lòng mỗi người đều trầm xuống.

Ôn Ngôn lặng lẽ kéo Bạch Tiểu Thăng, bảo anh đi với mình tới văn phòng của mình.

Bạch Tiểu Thăng hiểu ý gật đầu.

Chờ đến văn phòng của Ôn Ngôn, cửa đóng kín lại, Ôn Ngôn mới nhíu mày.

- Tình hình nghiêm trọng rồi. Sợ rằng Bạch Tuyên Ngữ sẽ không để cho chúng ta động vào Phó tổng giám đốc Ma Căn đâu.

Ôn Ngôn dứt khoát nói.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược.

- Phó tổng giám đốc Ma Căn là người trước sau luôn kiên định ủng hộ Bạch Tuyên Ngữ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những lý do riêng.

Ôn Ngôn nói:

- Bạch Tuyên Ngữ còn là một người thuộc phái bảo thủ, không muốn cục diện bảy đại phó tổng giám đốc có biến động. Ngoài ra, có chuyện của Caroline trước đó, anh ta không muốn mọi chuyện phức tạp nữa.

- Vậy anh ta có thể dao động kết quả sao?

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.

Ôn Ngôn thở dài một tiếng, gập ngón tay nói:

- Xử lý một vị phó tổng giám đốc cần có hơn nửa trong số bảy đại phó tổng giám đốc thông qua mới được. Vậy ít nhất phải là bốn vị. Lúc này phó tổng giám đốc Lộ Thành An đang bệnh nặng nằm viện, cho dù có muốn ngồi xe lăn cũng không ra được, chỉ còn lại sáu người, trừ đi bản thân Phó tổng giám đốc Ma Căn thì còn lại năm người. Mà trong năm người này phải có bốn người đồng ý mới có thể được!

- Vừa rồi cậu có để ý không? Có hai vị phó tổng giám đốc nói muốn xử phạt Phó tổng giám đốc Ma Căn nhưng cũng không mạnh mẽ lắm. Nếu Bạch Tuyên Ngữ thật sự muốn bảo vệ Phó tổng giám đốc Ma Căn, dựa vào anh ấy dù thế nào cũng có thể thuyết phục được một người... Sợ rằng lần này, Phó tổng giám đốc Ma Căn có thể sẽ tránh thoát được rồi!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.

Một lúc lâu sau, anh mới nói một câu.

- Không được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận