Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 687: Chỉ nói một câu



Ở Trung Kinh này, kẻ được Mưu Ngọc Thiên, Chu Huyễn thuyết phục lấy lòng thì tiền tài và quyền thế phải lớn mạnh tới trình độ nhất định.

Mưu Ngọc Thiên, Chu Huyễn cũng đã cùng nhau phân tích qua về Bạch Tiểu Thăng.

Bàn về tiền tài, Bạch Tiểu Thăng thuộc truyền thông Trung Kinh – được xếp top các công ty lớn nhất ở Trung Kinh, huống hồ sau lưng là tập đoàn tài chính đẳng cấp thế giới - tập đoàn Chấn Bắc, được ca tụng là "Giàu nứt đố đổ vách" .

Bàn về quyền thế, Bạch Tiểu Thăng ra vào nhà thị trưởng như là nhà riêng, cũng chẳng phải chuyện xa lạ!

Đồng thời, người này nắm trong tay dư luận, lại làm việc quả cảm, quyết đoán!

Mưu Ngọc Thiên và Chu Huyễn chỉ muốn tạo mối quan hệ thất tốt, chứ không muốn đắc tội với hắn!

Lúc này, Chu Huyễn thay đổi nụ cười, trò chuyện thân thiết như bạn cũ lâu năm với Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có Tôn Huyền Bắc vẫn còn mơ hồ, lúng túng.

Dù sao tình cảnh lúc nãy, đã để Bạch Tiểu Thăng thấy hết rồi.

- May mà Mưu Ngọc Thiên đến kịp, nếu không mình có lẽ đã đắc tội gã họ Bạch này rồi!

Chu Huyễn nghĩ đến thấy may mắn cho bản thân, thở phào một cái.

Thái độ của Chu Huyễn chuyển đổi cực kỳ tự nhiên, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vậy cũng tự khâm phục trong lòng !

Cầm được thì cũng buông được, đạo lý này không phải người bình thường nào cũng có thể dễ dàng học được đâu!

- Bạch tổng có thể đến chỗ tôi, như rồng đến nhà tôm, Chi Hào, mau gọi người giúp việc bưng trà ngon lên để cha chiêu đãi khách quý !

Chu Huyễn quát lên.

Chu Chi Hào vội vàng dặn dò người giúp việc đi làm.

Tiếng ác của Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài, đến Chu Chi Hào cũng e ngại, không dám ngạo mạn.

- Có thể gặp mặt Chu đổng, tôi rất bất ngờ và rất là vinh hạnh.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Quá khen, quá khen, đến đây, xin mời ngồi.

Chu Huyễn mau chóng mời ngồi xuống.

Mưu Ngọc Thiên cũng tươi cười, mời Bạch Tiểu Thăng lên ngồi vị trí chủ tọa.

Bạch Tiểu Thăng chẳng nhún nhường, nhưng cũng không ngồi xuống, mà nghiêng đầu nở nụ cười với Tôn Huyền Bắc.

- Tôn lão, xin mời!

Tôn Huyền Bắc ngẩn ra nhưng lập tức nở nụ cười, cất bước đi tới.

Đi ngang qua Chu Huyễn, bà liếc người đàn ông này một chút.

Cậu nói với tôi rằng, ở đây tôi không có tư cách bàn điều kiện cùng cậu, bây giờ thì sao đây!

Dù ý tứ của ánh mắt này khá rõ ràng nhưng Chu Huyễn vẫn mỉm cười giả vờ như không thấy.

Tôn Huyền Bắc thầm than trong lòng, tham vọng của người đàn ông này so với năm đó còn lớn hơn, chuyện gì cũng đặt chữ "Lợi ích" lên đầu tiên, cho dù là bộ mặt cũng không ngoại lệ! Năm đó bà xem thường hắn, cũng do tham vọng đó của Chu Huyễn!

Tôn Huyền Bắc ngồi xuống, Chu Huyễn cũng mời Bạch Tiểu Thăng vào chỗ, lần này Bạch Tiểu Thăng không có từ chối.

Sau đó, Mưu Ngọc Thiên, Chu Huyễn cùng tất cả mới ngồi xuống.

Người hầu sắp xếp căn phòng này, Chu Chi Hào cũng để Lỗi Trát đi ra ngoài.

Lỗi Trát thấy Lôi Nghênh coi mình như không tồn tại thì vội vã chạy trối chết như chó mất chủ.

Mọi người tuy rằng ngồi xuống nhưng hầu hết ánh mắt đều hội tụ trên người Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, hắn mới là nhân vật quan trọng nhất ở đây!

Mọi người có thể được ngồi xuống cũng bởi vì sự có mặt của hắn.

- Chu đổng, hôm nay tôi cùng Tôn lão tới đây là vì tìm một người bạn. Không biết ông có thể tạo thuận lợi cho cô ấy ra gặp chúng tôi?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Việc ngài giao phó không thành vấn đề!

Chu Huyễn cười nói, ra hiệu cho Chu Chi Hào.

- Đi mời cô gái kia lại đây!

Chu Chi Hào một tiếng cũng không dám cãi lại, vội vã đi dẫn người.

Hắn say đắm Hoắc Thiên Tầm đa phần chỉ là ham muốn cá nhân, chỉ sợ không chịu được thử thách lần này.

Nhân dịp này, Chu Huyễn, Mưu Ngọc Thiên cùng tán gẫu với Bạch Tiểu Thăng.

Tôn Huyền Bắc lẳng lặng nhìn.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với hai lão già kia vẫn ứng đối tự nhiên, ăn nói thoả đáng, bà cũng một lòng tràn đầy khâm phục.

- Người trẻ tuổi này không những thân thủ giỏi, kiến thức ăn nói cũng đều không thua kém gì hai người kia. Biết lễ tiết, hiểu biến hóa, thực sự gần như là người đàn ông hoàn hảo!

Tôn Huyền Hắc nhủ thầm trong lòng.

Đồng thời, bà cũng thở dài một tiếng, lòng thầm nghĩ -Đại Sơn đồ đệ ngốc của ta, cũng may là con hôn mê, để con tỉnh táo mà biết được có người khác xuất sắc như vậy lại sợ con càng không chịu được. Có người đàn ông xuất sắc như vậy, Thiên Tầm làm sao coi trọng con được đây.

Bạch Tiểu Thăng đang cùng bọn họ trò chuyện.

Chu Chi Hào đã trở về, đi theo sau hắn là Hoắc Thiên Tầm và Đỗ Quế Lan.

Hoắc Thiên Tầm nhìn thấy Tôn Huyền Bắc thì vui vẻ khó kìm, thấy cả Bạch Tiểu Thăng thì càng vui sướng hơn.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng ngồi một chỗ với Chu Huyễn và Mưu Ngọc Thiên. Lại còn trò chuyện tự nhiên với hai vị đại nhân này, cô rất là kinh ngạc đến khó tin.

- Ai da, Chu tổng, sao anh vội vã đem người lại đây làm gì, anh biết không tôi cũng gần như khuyên giải được Thiên Tầm rồi.

Đỗ Quế Lan vào đến cửa vẫn còn lải nhải không ngừng.

Cô ta có thể khuyên giải Hoắc Thiên Tầm mới là chuyện lạ, lời nói đó mục đích chỉ muốn tạo chút hi vọng trong lòng Chu Chi Hào, khiến hắn không có tìm ả đòi nợ mà thôi.

- Đừng nói nữa !

Chu Chi Hào trừng mắt nhìn ả một cái.

Cô ta chẳng thèm nhìn một chút mặt mũi những người đang ngồi nơi này là ai, có đến lượt ả ta được nói chuyện hay sao!

- Đây là chị dâu của Thiên Tầm có phải không, tôi nghe nói là cô ta ham thích cờ bạc, xem ra đã ngấm vào máu rồi! Chu thiếu gia lại đi giao du cùng với ả, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Chu Huyễn.

- Tôi còn nghe nói nơi này của ông còn có một màn đánh cuộc, Chu đổng có biết chuyện này không?

Câu nói này làm cho Chu Chi Hào tái mặt.

Chu Huyễn ngẩn người ra, trừng mắt nhìn con trai của chính mình.

- Thật sự có chuyện này sao ?

Chu Chi Hào ngơ ngác, mắt nháy nháy mấy cái, nửa ngày cũng không lên tiếng nổi.

- Cậu nói ai là loại ham mê cờ bạc, cậu là ai hả ?

Đỗ Quế Lan trông thấy một thanh niên lạ mặt vô cớ nói mát mình, liền giãy nảy kêu lên.

Bạch Tiểu Thăng không thèm liếc mắt nhìn ả, chỉ mỉm cười cúi đầu xuống uống ly trà.

Loại chuyện vặt này tự khắc có người khác xử lý.

Đúng như dự đoán, một tiếng bạt tai cực kỳ thanh thúy vang lên.

Đỗ Quế Lan quay tại chỗ hai vòng, Chu Chi Hào thì nổi trận lôi đình.

- Đưa con đàn bà này ra ngoài cho tôi!

Lập tức có người tiến lên túm vai nắm tóc lôi Đỗ Quế Lan ra ngoài, sau đó bị giam ở một phòng riêng biệt, người bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng la hét.

Bạch Tiểu Thăng cũng chẳng cần quan tâm đến ả ta sẽ có kết cục gì.

- Chu Chi Hào, bây giờ con bị đình chỉ chức vụ! Cút về nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho ta! Chờ ta tra xong chuyện ở đây, sẽ quay lại tính sổ với con sau!

Anh mắt Chu Huyễn ác liệt.

Chu Chi Hào tái mặt, đau khổ gật đầu đáp.

- Vâng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói một câu đủ để Chu Huyễn bãi chức cả con ruột, còn nói muốn đích thân tự chỉnh đốn hắn.

Điều này làm cho Hoắc Thiên Tầm cũng phải ngây người.

- Vố này thật quá đẹp đi!

Sau đó, trong ánh mắt của Hoắc Thiên Tầm lộ ra tia sáng hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng lại nói chuyện cùng với hai người Chu, Mưu thêm một lúc.

- Hỏng rồi!

Mưu Ngọc Thiên bỗng nhiên vỗ đùi, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

- Bí thư thành phố Trương Manh bây giờ đang khảo sát ở công ty của tôi, nãy tôi có định đi về rồi. Nhưng mà vừa nhìn thấy Bạch lão đệ, tôi lại quên khuấy đi!

Làm gì có chuyện Mưu Ngọc Thiên thật sự quên chứ, đây rõ ràng là hắn cố ý nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

- Mưu lão ca không cần phải gấp, tôi quan hệ với Trương bí thư không tệ, chỉ cần nói một tiếng là được.

Bạch Tiểu Thăng tiện tay rút ra điện thoại di động của mình bấm số gọi đi, lại còn sợ Mưu Ngọc Thiên không yên lòng nên cố ý mở cả loa ngoài.

Chỉ vài tiếng chuông vang lên, bên kia đã bắt máy.

Tiếng của Trương Manh vang lên.

- Tiểu Thăng hả, có chuyện gì không, sao lại gọi điện thoại cho tôi?

Giọng điệu của Trương Manh vô cùng thân thiện, cứ như bạn bè thân thiết nói chuyện.

Mưu Ngọc Thiên cùng Chu Huyễn âm thầm liếc mắt nhìn nhau một cái, cả Tôn Huyền Bắc cũng phải bất ngờ.

- Trương bí thư, cậu đang khảo sát ở công ty của tổng giám đốc Mưu Ngọc Thiên phải không?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ông ấy đang đi cùng với tôi đây, chắc không có cách nào về bên đó tiếp đón cậu được rồi.

- Không sao đâu, mọi người đang có việc thì cứ tiếp tục đi, tôi sẽ đi dạo mấy vòng thôi.

Trương Manh nói tiếp.

- Tiểu Thăng à, thị trưởng Quý có nói với tôi là lâu lắm rồi cậu không có ghé qua, nếu cậu có thời gian thì đi tìm ngài ấy uống trà. Đương nhiên là sẽ xem cậu rảnh lúc nào mới được chứ!

Thị trưởng Quý lại chủ động mời Bạch Tiểu Thăng uống trà, lại còn phải xem thời gian của hắn.

Vẻ mặt mọi người đều biến hóa.

- Được, sau này có thời gian thì tôi sẽ đi qua đó. Cậu tiếp tục khảo sát đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, sau đó tắt điện thoại di động.

Hắn nở nụ cười với Mưu Ngọc Thiên.

- Giải quyết xong.

Bạch Tiểu Thăng sớm đã nhìn thấy sự rung động trong mắt họ, vả lại hắn gọi cú điện thoại này cũng là cố ý.

Không làm như vậy sao có thể khiến nhà họ Mưu, nhà họ Chu sợ hãi được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận