Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1720: Đi cứu Daisy (1)

- Khụ!



Bạch Tiểu Thăng tằng hắng một cái.

Bọn họ chỉ là gặp chuyện bất bình, càng thâm nhập vào, dường như khỏi phải tham gia, vậy cũng không cần nghe những người này cãi cọ nữa.

Một tiếng ho khan này vừa vang lên, âm thanh không cao, lại một lần nữa làm cho người đàn ông mặt đen phải im miệng.

Có cái nhìn trước đó của Bạch Tiểu Thăng uy hiếp, hắn không dám không tuân theo.

Daisy cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đồng dạng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hai người cũng cảm thấy rất đau đầu, cũng không thể ra lệnh cưỡng chế chủ nợ không lấy tiền được, bản thân mình bỏ tiền ra trả nợ cho tiểu cô nương này sao? Dường như cũng không thích hợp. Cứu cấp không cứu nghèo, dùng tiền như thế, luôn cảm thấy không đúng.

Đơn giản, bọn họ để Bạch Tiểu Thăng tới quyết đoán.

- Chúng ta đã gặp được chuyện này thì tự nhiên phải xen vào.



Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ người đàn ông mặt đen,



- Như vậy, hiện tại có các ngươi thể đi.

Sau đó, hắn lại nhìn về phía Daisy,



- Tiểu cô nương, chúng ta gọi cho cô một chiếc xe, cô cũng nắm chặt thời gian đi đưa đồ đi!

Còn như nợ nần tồn tại giữa hai phe, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy bản thân không có nghĩa vụ phụ trách tới cùng. . .

Nếu không phải tiểu cô nương chỉ có một mình, dường như cũng không phải người lương thiện gì, cũng không có bị buộc cùng đường mạt lộ. . .

Đối với cái xử lý này của Bạch Tiểu Thăng, Daisy tự nhiên gật đầu, về phần người đàn ông mặt đen cho dù không đồng ý thì cũng không dám ngỗ nghịch.

Dù sao, thực lực của Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng bày ra đó, không nghe lời, cũng chỉ có thể ăn đấm mà thôi, ăn vị đắng còn không làm nên chuyện gì, ai mà bằng lòng làm cơ chứ.

- Vậy thì, trước tiên cứ như vậy đi.



Người đàn ông mặt đen nói lầm bầm, xem như là đồng ý.

Vì vậy ba người, Bạch Tiểu Thăng hộ tống Daisy, người đàn ông mặt đen mang theo người của hắn và cả hai người gục trên đất kia, đồng thời đi ra ngoài.

Cái này chỉ sợ là một lần "thấy việc nghĩa hăng hái mà làm" cổ quái nhất của ba người Bạch Tiểu Thăng từ trước tới nay. Không phải là đánh phục người xấu mà lại là hòa giải. Còn có, một màn mọi người cùng nhau đi ra ngoài, nhìn thật đúng là vẫn rất "hài hòa" .

Kỳ thực, vị trí hiện tại của đám người Bạch Tiểu Thăng bọn họ, đã là gần lối ra của khu dân nghèo.

Chỉ cần đi thêm ba năm phút nữa là có thể ra đường lớn, vậy thì có thể đón xe.

Người đàn ông mặt đen dẫn người đi theo phía sau đám người Bạch Tiểu Thăng, thỉnh thoảng còn vụng trộm đưa mắt nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thăng một cái.

Có quỷ mới thuận theo như vậy, hắn bằng lòng nghe lời hòa giải hoàn toàn là bị ép buộc.

Nắm đấm của ai cứng thì nghe theo kẻ đó mà thôi!

- Đại ca, chúng ta cứ như vậy mà trở về sao? Chỗ của Rewpy tiên sinh phải bàn giao như thế nào bây giờ. . .



Có một gã đàn em kề tai nói nhỏ với người đàn ông mặt đen.

Người sau không hé răng, nhưng mà trong mắt lại lập lòe lúc sáng lúc tối.

Kỳ thực, Rewpy tiên sinh thông minh đã nghĩ đến sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn đã dặn dò mình nếu như vạn bất đắc dĩ thì có thể dùng chiêu đó.

Trước mắt, lẽ ra có thể dùng rồi.

Người đàn ông mặt đen đã quyết định chủ ý, nhân cơ hội đi nhanh vài bước, áp sát vào Daisy, bỗng nhiên trong miệng huyên thuyên nói một câu.

Nhất thời Daisy bị dọa cho nhảy dựng, giật mình nhìn về phía hắn.

- Ngươi làm gì đấy? !



Lâm Vi Vi bồi tiếp Daisy thấy thế bèn phẫn nộ quát lên.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng nhanh chóng đưa ánh mắt nhìn sang.

Người đàn ông mặt đen nhất thời nhếch miệng cười lên một tiếng, ngượng ngùng lui ra phía sau.

Ánh mắt Daisy đã có hơi kinh dị, còn có chút hoảng hốt.

- Không sao chứ, bọn họ nói gì đó?



Lâm Vi Vi hỏi.

Vừa mới nãy, người đàn ông mặt đen chỉ dùng một loại Thổ Ngữ bản địa để nói, có chút giống như tiếng Bồ Đào Nha, lại không hoàn toàn như vậy. Tất nhiên Lâm Vi Vi không thể nào nghe hiểu được. Trên thực tế, coi như là người biết tiếng Bồ Đào Nha thì cũng nghe không hiểu.

- Không, không có gì!



Daisy lắc đầu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người đàn ông mặt đen, rồi lại nhìn Daisy, khẽ cau mày, nhưng không có lên tiếng.

Sau cùng, mọi người tới ven đường.

Đám người đàn ông mặt đen đàng hoàng đi trước.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ thì chờ giây lát, vừa vặn có một chiếc xe taxi chạy tới, liền đưa Daisy lên xe.

Daisy rõ ràng có vài phần trầm mặc, nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Điều này làm cho ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với nàng lại tốt đẹp hơn mấy phần.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn theo Taxi rời đi, lúc này mới đi về phía khách sạn.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng đi mấy bước, nhịn không được quay đầu lại, bước chân một lần nữa sững lại, cả kinh bật thốt,



- Không tốt!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhất thời quay đầu lại nhìn sang.

Chỉ thấy ở phía xa, chiếc xe taxi mà Daisy ngồi kia chợt dừng lại, nhóm người đàn ông mặt đen nọ thì tiến vào trong xe.

- Tại sao vậy?



Lâm Vi Vi nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Những người đó ngăn cản xe sao? !



Lôi Nghênh cũng kinh hãi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng thì híp mắt lại, lẩm bẩm nói ra,



- Không, ta thấy là Daisy bảo tài xế dừng lại. Quả nhiên cô ấy tin câu nói kia!

Câu nào?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sửng sốt, giật mình nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Chẳng lẽ, Bạch Tiểu Thăng có thể nghe hiểu cái câu thổ ngữ cổ quái mà người đàn ông mặt đen kia đã nói sao? !



Cô bé Daisy con lai, mới vừa được cứu ra từ trong tay đám người đàn ông mặt đen, vừa quay đầu lại đã "tự chui đầu vào lưới", đây quả thực là việc làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Về phần Bạch Tiểu Thăng thì dường như lại biết nguyên nhân ra sao. Mới vừa rồi, hắn nghe hiểu những lời mà người đàn ông mặt đen kia đã nói với Daisy.

- Anh Tiểu Thăng, mới nãy rốt cuộc là người nọ đã nói cái gì thế? !



Lâm Vi Vi nhịn không được vội vàng hỏi thăm.



Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng ngưng mắt nhìn chiếc Taxi nổ máy rời đi, trong lòng âm thầm ghi nhớ bảng số xe, đoạn mới chậm rãi trả lời Lâm Vi Vi,



- Ta nghe đại khái ý tứ là, người kia nói cho Daisy, anh trai của cô ấy đang ở chỗ của bọn họ, hay hoặc là, là bọn hắn biết nơi anh trai của cô ấy đang ở!

Lúc này Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới chợt hiểu ra.

Hóa ra, đúng là cái thông tin này!

Người đàn ông mặt đen đã từng nói qua, anh trai Daisy đã chạy trốn, cho nên muốn tìm nàng đòi tiền, hiện tại còn nói biết hành tung anh trai của nàng. Chắc là Daisy lo lắng cho an nguy của anh trai nên mới cam nguyện đi theo đám người bọn họ.

- Cũng trách ta, lúc đó, ta thấy nàng đang do dự, nhưng cảm giác được nàng không sẽ vọng động như vậy, trước tiên chúng ta đưa cô ấy rời khỏi thì cô ấy sẽ thông báo người nhà xử lý, cho nên ta cũng không có can thiệp!

Trên mặt của Bạch Tiểu Thăng không khỏi lộ ra vài phần tự trách.

- Chuyện này sao có thể trách anh được chứ, anh Tiểu Thăng. Chỉ là, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?



Lâm Vi Vi gấp giọng hỏi thăm.

Xe taxi kia đã lái ra khỏi phạm vi nhìn, dựa vào hiện tại bọn họ không có bất kỳ một loại công cụ giao thông nào, muốn đuổi theo nhất định là không đuổi kịp.

- Cuối cùng ta vẫn cảm thấy trong lòng bất an, nghĩ có khi nào cô bé kia gặp phải nguy hiểm hay không, chính là bọn họ cầm đi đồ của cô bé, cô bé trở về cũng không thể giao được nha!



Lôi Nghênh cau mày, lẩm bẩm nói ra.

Chuyện này, nếu là bọn họ không thấy được thì cũng thôi, thấy được rồi, lúc đầu không có để ý, tiện tay báo cảnh sát cũng còn tốt. Nhưng mà rõ ràng thấy được, cũng đã nhúng tay, xía vào, lại được đến cái kết quả không an lòng như thế, dẫu sao cũng khiến người ta rất không thoải mái. Khiến người ta có chút ăn ngủ không yên.

Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ hắn quyết định.

- Nếu đã nhúng tay vào rồi, vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng!



Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói,



- Như vậy đi, Vi Vi, cô hãy quay về khách sạn trước, ta và Lôi Nghênh đi một chuyến!

Bạch Tiểu Thăng là muốn đi cứu người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận