Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2296: Nghĩ cách cứu nhanh nhất trong lịch sử (1)

Sau khi Robert làm xong biên bản vẫn cảm thấy chưa hoàn hồn được. Không biết Bạch Tiểu Thăng kiếm đâu ra mặt mũi lớn như vậy, không ngờ mới tới đã có thể đi gặp cục trưởng.

Ngay cả người cảnh sát lúc này đang ghi chép biên bản cho mình cũng kiên trì lại nhiệt tình một cách lạ thường, hỏi tỉ mỉ cặn kẽ từng chi tiết một.

Dù trong lòng Robert đang nôn nóng cũng cảm thấy anh ta làm thẩm vấn điều tra này thật sự quá cẩn thận.

Không bao lâu, cửa phòng làm việc lại mở ra, một đám đông đi tới.

Người cảnh sát đang ghi chép làm biên bản cho Robert lập tức đứng phắt dậy và cúi chào.

Lúc này Robert mới phát hiện ra người đi đầu là một ông già da đen với vóc dáng không cao lắm, trên gương mặt đầy nếp may, nhưng cơ thể rất rắn chắc, ánh mắt sáng ngời.

Đây là cục trưởng Cục cảnh sát Hank trong khu Eisenlag, Robert vẫn nhận ra được đối phương.

Dù sao ở đây, Robert cũng xem như là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, hằng ngày sẽ tham dự một vài bữa tiệc của một vài nhân vật nổi tiếng, luôn có thể nhìn thấy vài nhân vật lớn, chỉ có điều có duyên gặp nhưng không có nhiều cơ hội giao lưu.

Dù sao, gia tộc Robert đứng đầu Bắc Mỹ, nhưng ở Osan lại không có danh tiếng lớn như vậy, tất nhiên cũng không mấy được coi trọng.

Nhưng lúc này, cục trưởng Hank vừa tới nhìn thấy Robert đã nghiêm túc nắm tay, miệng nói:

- Ngài Robert, tôi đã biết rõ tình hình bên phái ngài! Mong ngài hãy yên tâm, cũng mong ngài tin tưởng vào chúng tôi, chúng ta nhất định sẽ cứu cô Lorna an toàn trở ra! Chúng ta sẽ không để mặc cho mỗi người dân của thành phố Eisenlag phải rơi vào vòng nguy hiểm! Bây giờ còn chưa tới mười hai giờ, chính là thời cơ tốt nhất để nghĩ cách cứu người!

Những lời gần như "an ủi" này làm cho Robert thấy mờ mịt.

Anh ta tất nhiên hy vọng chuyện của Lorna được coi trọng, nhưng cục trưởng Hank đi qua lại trịnh trọng nói ra những lời như vậy, cứ làm cho anh ta cảm giác không dám tin.

Cục trưởng Hank chỉ cần nhắc nhở người phía dưới một câu là tốt rồi, cần phải đích thân qua sao?

- Ngài nói rất đúng.

Robert lẩm bẩm.

Khi lên tiếng trả lời, đồng thời anh ta còn không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng bên cạnh.

Anh ta sớm nghe nói Osan giam giữ Bạch Tiểu Thăng vô lý nên đã xin lỗi anh, chẳng lẽ còn ngầm cho anh chút quyền lợi đặc biệt nào đó sao?

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng dùng nó vào chuyện này à?

Trong lòng Robert đầy ngờ vực vô căn cứ, lại càng thêm biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

Trải qua chuyện này, anh ta xuất phát từ lợi ích và hợp tác với Bạch Tiểu Thăng trong, chắc chắn lại tăng thêm một phần tình cảm cá nhân ở trong đó.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với Robert nhưng không giải thích gì.

Cục trưởng Hank “an ủi" Robert xong mới quay đầu lại, cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài yên tâm, chắc chắn không có chuyện gì đâu!

Cục trưởng Hank xưng hô với Bạch Tiểu Thăng, không ngờ biến thành cách xưng hô cung kính!

Robert kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, không hiểu có cảm giác - Bạch Tiểu Thăng giống như lãnh đạo cấp trên của Hank vậy...

Nhất định là mình cảm giác sai rồi. Trong lòng Robert thầm nghĩ.

Thật ra anh ta không đoán sai, tù trưởng Bạch Tiểu Thăng có thể ảnh hưởng, thậm chí bổ nhiệm hoặc cách chức bất kỳ một quan viên nào của Eisenlag.

Trong lúc chờ đợi, lại có một người từ phía sau đám người đi tới. Đó chính là người cảnh sát trung tuổi lúc trước.

Cục trưởng Hank thấy ông ta lập tức vẫy tay. Ông ta vội vàng chen qua.

- Anh đã thông báo cho mọi người chưa?

Cục trưởng Hank nghiêm túc hỏi.

- Tất cả những cảnh sát không có vụ án khẩn cấp đều đã được thông báo, bọn họ đang nhận trang bị, năm phút sau là có thể xuất phát.

Người cảnh sát trung tuổi báo cáo.

Bất kể nói thế nào, câu trả lời này cũng làm cho Robert lập tức phấn chấn.

Nói vậy, anh ta tin tưởng Lorna sẽ nhanh chóng có tin tức thôi... Trong lòng Robert cháy lên hy vọng.

- Vậy còn đội Đội chiến thuật và cứu hộ đặc biệt thì sao?

Cục trưởng Hank nói.

Robert nghe được tên này thì tim trững lại.

Đây chính là đội cảnh sát đặc biệt nổi tiếng ở Eisenlag, thậm chí là Osan, bọn họ được trang bị hoàn mỹ, từ chiến xa đến máy bay trực thăng đều đầy đủ cả.

Nếu bọn họ cũng gia nhập tìm kiếm cứu hộ, vậy hi vọng sẽ tăng lên rất nhiều!

- Đội một, hai, ba đã chuẩn bị, sẽ cùng lúc xuất phát...

Người cảnh sát trung tuổi trả lời.

Chỉ riêng Đội chiến thuật và cứu hộ đặc biệt đã có tới ba đội sao? Robert nghe vậy càng thêm phấn chấn.

Cục trưởng Hank trực tiếp giơ tay ngắt lời người cảnh sát trưởng trung tuổi và quát:

- Tất cả mọi người.

Cảnh sát trưởng trung tuổi giật mình.

Cục trưởng Hank kiên quyết nói:

- Ngoại trừ đội đang làm nhiệm vụ, gọi người của tất cả đội đặc biệt tới, máy bay trực thăng, xe thiết giáp đều phái ra hết cho tôi. Ngoài ra bảo bộ phận kỹ thuật trong cục gọi tất cả thành viên về, điều động hết vô tuyến điện, cameras cho tôi!

- Còn nữa, bảo tất cả mọi người điều động người cung cấp thông tin của bọn họ, lập tức lục soát tất cả các manh mối có thể...

- Mặt khác...

Theo từng chỉ thị của cục trưởng Hank, người cảnh sát trưởng trung tuổi gật đầu hoàn toàn không do dự, cuối cùng xoay người rời đi.

Robert đứng bên cạnh nghe được cũng kinh ngạc tới mức nghẹn họng, trợn tròn mắt.

Sợ rằng thị trưởng Eisenlag mất tích cũng chỉ có thể ra đội hình như vậy mà thôi...

Chẳng lẽ Lorna thật ra còn có thân phận gì khác sao?

Hay cô ấy có quan hệ huyết thống với hoàng thất, quý tộc gì đó ở Osan...

Lúc Robert không thể tin được, cục trưởng Hank đã nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài xem, có cần liên hệ với bên quân đội nhờ trợ giúp một chút hay không...

Robert nghe được lời này thì hoàn toàn ngây ra.

Sau đó, anh ta lại nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện.

- Bây giờ đã tốt lắm rồi, cục trưởng Hank, chúng ta cứ triển khai tìm kiếm cứu hộ trước đã...

- Đúng đúng, tranh thủ thời gian!

Cục trưởng Hank đáp ứng vô điều kiện.

Ngay sau đó, cục trưởng Hank nói muốn đích thân đi chỉ huy, dẫn người xông ra khỏi phòng.

Bạch Tiểu Thăng đi tới trước mặt Robert, lắc lắc tay, kéo anh ta từ trong sự khiếp sợ trở về hiện thực.

- Anh yên tâm đi, Lorna chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười an ủi.

Robert nặn ra một nụ cười, gật đầu.

Đội hình này đủ để lật tung Eisenlag lên rồi. Cho dù Lorna bị quái thú cướp đi, sợ cũng có thể bị cứng rắn cướp về...

Robert nhìn Bạch Tiểu Thăng, thật sự không nhịn được kinh sợ hỏi:

- Anh rốt cuộc, làm sao làm được vậy...

Bạch Tiểu Thăng nhoẻn miệng cười:

- Anh không phải cho rằng tôi rất giỏi nên mới hợp tác với tôi sao? Vậy tôi tất nhiên phải thể hiện ra chút thực lực của mình, làm cho bạn liên minh của tôi tán thành rồi.

Robert nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt này với vẻ không thể tin nổi, một lát mới hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói:

- Bất kể thế nào, anh cứ nhớ tôi nợ anh một ân tình lớn!

Robert thật lòng nói ra lời này.

Anh ta thấy Bạch Tiểu Thăng nhất định đã phải trả cái giá cực lớn, mới có thể đổi lấy đãi ngộ như vậy. Người đàn ông này đủ chí cốt!

- Chờ Lorna trở về, anh lại cảm ơn tôi cũng không muộn.

Bạch Tiểu Thăng vỗ nhẹ vào vai Robert, xoay người rời đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi mỉm cười không nói, đi theo sau anh.

Robert cũng hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, sau đó cũng đi theo.

Trước quảng trường Cục cảnh sát trong khu vực Eisenlag quả thật tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ga ra mở rộng, chỉ thấy các loại xe đặc chủng đổ đầy, có thể nói là cảnh tượng hoành tráng...

Vào giờ phút này, ở trong một kho hàng bỏ hoang trong khu thành cổ của Eisenlag, bốn năm thanh niên với dáng vẻ lưu manh đang cầm chai bia, vừa uống vừa cười nói.

Mà ở trong góc là một người phụ nữ đang nằm hôn mê, tay chân bị trói. Đó chính là Lorna.

- Người phụ nữ kia có lai lịch thế nào mà đại ca tự nhiên bảo chúng ta bám theo mất mấy ngày, hôm nay mới ra tay bắt vế thế?

Có người hất cằm về phía Lorna, hỏi.

- Nhìn thì có vẻ là một cô gái bình thường, cũng không phải con gái nhà giàu có. Bắt cô ta có thể nhận được tiền chuộc cao sao?

Lại có người nghi ngờ nói.

- Các người quan tâm nhiều như vậy làm gì, dù sao đại ca nói thế nào thì chúng ta cứ làm theo thôi.

- Đây chính là trực tiếp mang từ trên đường về, không có ai thấy, sẽ không gây ra rắc rối gì chứ?

- Tôi khinh, bang Lửng Mật chúng ta đứng đầu ở Eisenlag này, ai dám gây rắc rối cho chúng ta chứ?

Trong lúc bọn họ mồm năm miệng mười bàn luận, có người nói:

- Tôi thật sự biết một ít tin tức liên quan tới cô gái kia. Tôi nghe nói có người nhờ đại ca trừng trị cô ta, nghe nói người thuê còn ở bên Bắc Mỹ, cho rất nhiều tiền đấy!

- Vậy có phải chúng ta cũng có một phần không?

Vừa nhắc tới tiền, có người lập tức lên tinh thần.

- Có, có! Mày đi tìm đại ca mà đòi đi!

Có người đùa.

Mọi người cười phá lên.

Đúng lúc này, một tiếng ho khan nặng nề truyền đến, ngay sau đó là tiếng bước chân.

Một đám người đang cười cười nói nói lập tức ngậm miệng, đồng loạt nhìn sang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận