Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1274: Tôi sẽ mua 20 năm tuổi thanh xuân của cô ấy (1)

Tại biệt viện ngay trên đỉnh núi "Linh đình tiểu trúc", là một ngôi đình dừng chân, nhìn từ xa nó rất lịch sự và tao nhã, mang đậm phong cách Trung Hoa, đây cũng là ngôi đình có tiếng của Ngụy gia.

Ngôi đình nằm cách mặt đất rất cao, tầm nhìn vô cùng đẹp, trước đình là một dòng suối chảy róc rách, trên mái hiên của đình có treo chuông gió, mang một nét thú vị.

Bên trong ngôi đình có một chiếc bàn tròn gỗ lim, có tám chiếc đôn gỗ, có thể cho tám người ngồi.

Tiệc sinh nhật trong những năm qua, Ngụy Thiên Hà đều tổ chức ở đây và năm nay cũng không có gì ngoại lệ.

Những năm qua người có thể đi cùng để tiếp đãi khách, ngoại trừ người đứng đầu Ngụy gia – Ngụy Trường Tôn, thì người được tham dự cùng sẽ là những tiểu bối có thành tích xuất sắc trong một năm vừa qua của gia tộc họ Ngụy.

Đây đương nhiên là một sự vinh dự, một sự ca ngợi, cũng là những điều mà các vị trưởng bối muốn, nhằm khích lệ tinh thần thi đua của các tiểu bối.

Chỉ có điều, năm nay không giống những năm vừa qua, có thể tham dự cùng là người cộng tác, người bạn lâu năm của Ngụy Thiên Hà.

Duy chỉ có mỗi một người ngoại lệ, đó là Bạch Tiểu Thăng.

Đến cả La Đan Luân cũng bị bác Hà cho về, nói là đưa cậu xuống sườn núi, cùng dùng cơm với những người cùng cấp của Ngụy gia.

Nói thế nào, thì đây cũng là một vinh dự.

Nhưng hôm nay, tận mắt thấy Bạch Tiểu Thăng được phép ở lại, lúc rời đi, La Đan Luân rất không nguyện ý.

Cả La Nguyệt Phong cũng cảm thấy bất lực.

Trong "Linh Đình Tiểu Trúc" tính đến tính lui thì chỉ có tám vị trí tham dự, Ngụy Thiên Hà đã là một, những người cộng tác chung đã có sáu, chỉ còn đúng một vị trí duy nhất. Về phía Ngụy Trường Tôn đã có những khách quý đến tham dự, phải tiếp đãi, đương nhiên sẽ không thể đến. Nên vị trí còn lại, chỉ có thể chọn từ các tiểu bối thay thế vào. Một mình Bạch Tiểu Thăng đã có được sự ủng hộ từ bốn người bạn của Ngụy Thiên Hà, vậy thì cậu có thể nói được gì!

Trong lòng La Nguyệt Phong tràn đầy sự tức giận, đành phải nhìn cháu trai cô đơn bước đi.

Cũng may, Ngụy Thiên Hà không nói là cấm La Đa Luân theo đuổi Ngụy Tuyết Liên, nhưng cũng chỉ là không thể hiện rõ sự cự tuyệt, so với việc ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, chênh lệch quá nhiều...

- Có lẽ, mình không nên can thiệp vào, con cháu tự có phúc của con cháu, mình còn cần phải lo lắng Đan Luân không thể cưới vợ được sao?

La Nguyệt Phong chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi bản thân.

Bên trong "Linh Đình Tiểu Trúc", tất cả mọi người đều đã vào chỗ ngồi.

Ngụy Thiên Hà đem Bạch Tiểu Thăng giữ lại bên cạnh mình, theo sát bên Bạch Tiểu Thăng là một vị lão thái thái.

Về đêm không khí trên núi có chút se lạnh, nhưng hiện giờ là ban ngày, rất thoải mái, mây vừa cao lại vừa xanh, không khí yên tĩnh, vừa thưởng thức rượu vừa ngắm cảnh đẹp, quả thật là điều tốt trong đời.

Mọi người không còn được nhìn chằm chằm vào hai ấm trà quý nữa, Ngụy Thiên Hà là người giữ của, đã trực tiếp thu lại, ai cũng không được nhìn.

Nhưng người làm ra ấm trà ấy, lại đang ở bên cạnh!

Hai vị lão thái thái bắt đầu nung nóng tình cảm, cùng Bạch Tiểu Thăng ngồi trò chuyện ở một góc, đến cả Lão đầu cũng không được phép chen ngang, mục đích là muốn gia tăng cảm tình.

Được biết Bạch Tiểu Thăng tuổi còn trẻ, đã trở thành người quản lý cấp cao của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, hơn nữa chỉ dựa vào sức của bản thân, là từng bước đi lên từ địa vị thấp nhất, làm cho mấy người họ không ngớt lời khen ngợi.

Những lời nói này đánh thẳng vào tim, giờ đây nó chỉ còn là tờ giấy mỏng manh, chỉ chưa bị phá vỡ thôi.

- Các vị trưởng bối, những gì các vị nghĩ Tiểu Thăng con hiểu. Chỉ là hiện tại con thật sự không có thời gian để làm ra chiếc ấm Tử Sa khác. Trước mắt con muốn tập trung hết sức lực vào công việc.

Bạch Tiểu Thăng áy náy nói lời xin lỗi.

Nghe được câu này, Ngụy Thiên Hà liền vuốt cằm cười,

- Đúng đúng, là đàn ông, vẫn nên đặt sự nghiệp lên đầu, không thể chỉ quan tâm những cái phụ.

Con rể tương lai của Ngụy gia, nhất định phải là nhân tài trong giới kinh doanh.

Hơn nữa, Ngụy Thiên Hà cũng không hy vọng, Bạch Tiểu Thăng có thể làm ra những chiếc ấm Tử Sa quý gì, để những người cộng tác này lấy đi, để nhìn rồi phát thèm.

Hai vị lão thái thái, cùng vị lão đầu, bỗng chốc thất thần.

- Nếu không, cậu hãy từ bỏ các chức lãnh đạo đó đi, đến nhà chúng tôi tốt hơn. Về đãi ngộ, gấp đôi hiện giờ của cậu!

Ánh mắt của Lão đầu phát sáng nhịn không được đề nghị nói.

Ánh mắt buồn bả của hai vị lão thái thái, cũng thể hiện trên khuôn mặt.

- Cái gì gấp đôi! Tiểu Thăng mà quan tâm đến đãi ngộ ư, chỉ một cái ấm Tử Sa của cậu ta, đã có thể bán ra với con số trăm triệu USD, tôi thấy nó có thể còn hơn thế nữa! Cậu ta sẽ quan tâm đến tiền ư! Thứ con người ta muốn, là sự phát triển về sau! Con à, con đến chỗ ta đi, ta sẽ cho con một vị trí cao, đảm bảo trong 10 năm con sẽ làm kinh động cả giới kinh doanh!

Vị lão thái thái mập tiếp tục phá hoại chuyện người khác.

Làm cho lão đầu tức điên lên.

- Cảm ơn bà, nhưng con cảm thấy, con rất hài lòng với công việc hiện tại.

Bạch Tiểu Thăng cười từ chối nhã nhặn.

Vị lão thái thái mập kia còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị vị lão thái thái gầy vượt trước.

- Con à, là con thích cái bảng hiệu tập đoàn Chấn Bắc này ư? Không tệ, tập đoàn này so với gia tộc của chúng ta, thậm chí so với Ngụy lão ca cũng có thực lực hơn. Con thích, cũng là đúng. Ta cùng với các lãnh đạo cấp cao bên tập đoàn Chấn Bắc, cũng có chút giao tình, ta có thể giúp con lên cao hơn. Thế nào ?

Vị lão thái thái gầy này nói rất nghiêm túc.

Điều này không phải đơn giản là về chiếc ấm Tử Sa kia, mà còn là vì nếu đầu tư trên người cậu nhóc được gia tộc họ Ngụy xem trọng, cũng là một duyên định, một cách kinh doanh.

Bạch Tiểu Thăng giật mình nhìn vị lão thái thái gầy ấy.

Vị lão thái thái này, đều quen biết với các vị lãnh đạo cấp cao tập đoàn Chấn Bắc ư ?

- Em gái à, sao hôm nay em cứ đối đầu với ta thế!

Vị lão thái thái mập bất mãn oán trách,

- Như không xung khắc với ai thế, ta cũng thử một lần, cũng có thể, để cậu trong vòng năm năm, à không, trong vòng ba năm sẽ trở thành người phụ trách tập đoàn Chấn Bắc, thậm chí cao hơn nữa!

Vị lão thái thái gầy liền nói

- Ta cũng có thể a!

Dưới sự “tranh đoạt” của ba vị trưởng bối, cũng thể hiện thế lực hùng mạnh của bản thân.

Có thể nói, nếu như bọn họ đồng ý, Bạch Tiểu Thăng sẽ như cá gặp nước.

Ngụy Thiên Hà nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cười. Tuy rằng ông không mở miệng, nhưng bằng thế lực của Ngụy gia, chỉ mạnh hơn người khác.

Ngụy Thiên Hà chỉ muốn xem thử, Bạch Tiểu Thăng có vì thế mà thay đổi hay không.

- Con cảm kích các vị trưởng bối đã nâng đỡ. Nhưng mà, con đường của con chỉ có thể do bản thân con đi, thì mới có ý nghĩa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói ra một câu dường như rất ngu, nhưng cũng thực tế, sự phát triển của hắn trong tập đoàn Chấn Bắc, người khác không thể giúp được.

Huống chi, lời hứa hẹn của các vị trưởng bối là trong vòng ba năm năm sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ vô cùng hưng phấn.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, thì không có là gì, bởi vì....

Vậy thì quá chậm rồi!

Hắn có được sự trợ giúp từ Hồng Liên, có điểm số thăng tiến, có nhiệm vụ thăng tiến, còn nhanh hơn sự giúp đỡ của bọn họ!

Có thể tự mình làm tốt, tại sao phải nhờ người khác ?

Huống hồ, lần này hắn phải đến tổng bộ để đánh bại Trầm Bồi Sinh, đánh thẳng vào vị trí tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa!

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng cũng không hề do dự, liền từ chối.

Ngụy Thiên Hà và những người khác khi thấy Bạch Tiểu Thăng không bị mê hoặc, không chút do dự mà từ chối, điều này làm cho họ trong thâm tâm đã tán đương.

Ngụy Thiên Hà đối với Bạch Tiểu Thăng càng thêm quý mếm, còn cười nói,

- Đàn ông là phải như vậy, đường do bản thân tự đi, thì mới có thể đi thật xa!

Hai vị lão thái thái nhìn nhau gật đầu, cười, càng thêm yêu thích Bạch Tiểu Thăng hơn.

Đến cả lão đầu cũng không kìm được giơ ngón tay cái lên

- Nhóc con, cậu hay lắm ! Chẳng trách Ngụy gia chấp nhận một người không có bối cảnh như cậu, theo đuổi đứa con gái tài hoa của họ! Bằng thái độ này của cậu, đợi một thời gian thôi, sẽ có thể khiến cho chúng tôi nhìn cậu bằng một cặp mắt khác!

Lần khen ngợi này, quả không chê được.

Cả La Nguyệt Phong và hai vị trưởng bối khác, cũng không kìm được nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thẳng thắn mà nói, chính bọn họ cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng là người có chí khí có quyết tâm.

La Nguyệt Phong thậm chí còn có ý nghĩ "Đan Luân sợ không bằng người trẻ tuổi này rồi".

- Thật đáng tiếc, một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao không phải là con cháu nhà họ La chứ?

Trong lòng La Nguyệt Phong tràn đầy sự tiếc hận.

Thấy "mua chuộc" không thành, tâm tình hai vị lão thái thái có chút sa sút.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại cười nói

- Các vị tiền bối, thực ra con có một người bạn ở Hoa Hạ, cậu ấy chuyên làm ấm Tử Sa, hai ấm mà con tặng cho Ngụy gia gia, cũng chính là do cậu ấy làm, khi về con sẽ bảo cậu ấy tặng mấy món đặc sắc cho các vị, được không ạ?

Người Bạch Tiểu Thăng chỉ đương nhiên là Lý Nê.

Khi cậu nói câu này, ánh mắt của ba vị trưởng bối lập tức sáng lên.

Ngụy Thiên Hà vô cùng gấp, không kìm được nhìn Bạch Tiểu Thăng. Tên nhóc này sao lại ngốc như vậy, không bàn bạc với ông trước mà đã nói. Đồ tốt thì phải cho người nhà trước a!

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười nói

- Nhưng người bạn này của con không thích bị quấy rầy, cho nên quà của cậu ấy chỉ có thể do con đi lấy, nhưng con lại không dám quấy rầy đến các vị, như vậy đi, con sẽ đưa cho Ngụy gia gia, sau này thuận tiện cho các vị gặp nhau tâm sự. Còn về những chiếc ấm Tử Sa đó các vị muốn phân thế nào, tiểu bối không có quyền chen vào.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, khiến cho Ngụy Thiên Hà nở nụ cười, nhịn không được nhìn cậu, càng cảm thấy tên nhóc này không tệ.

Các vị lão thái thái mập, lão thái thái gầy và cả lão đầu khi biết tin này của Bạch Tiểu Thăng vừa vui mừng lại vừa phải nịnh nọt Ngụy Thiên Hà, cũng nhịn không được cười nhìn về phía cậu.

Cứ ngỡ là một tiểu bối thật thà, nhìn xem, tâm cơ cậu nhóc này nhiều biết bao. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận