Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1958: Kết thúc tất cả những điều này

Ngày thứ năm sau sự kiện của Bạch Tiểu Thăng xảy ra, ba giờ chiều, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở về với vẻ phong trần mệt mỏi, đi thẳng vào văn phòng của Ôn Ngôn.

Những chuyện mỗi người bọn họ chịu trách nhiệm có liên quan đến mấy doanh nghiệp, phân bố ở các nơi thậm chí không trong cùng thành phố mà ở châu khác. Bọn họ đã gần như hai ngày hai đêm không ngủ, điên cuồng bôn ba, cũng điên cuồng sai bảo người của Ôn Ngôn. Những người trong tay của Ôn Ngôn vốn cũng làm việc điên cuồng, nhưng trải hai ngày này, lại có mười mấy người cũng phải kể khổ với Nguyễn Ngữ, lão Hoàng.

Sau khi Ôn Ngôn biết được, còn bảo người phía dưới báo lại cách thức, thủ đoạn làm việc của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Sáng nay, Ôn Ngôn nhận được báo cáo đã xem tới tận trưa.

Nguyễn Ngữ liền nghe được Ôn Ngôn thật lòng than thở:

- Tôi bằng lòng dùng hai mươi tinh binh tướng mạnh trong tay để đổi lấy hai người kia!

Ông ta chưa bao giờ đánh giá cao người khác như vậy, hơn nữa còn là người phía dưới.

Sau đó, Ôn Ngôn còn giao báo cáo kia cho cô và lão Hoàng, bảo bọn họ cần phải cố gắng đọc, cố gắng suy đoán và học tập một chút.

Lúc này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh quay về, mang đến thứ vốn giao hẹn phải ba tới năm ngày mới có thể làm được, điều này cũng làm cho Nguyễn Ngữ giật mình.

Hai người này cũng thật sự liều mạng vì Bạch Tiểu Thăng rồi.

- Ngài Ôn Ngôn, may mắn không làm nhục sứ mạng, chúng tôi đã lấy được rất nhiều chứng cứ, bây giờ ông hãy lập tức đi đàm phán với Caroline, cưỡng chế cô ta buông tha việc hãm hại ngài Bạch của chúng tôi đi!

Lâm Vi Vi sốt ruột nói.

Trên đường đi, cô đã kiểm tra được dư luận đang trong tình trạng nguy cấp thế nào, đồng thời cô qua Lâm Kha biết được, tình hình trong nhà liên tục xấu đi.

Lâm Vi Vi còn biết nhà họ La ở Châu u, nhà họ Tần ở Nam Mỹ, mấy doanh nghiệp trong nước, mấy gia tộc lớn Tương Cảng đều xuất hiện dao động.

Liên minh thương nghiệp do Bạch Tiểu Thăng cực khổ lôi kéo được đã lại xuất hiện dao động.

Phải lập tức hành động, nếu không sẽ thật sự muộn mất.

Theo Lâm Vi Vi, trước mắt muốn kết thúc tất cả những điều này thì chỉ có thể do bên Caroline thu tay lại.

Lôi Nghênh cũng mở to đôi mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn, chờ ông lập tức hành động.

Lúc này, Ôn Ngôn xem thứ bọn họ mang đến, vừa xem vừa gật đầu khen ngợi.

- Ngài Ôn Ngôn, ngài còn không nói thì muộn mất, chậm nữ sẽ không kịp đâu!

Lâm Vi Vi sốt ruột giục.

Lúc này Ôn Ngôn mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Ai nói tôi cần mấy thứ này để uy hiếp Caroline, ép cô ta buông tha Bạch Tiểu Thăng.

Những lời này làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đột nhiên sửng sốt.

Không phải sao?!

Vậy bọn họ điên cuồng làm việc, bốn mươi tám giờ không ngủ không nghỉ là vì cái gì!

- Ngài Ôn Ngôn, ngài có ý gì!

Dưới sự kích động, giọng nói của Lâm Vi Vi lập tức cao lên, trở nên chói tai:

- Nếu không phải vì cứu ngài Bạch, chúng tôi làm như thế còn có ý nghĩa gì chứ?

Lôi Nghênh cũng căm tức nhìn Ôn Ngôn, quai hàm nổi gân xanh, tay cũng siết chặt.

- Đừng kêu gào ngài với Ôn Ngôn!

Nguyễn Ngữ cũng tức giận nói.

Ôn Ngôn giơ tay ngăn cản Nguyễn Ngữ, mỉm cười nhìn về phía hai người:

- Hai vị, không cần thất vọng về tôi. Các người nghĩ lại xem, cho dù tôi dùng mấy thứ này đi uy hiếp Caroline, còn không phải để cho cô hủy chứng cứ sao. Cho dù cô ta đồng ý, chỉ cần lại kiếm cớ kéo dài hai ngày thì ngài Bạch của các người sẽ hoàn toàn tiêu đời.

Vừa nghe ông ta nói vậy, gương mặt Lâm Vi Vi lập tức trắng bệch.

Ánh mắt Lôi Nghênh cũng dịu xuống.

Quan tâm quá sẽ bị loạn, bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ liều mình hoàn thành căn dặn của Ôn Ngôn thì Bạch Tiểu Thăng có thể có khả năng xoay chuyển.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ được lại là một kết quả như vậy.

Lâm Vi Vi lập tức lảo đảo lùi lại hai bước, gương mặt trắng bệch lẩm bẩm nói:

- Làm sao có thể như vậy được... Làm sao có thể như vậy được! Vậy bây giờ còn có cách nào, còn có ai... có thể cứu anh Tiểu Thăng của tôi đây!

Trong mắt Lâm Vi Vi đã xuất hiện chút tuyệt vọng.

Nguyễn Ngữ bỗng nhiên thông cảm cho cô.

- Có.

Ôn Ngôn lại cười khẽ nói:

- Có một người có thể cứu Bạch Tiểu Thăng.

Những lời này làm cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, thậm chí Nguyễn Ngữ cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Ôn Ngôn.

- Là ai vậy?!

Lâm Vi Vi gấp gáp hỏi, trong đôi mắt đầy vẻ mong chờ.

Lôi Nghênh cũng hít thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn.

- Chính là bản thân Bạch Tiểu Thăng.

Ôn Ngôn mỉm cười nói:

- Gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng, nói cho cậu ta biết bên tôi đã chuẩn bị xong! Tiếp theo, nên để cho cậu ta làm ra chút động tĩnh đi!

Những lời này thật sự khiến cho người ta có cảm giác không thể tin nổi.

Nhưng tất cả mọi người cũng nhìn ra được, Ôn Ngôn không phải đang nói đùa, ông đang nghiêm túc.

Tay Lâm Vi Vi run run bấm số gọi cho Bạch Tiểu Thăng. Trước đây cô vẫn cố nhịn không liên hệ với Bạch Tiểu Thăng, sợ mình không biết nói gì, sợ mình không thể giúp được anh, sợ chuyện này sẽ có kết cục không tốt.

Bây giờ, cô muốn đích thân gọi cuộc gọi này.

Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ, Lôi Nghênh đều hiểu tâm trạng của cô giờ phút này, đều đồng ý để cô đi nói chuyện.

Khi điện thoại được kết nối, nghe được giọng nói của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cảm giác choáng váng.

- Anh Tiểu Thăng, là em Vi Vi.

Lâm Vi Vi cố kìm chế cảm xúc nói:

- Bọn em đang ở chỗ của ngài Ôn Ngôn. Đúng vậy, bọn em đã trở về rồi. Ngài Ôn Ngôn nói, chỗ ngài ấy đã chuẩn bị xong!

Lâm Vi Vi nói xong, khẩn trương chờ đợi Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Một giây lại dài như một thế kỷ vậy.

- Vi Vi, em đã vất vả rồi.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng truyền đến lộ ra ý cười:

- Thay anh chuyển lời cảm ơn tới Lôi Nghênh và Ôn Ngôn.

- Đã đến lúc kết thúc cục diện lúc này rồi!

...

Lâm Vi Vi bỏ điện thoại xuống, cô vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

- Ngài Bạch nói là đã đến lúc phải kết thúc tất cả những điều này!

Lâm Vi Vi nói với tất cả mọi người.

Năm phút sau.

Hạ Hầu Khải nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Thăng, lập tức ngồi phịch ở trên ghế, mỉm cười nói với anh:

- Đúng là mệt chết lão già này rồi. Cuối cùng cũng có thể rồi sao?

Mười phút sau.

Có người đến nhà thăm nhà họ La ở Châu u, hắn nói hắn tên là Trịnh Hồng Cốc, là người của khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, đại biểu Bạch Tiểu Thăng tới đây. Năm gia tộc lớn ở Tương Cảng cũng xuất hiện một người tên là Lý Hạo Phong, cũng đại biểu Bạch Tiểu Thăng đi tới. Nhà họ Tần ở Nam Mỹ cũng xuất hiện nhân vật đại biểu Bạch Tiểu Thăng - Trần Vũ Thành...

Giờ phút này, đặc sứ của Bạch Tiểu Thăng xuất hiện ở các địa điểm khác nhau, tiến hành nói chuyện riêng với đối tác thương nghiệp khác nhau. Nội dung chuyện nói chuyện thế nào thì người ngoài không thể nào biết được...

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn trước khi phá được ván cờ này phải ổn định liên minh thương nghiệp lớn của anh đã.

Đám người Phùng Ly, Lâm Kha vốn im lặng, chán nản, tâm trạng rất kém lại chợt nhận được tin tức từ khắp nơi gửi tới, khiến cho tất cả vấn đề bọn họ lo lắng đột nhiên tiêu tan thành mây khói, lập tức không còn nữa...

Ba mươi người ngây ra nhìn nhau, không thể nói được lời nào.

Lâm Kha nhanh chân chạy tới văn phòng của Hạ Hầu Khải, muốn báo cáo tin tức tốt này.

Nhưng Lâm Kha đẩy cửa lại nghe được tiếng ngáy. Cô liếc mắt nhìn thấy ông cụ Hạ Hầu Khải không ngờ nghiêng đầu ngủ say sưa, khóe miệng còn mỉm cười.

Lâm Kha lùi ra ngoài và cũng cười.

Đêm đó, một tin tức lớn đột nhiên bùng nổ, lập tức dư luận lại một lần nữa bạo phát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận