Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2059: Rất nhiều kế hoạch (1)

Bạch Tiểu Thăng và Phó thị trưởng Samba đều được bị lão John Tổng giám đốc công ty "Lục Không" mời đến văn phòng của mình.

Văn phòng này được trang hoàng rất có phẩm mỹ, bên trong bày biện không thiếu những bức tranh chữ và đồ sứ của Trung Quốc, vẫn trồng cây xanh.

Nhưng trên bàn làm việc của lão John lại hơi bừa bộn.

Lão John còn vô cùng xin lỗi Phó thị trưởng Samba về điều này, cười nói:

- Trước khi ngài tới, tôi đã làm việc một lúc nên có hơi bừa bộn, ngươi đừng để ý.

Phó thị trưởng Samba cười ha ha nói:

- Ngài John chỉ bừa bộn trên bàn, nhưng gọn gàng cả văn phòng, điều này có gì không ổn đâu. Nhân tài mới làm việc như vậy. Khi tôi làm việc, trên bàn cũng rất bừa bãi.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười, gật đầu.

- Tôi làm sao có thể so được với ngài chứ. Mỗi ngày ngài đều bận trăm công nghìn việc.

Lão John mỉm cười giơ tay làm một động tác "Mời", dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng và Phó thị trưởng Samba ngồi vào sô pha bên kia, sau đó đến bàn làm việc của mình và tiện tay thu dọn đồ mới lát mới đi qua.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng bước vào, đã xem kỹ cách trang trí trong văn phòng này, để ý đến các góc hẻo lánh trong văn phòng, có một chồng tài liệu cao bằng đầu người.

Mặt bàn trắng sạch, chắc là vừa lau qua.

Phần lớn những đồ được đặt ở trong phòng làm việc của mình, đều sẽ viết một ít nội dung quan trọng để gợi ý cho mình suy nghĩ, bởi vì là văn phòng của tổng giám đốc, những người không có nhiệm vụ không được phép đi vào, cho dù vào được, từ một ít nội dung nhắc nhở cũng chưa chắc đọc được, có cần phải lau sạch như vậy khôn.

Nếu nói là Tổng giám đốc John là một người có chứng bệnh nghiện sạch, trên bàn của ông ta bừa bãi lại thành chứng minh ngược lại.

Xem ra, có thứ gì đó không muốn cho chúng tôi biết đã được lau sạch trước khi chúng tôi lên tầng. Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Lão John mời Phó thị trưởng Samba, Bạch Tiểu Thăng ngồi vào chỗ rồi vội vàng thu xếp nước trà cà phê. Sau khi tất cả thỏa đáng, mới ngồi xuống chỗ đối diện hai người.

- Vị này chính là... ngài Bạch, đúng không.

Lão John nhìn Bạch Tiểu Thăng cười, dùng giọng điệu có hơi trúc trắc để phát âm tiếng Trung Quốc.

Tay Bạch Tiểu Thăng cầm cà phê, mỉm cười gật đầu.

- Ngài Bạch trẻ tuổi như vậy lại có thể đi theo Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc ra nước ngoài, đúng là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước.

Lão John tươi cười ấm áp.

Theo ý của lão John, lấy tuổi của anh mà có địa vị như ngày hôm nay, ông ta nói vậy với một doanh nhân trẻ tuổi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đáng tiếc chính là ông ta không biết, thân phận và địa vị thật sự của Bạch Tiểu Thăng, vượt xa mình đâu chỉ một, hai bên cấp, căn bản là không trên cùng một cấp.

Phó thị trưởng Samba biết một ít thực lực của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cảm thấy không thích hợp nhưng không kịp ngăn cản, lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, để ý tới phản ứng của anh. Nếu như Bạch Tiểu Thăng mất hứng, mình sẽ đứng ra hoà giải.

Chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trái lại khách sáo nói với lão John:

- Ngài John, ngài quá khen, tôi không dám nhận. Tôi chỉ nghe nói ngài nổi tiếng từ lâu trong việc quản lý công ty Lục Không ở giới kinh doanh Châu Phi, cho nên lần này tôi có cơ hội đặc biệt muốn tới nhà thăm hỏi để học tập một chút.

Nếu không thể lấy thân phận của mình ở tập đoàn Chấn Bắc, Bạch Tiểu Thăng lại ép phong thái của mình tới mức thấp nhất.

Dù sao giao lưu với một ông già quản lý như vậy cũng không tính là mất mặt.

Về sau thân phận bị vạch trần, ngược lại có vẻ như anh đang chiêu hiền đãi sĩ, hiểu được cách kính trọng những bậc cha chú trong thương trường.

- Ngài Bạch đúng là quá khiêm tốn!

Không đợi lão John lên tiếng, Phó thị trưởng Samba đã không nhịn được mà khen ngợi.

Lão John cho rằng ngài Samba vội vàng khen ngợi là cố ý cất nhắc đối phương, dù sao người ta là người của Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, ông ta cũng không để ý tới, chỉ luôn miệng nói “không dám nhận” với Bạch Tiểu Thăng.

- Trước đây rất lâu, tôi ở Trung Quốc có xem qua một trang báo cáo liên quan tới công y Lục Không, ngài quản lý công ty này ở thành phố lớn tại phía bắc Naria không tệ, nơi đó tương đương với một thành phố Banjiao khác, sao trụ sở chính Lục Không lại chuyển đến thành phố Dilu vậy?

Bạch Tiểu Thăng giả vờ kinh ngạc, không hiểu, sau đó vừa cười vừa liếc nhìn Phó thị trưởng Samba:

- Hay các anh cảm thấy vị trí và các phương diện tài nguyên vt thành phố Dilu chúng tôi đều tiềm lực cực lớn thuận tiện cho về sau chúng ta triển khai nghiệp vụ mới à?

Lão John đang cười chợt đờ người ra, sau đó đã lập tức bình thường, cười ha hả hàm hồ nói:

- Tất cả đều có một chút. Cậu em Bạch cũng biết, Lục Không chúng tôi là doanh nghiệp con của Tập đoàn Chấn Bắc. Lãnh đạo bên trên suy nghĩ, bày mưu nghĩ kế, những doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi tất nhiên muốn nghe theo, làm sao có thể thích đi đâu thì đi đó được.

Có thể là do cảm thấy Phó thị trưởng Samba ở trong này, nói ra những lời ép chuyển khỏi "nơi quỷ quái", rất là không thích hợp.

Sau khi mắt Lão John nhìn ngài Samba, cũng vội vàng bổ sung:

- Đương nhiên, chúng tôi đều cho rằng mười năm sau thành phố Dilu sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển rất lớn, tiềm năng vô hạn, theo thời gian sẽ vượt qua thành phố Banjiao!

- Còn phải nhờ các vị trong giới kinh doanh ra sức trợ giúp mới được.

Phó thị trưởng Samba cũng cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hé miệng cười.

Có Phó thị trưởng Samba ở đây, đúng là không sai, cho dù lão John không muốn nói cũng phải lộ ra vài câu có chút vấn đề. Đương nhiên, lời nói ra có thể có bao nhiêu tác dụng, vẫn cần chú ý kỹ xảo của người đặt câu hỏi. Đối mặt với nhân vật lão đời trong giới kinh doanh, những điều này nói dễ hơn làm.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng người vô cùng xuất sắc, thậm chí từng "giao đấu" với người còn lợi hại hơn thế, đã sớm dày dạn kinh nghiệm. Lại thêm Hồng Liên giúp đỡ tổ chức vấn đề, cách làm càng phong phú và có tính lô gich hơn, nghiêm mật hơn, cách lấy dữ liệu dễ như trở bàn tay.

Lùi mười ngàn bước nói, cho dù Tổng giám đốc John không muốn trả lời, nói trái nói phải, thậm chí nói một vài lời trống đánh xuôi, kèn thổi ngược cũng không sao.

Bởi vì sở trường của Bạch Tiểu Thăng thiên về phân tích vẻ mặt, đối với đáp án thật sự của đối phương, tâm trạng thật sự, nếu như lưu ý vẫn có thể thấy rõ.

Những lời nói bóng nói gió như vậy chồng xuống từng tầng, Bạch Tiểu Thăng tin tưởng lần này sẽ có thu hoạch.

Tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng lại bắt đầu cuộc "đối thoại" có ý đồ, mục đích này, có hắn cố ý dẫn dắt, ngay cả Phó thị trưởng Samba cũng vô tình hành động "Giúp đỡ", chủ động hỏi thăm một vài vấn đề.

Lão John ít nhiều gì cũng phải hư hư thật thật trả lời từng câu.

Như vậy, ba người trò chuyện gần hai giờ, cà phê và nước trà đều thay hai lần.

Lão John cũng phát hiện hôm nay nói hơi nhiều, lập tức mỉm cười nói với hai người khách:

- Hai vị khách quý, chúng ta cũng ngồi lâu rồi, hay là đi xung quanh xem thử? Mặc dù đây chỉ là tòa nhà trụ sở chính, nhưng cũng là văn phòng trung tâm quản lý các nơi. Chờ sau này các nhà xưởng, dây chuyền sản xuất và các buôn bán đều được đưa qua, nơi đây cũng sẽ thực sự trở thành trung tâm chỉ huy của Lục Không.

Lão John cảm thấy, vừa đi vừa xem cũng sẽ đỡ phải nói nhiều. Ông cũng nhận thấy được hôm nay mình nói hơi nhiều, nói nhiều nhất định sẽ lỡ lời, đạo lý này thì ông ta vẫn hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng thấy mình trò chuyện đủ rồi, cũng đang muốn đi dạo xung quanh một chút, anh lập tức mỉm cười nhìn về phía Phó thị trưởng Samba, nói:

- Tôi không có vấn đề gì, chỉ ngài Samba là nhân viên quan trọng ở địa phương, nói vậy hẳn có rất nhiều công việc, ngài ấy đi theo chúng ta đi xem, liệu có thể làm mất thời gian, bỏ lỡ công việc của ngài ấy không.

Lão John cũng không nhịn được nhìn về phía Phó thị trưởng Samba. Ông ta rất chờ đợi ngài đây tạm biệt.

Dù sao ngài Samba ở đây, ông ta cũng phải nói rõ hơn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận