Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2670: Các người không thể trách tôi



- Bạch Tiểu Thăng, có chuyện này tôi vẫn một mực không nói cho cậu biết.

Bạch Tuyên Ngữ vừa lái xe vừa mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở ghế phụ lập tức tò mò hỏi.

Bạch Tuyên Ngữ hình như có chút không tiện mở miệng, nhìn Bạch Tiểu Thăng vài lần mới xúc động nói:

- Tập đoàn có thể có cậu, thật tốt!

Lời nói nghe cảm giác có chút buồn nôn.

- Vì sao anh lại nói vậy?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Anh thình lình cất nhắc tôi như thế, tôi cũng khó tiếp thu đấy.

- Đây không phải là cất nhắc cậu.

Bạch Tuyên Ngữ rất nghiêm túc nói:

- Tôi nói thật, nói lời chân thực nhất.

Thấy đối phương chân thành nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Bạch Tuyên Ngữ nói tiếp:

- Tôi cho rằng tôi do ông nội một tay dẫn dắt, ở trên cương vị lãnh đạo làm nhiều năm như vậy đã có thể ứng phó được với tất cả vấn đề và rắc rối. Nhưng gia tộc Wolfgold tấn công đột ngột, trong lòng tôi thật ra có chút hoảng loạn luống cuống.

- Ngày ấy, tôi đối mặt với một loạt đỏ trên màn hình lớn cũng chính là rất nhiều vấn đề, cách tôi có thể nghĩ được đều là tiêu cực phiến diện. Mãi đến khi cậu nói cho chúng tôi biết sách lược ứng phó của cậu, tôi mới hiểu được, hóa ra tôi với cậu có chênh lệch lớn, tôi không bằng cậu! Con người tôi trước đây đặc biệt không muốn thừa nhận không bằng người.

Bạch Tuyên Ngữ lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, giọng thành khẩn nói:

- Nhưng giây phút đó, tôi thật sự thật bội phục cậu! Tập đoàn có thể có cậu, tôi tin tưởng nhất định sẽ vượt qua nguy cơ!

- Có cậu, thật tốt!

Bạch Tuyên Ngữ hoàn toàn nghiêm túc nói lại một lần nữa.

- Tôi nói hai người đàn ông, anh nói chuyện với tôi như vậy làm cho trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải trêu chọc, làm dịu xuống bầu không khí ngột ngạt.

- Kỳ lạ chỗ nào?

Bạch Tuyên Ngữ tò mò nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người này chính trực đến mức không có một chút ý thức xấu xa nào.

Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn đùa hắn, lại muốn lấy nói một tiếng "Cảm ơn" để nhận lấy lời khen ngợi của hắn.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhận thấy được nguy hiểm - khoảng cách giữa bọn họ cùng chiếc xe phía trước quá gần!

Bạch Tuyên Ngữ lái xe vẫn rất ổn, là đối phương thắng gấp!

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng kịp phản ứng, ánh mắt chợt nghiêm túc, quát to:

- Cẩn thận trước mặt!

Không cần Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở, Bạch Tuyên Ngữ cũng gần như lập tức nhận thấy được, tay hắn giữ vô lăng không đổi nhưng chân chợt phanh gấp.

Điều này thử thách kinh nghiệm của một tài xế lái, nếu theo bản năng đánh vô lăng, vậy sẽ có nguy cơ bị lật xe.

Lúc này, chiếc xe của bọn họ đang đi qua một cây cầu, cây cầu kia bắc ngang qua con sông nổi tiếng ở trung tâm thành phố Ganand, buổi tối vào giờ này không có nhiều xe cộ qua lại, tình hình đột ngột phát sinh đã ít lại càng ít.

Ở dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị, Bạch Tuyên Ngữ vẫn có thể lập tức kịp phản ứng, đúng là hiếm có cực điểm.

Tiếng thắng xe vang lên trong màn đêm yên tĩnh có vẻ vô cùng chói tai.

Đồng tử của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ giãn ra, mắt nhìn chiếc SUV phía trước đột nhiên dừng lại, tiếp cận cực gần!

Rầm một tiếng, hai chiếc xe cuối cùng xảy ra tiếp xúc thân mật, va chạm vào nhau.

Cơ thể Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tuyên Ngữ chấn động mạnh rồi dừng hẳn.

Xe này của Bạch Tuyên Ngữ có tính năng đặc biệt vượt trội, phanh lại giẫm lên quyết đoán đúng lúc.

Va chạm xảy ra nhưng không hề mãnh liệt, ngay cả túi khí cũng không mở ra.

Chỉ có điều, hai người lại kinh ngạc đến toát mồ hôi.

Sau khi thở gấp, Bạch Tuyên Ngữ không nhịn được tức giận:

- Tại sao chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại vậy?!

Bạch Tiểu Thăng không thể nào trả lời vấn đề này. Chỉ có điều anh thấy tài xế của chiếc xe phía trước kéo cửa xe bước xuống.

- Chúng ta nên hỏi hắn xem!

Bạch Tiểu Thăng thật ra cũng rất tức giận, dù sao đây chính là chuyện liên quan đến sự sống chết.

Bạch Tuyên Ngữ thò đầu qua cửa sổ xe gọi người kia, lại thấy người kia nhanh chóng rời khỏi chiếc xe phía trước, hơn nữa còn không đi về phía bọn họ.

Hắn muốn đi đâu vậy? Bạch Tuyên Ngữ nhất thời kinh ngạc.

Nhưng vào lúc này, phía sau phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Bạch Tiểu Thăng và Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên quay đầu, không để ý tới ánh sáng chói mắt, hai mắt trợn tròn.

Theo một tiếng nổ lớn phát ra, bọn họ chỉ thấy được “một quái vật khổng lồ” từ trong ánh sáng trắng lao ra!

Một chiếc xe tải hạng nặng!

Trong đầu hai người chỉ kịp xuất hiện một tin tức.

Sau đó, một tiếng động lớn vang lên làm cho màng nhĩ của hai người chấn động, bọn họ cảm giác mình biến thành con kiến vô cùng nhỏ bé trong cơn sóng lớn.

Chiếc xe của bọn họ bị vặn vẹo biến hình, bay lên không trung rồi lăn vài vòng.

Cả thế giới dường như đang xoay tròn vậy!

Trong màn đêm khó có thể phân biệt được trời đất, chỉ có một sáng một tối đang liên tục thay thế nhau, đó là ánh đèn đường rực rỡ.

Sau đó, hai người đều cảm nhận được cảm giác nặng nề rơi xuống.

Dây an toàn khiến cho bọn họ không rời khỏi chỗ ngồi, nhưng cơ quan trong người bọn họ dường như đều bị lật tung, khó chịu buồn nôn.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ lái phụ còn tốt, cửa xe bên phía Bạch Tuyên Ngữ đã bay mất, nửa người của hắn cũng không chịu sự khống chế bị hất ra ngoài xe, đồng thời không thể xoay vào được.

Qua giây lát choáng váng, buồn nôn, mờ mịt ngắn ngủi, Bạch Tiểu Thăng nghe được một âm thanh tiếp tục nói với mình nói.

Đó là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe.

- Kiểm tra đo lường được kí chủ bị thương, dự kiến bảy chỗ bị gãy xương, mười ba chỗ tổ chức phần mềm bị bầm tím, nội tạng không có dấu hiệu vỡ nát, não chấn động rất nhỏ, áp dụng các biện pháp cứu hộ khẩn cấp, đẳng cấp của các biện pháp là cao cấp nhất...

Là giọng nói của Hồng Liên.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu mình, ở dưới sự trợ giúp của Hồng Liên đã tỉnh táo lại.

Lúc này anh mới phát hiện, không chỉ dáng người Bạch Tuyên Ngữ kỳ lạ, ngay cả mình cũng vậy.

Chiếc xe của bọn họ bị đổ sát mép cầu, nửa thân xe nhô ra khỏi cầu, Bạch Tuyên Ngữ mãi không thể quay lại được ngoài yếu tố bên ngoài là cơ thể bị va đập không khống chế được, chính thân thể hắn cũng treo hơn nửa ở bên ngoài cầu.

Bạch Tiểu Thăng cảm nhận được một bên có luồng khí cực lạnh thổi qua, vừa liếc mắt xuống lại thấy tối om giống như vực sâu vậy.

Phía dưới chắc là sông.

Lúc này, Bạch Tuyên Ngữ cũng tỉnh táo lại vài phần, đang cố gắng di chuyển cơ thể.

Nhưng chỉ một động tác của hắn lại làm cho cả chiếc xe lắc lư muốn rơi xuống.

- Đừng động đậy, còn động đậy nữa là rơi xuống đấy!

Bạch Tiểu Thăng cố gắng hét lớn với Bạch Tuyên Ngữ.

Tình hình còn tệ hơn sự phán đoán của anh, rất có khả năng nửa thân xe đều ở bên ngoài cầu.

Bây giờ nó đang ở trong một trạng thái cân bằng vô cùng vi diệu.

Cho dù Bạch Tuyên Ngữ còn có chút choáng váng, nhưng nghe được giọng nói của Bạch Tiểu Thăng, căn cứ vào tín nhiệm anh cũng lập tức dừng giãy giụa.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay cởi dây an toàn của mình ra, chỉ là một động tác đơn giản lại khiến anh đau tới mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

- Hồng Liên, giảm đau cho tôi, nâng cao các mục kích thích tố cho tôi, để cho tôi duy trì tỉnh táo, duy trì lực lượng!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hét lớn.

- Trước mắt trạng thái của kí chủ không thích hợp để hành động, mong hãy suy nghĩ thận trọng!

Hồng Liên nhắc nhở.

- Làm theo lời tôi nói!

Bạch Tiểu Thăng cắn răng nói.

Bây giờ, không thể lo nghĩ được nhiều như vậy!

Hồng Liên im lặng trong giây lát, cuối cùng đưa ra câu trả lời:

- Hiểu rõ.

Sau một lát, Bạch Tiểu Thăng không cảm giác được tri giác ở cánh tay và cùng bên cẳng chân nữa, nhưng tay chân bên này vẫn có thể cử động, đau đớn trên cơ thể cũng tạm thời biến mất.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không do dự giơ tay kéo Bạch Tuyên Ngữ, nói:

- Nghe tôi chỉ huy, đưa tay trái qua!

Bạch Tuyên Ngữ bị đập tới mức đầu rướm máu, máu đã chảy vào trong mắt nên không nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng kéo hắn một cái, cảm giác thân xe nghiêng một cách đáng sợ, lập tức không dám động nữa, bắt đầu thử một hướng khác.

Mắt thấy tình hình đỡ hơn, Bạch Tiểu Thăng lập tức vui mừng.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thăng chợt thấy phía trước xe có ánh sáng chiếu qua, mơ hồ dường như còn có một bóng người ở trong ánh sáng phía sau.

Có người đến!

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng thật sự vô cùng mừng rỡ.

Dựa vào lực lượng của bản thân anh rất khó để đưa Bạch Tuyên thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm trước mắt, ánh cần phải giúp đỡ.

- Tới đây giúp đỡ đi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía bóng dáng kia hô to.

Nhưng anh gọi một tiếng, hai tiếng, người kia vẫn đứng lẳng lặng ở đó, còn không nhúc nhích.

Cuối cùng, ánh điện trong tay của người kia chiếu về phía mặt của anh ta.

Bạch Tiểu Thăng cũng cuối cùng đã thấy rõ, người đứng trong bóng tối với sắc mặt tối tăm kia là Ôn Ngôn!

- Là anh!

Đđôi mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức trợn trừng, liền hiểu rõ đây không phải là một tai nạn giao thông, là cố ý âm mưu giết người!

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng lại nhìn Bạch Tuyên Ngữ, ánh mắt giống như ma quỷ, vẻ mặt cũng vô cùng dữ tợn.

- Tôi không thể nhìn các người phá hủy tập đoàn, tôi chỉ có thể giết các người.

Các người chết thì tập đoàn lại đến lượt tôi tới quản lý.

Các người không thể trách tôi, muốn trách chỉ có thể trách bản thân các người!

Bạn cần đăng nhập để bình luận