Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1048: Không biết tốt xấu



Người đàn ông u ám kia nguyên bản sắc mặt u ám, giờ phút này hai mắt lại đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy sát khí vọt tới mấy mét, biến chuyển thật là nhanh.

Hắn một tay giơ nửa viên gạch lên, một tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

- Trả lại cho tôi!

Hắn rống to.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ.

Thứ mà mình không cầm thì lấy gì mà trả.

- Đồ của anh bị mật thật sự là không liên quan gì tới tôi cả. Chúng tôi là tới nhìn xem anh có cần hỗ trợ cái gì không.

Bạch Tiểu Thăng có ý giải thích.

- Cậu lừa tôi!

Người đàn ông kia rống to trả lời.

Khóe mặt Bạch Tiểu Thăng giật giật một cái.

Buồn bã thét lên như thế này, là tình huống như thế nào đây.

Câu tiếp theo sẽ không phải là "Tôi không nghe, tôi không muốn nghe" đúng không.

Hai người đàn ông nói chuyện với nhau như thế có được không.

- Anh bình tĩnh một chút đi, suy nghĩ thật kỹ vào, nếu như là chúng tôi cướp của anh thật thì chẳng lẽ lại không bỏ đi à, vì cái gì còn đi tới để tìm anh chứ!

Lôi Nghênh nhắc nhở.

Người đàn ông kia hai mắt đỏ ngầu ngừng lại một giây, tựa hồ như là đang tự hỏi.

Bạch Tiểu Thăng thở phào một cái.

- Tôi không nghe, tôi không muốn nghe!

Người đàn ông kia cầm cục gạch khí thế hung ác xông vào.

Bạch Tiểu Thăng :"…"

- Trên xe tôi đã biết rõ cậu không phải là người tốt, cậu cùng với bọn họ là một bọn!

Gầm thét lên một tiếng xong, người đàn ông kia nắm lấy nửa cục gạch trực tiếp tới đập vào Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh sầm mặt lại.

Nói chuyện tử tế thế mà tên kia lại không nghe, nếu như với tính tình nóng nảy ngày trước của hắn, đã sớm quật ngã tên đó trên mặt đất rồi, trước đánh cho một trận rồi lại nói sau.

Bạch Tiểu Thăng một mặt rất bất đắc dĩ, nhìn Lôi Nghênh vừa sải bước đến, lại không thể không gấp giọng căn dặn:

- Đừng có ra tay quá nặng, người này không thể chịu đựng được đâu!

- Yên tâm!

Đang lúc nói chuyện, Lôi Nghênh đưa tay vỗ vào cổ tay của đối phương, đánh bay cục gạch ở trong tay đối phương, tay kia thì đánh thẳng đến trước mặt của đối phương.

- Tôi sẽ làm cho hắn ta tỉnh táo lại một chút.

Lôi Nghênh vốn định là một chưởng đánh vào sau ót của đối phương.

Thế mà lại tạm thời nảy lòng tham, ngón giữa uốn cong lại, dùng ngón cái nhẹ nhàng dựng lên một chút, sau đó bắn đến.

Tiêu chuẩn ra tay búng vào sọ não.

Lôi Nghênh là ai? Bàn tay kia nắm lại cùng xòe ra đều là rộng thùng thình, đầu ngón tay cùng gân xương cũng cứng cáp thô ráp không kém.

- Băng!

Một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy đau, mắt nhìn thấy người đàn ông u ám đầu mãnh liệt bị hất văng ra phía sau, giống như là đã bị thương.

Sau đó.

Người đàn ông kia hai tay ôm lấy đầu mình, ngồi xổm xuống, tựa hồ như là bị choáng.

Lần này hiệu quả so với xịt hơi cay còn muốn tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy rõ ở trên đầu của tên kia, nhiều thêm một cục u to lớn.

Lôi Nghênh đứng ở trước mặt đối phương, cúi người hỏa khí hỏi:

- Thế nào, đã tỉnh táo hơn chưa?

Hắn gật gật đầu.

Hẳn là vẫn còn choáng.

Lôi Nghênh mặc kệ, lại tiếp tục hỏi:

- Còn làm ẩu nữa không?

Hắn lại gật gật đầu.

Xem ra là không dám nữa rồi.

Lôi Nghênh đứng dậy, cười với Bạch Tiểu Thăng một tiếng, làm một cái dấu tay "mời".

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười.

Lâm Vi Vi thở hồng hộc chạy tới, đứng ở bên cạnh, hiếu kỳ nhìn một màn này.

Bạch Tiểu Thăng đến trước người đối phương, ngồi xổm người xuống:

- Vậy thì chúng ta, tìm một chỗ ngồi tâm sự nhé? Dù sao thì những thứ kia của anh hẳn là không tìm lại được, muốn đuổi theo cũng không có chỗ để đuổi a!

Đối phương trầm mặc.

Gật đầu.

Sau mười phút, bốn người đi đến một tiệm mỳ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thì ăn mỳ, còn người đàn ông kia thì ngơ ngác nhìn sợi mỳ ở trước mắt, một sợi cũng không động vào.

- Ăn đi, mọi việc rồi thế nào cũng có cách giải quyết. Có chuyện gì thì có thể nói với chúng tôi một chút cũng được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Thần sắc người đàn ông kia có chút buồn bã, lấy kính mắt xuống, dùng khăn giấy xoa xoa rồi lại đeo lên.

Nói thật, nếu như mà lý trí một chút thì vẫn là một người rất có khí chất.

Làm gì mà nhất định phải điên cuồng cầm cục gạch đi đập người chứ.

- Vừa rồi, có lẽ là tôi hơi lỗ mãng một chút, mong các vị bỏ qua cho.

Người đàn ông kia chỉ nói có một câu rồi cầm lấy chén nước ở bên cạnh, đem nước ở trong một hơi mà uống sạch.

- Có lẽ chúng tôi có thể giúp được anh.

Bạch Tiểu Thăng tốt bụng nói.

Người đàn ông kia lắc lắc đầu:

- Có một số việc, các người không thể giúp được. Trong cái cặp kia của tôi, không phải là tiền, mà là vận mệnh tiền đồ của một người. Một ngày nữa là tôi cần để cứu người. Thế mà bây giờ lại làm hỏng việc!

- Tôi chỉ hy vọng, những người không có ý tốt kia sẽ không có được báo đáp tốt đẹp. Thiên lôi sẽ đánh xuống trừng phạt bọn hắn.

Người đàn ông kia nguyền rủa bọn cướp, thuận tiện nhìn mọi người một chút.

Ánh mắt kia, còn có thâm ý khác…

Đừng nói là còn hoài nghi chúng tôi có ý đồ gì khác nha?

Lâm Vi Vi có chút nổi nóng.

Cái này có phải là có chút ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe hay không đây?

Ai là người không có ý tốt a!

Lâm Vi Vi có cảm giác cái người này thật sự là rất khốn nạn.

Bất quá nếu như mình chỉ vì biểu hiện này mà tức giận thì chẳng phải là đi tìm mắng hay sao?

Lâm Vi Vi âm thầm vận khí.

Ánh mắt Lôi Nghênh cũng có chút âm trầm.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại là bất động thanh sắc.

- Các vị nếu như xuất phát từ ý tốt mà muốn giúp tôi, nếu như mà trong này có chút hiểu lầm gì đó, vậy thì Trương Văn Tân tôi xin được tạ tội trước. Coi như là mắt của tôi bị mù, không biết tốt xấu! Tôi còn bận việc, gặp lại sau.

Trương Văn Tân dứt lời, đứng dậy, cũng không quay đầu nhìn lại mà bước nhanh rời đi.

- Ai!

Lông mày Lâm Vi Vi nhăn lại, tựa hồ như là tức giận đối với thái độ của đối phương.

Thế này so với mắng chửi người cũng không khác gì mấy, cảm tạ cũng không phải là cảm tạ, thật sự là đang xảy ra chuyện gì đây.

- Được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ngăn Lâm Vi Vi lại, nhìn về phía bóng lưng của Trương Văn Tân.

- Đến bây giờ, hắn cũng không chịu tin tưởng chúng ta thì tùy hắn thôi.

Việc đã đến nước này, Bạch Tiểu Thăng cũng lười để ý đến tên kia.

- Cứ theo ý hắn đi.

Lôi Nghênh rất sảng khoái cầm tô mỳ của Trương Văn Tân lên, há miệng ra ăn.

Ăn xong, ba người Bạch Tiểu Thăng đón xe, sáng sớm bọn họ đã chọn được một khách sạn tốt để nghỉ ngơi.

Ở cái vị trí này cũng thuận tiện để đi điều tra các nơi.

Đến gian phòng của khách sạn, ba người ngồi một chỗ, Bạch Tiểu Thăng đem mục đích của chuyến đi này nói cho Lôi Nghênh biết.

- Đây xem như là chúng ta sau khi thăng chức, nhận được một cái hoạt động lớn như thế này, nhất định phải làm cho tốt.

Lôi Nghênh hoạt động cái cổ một chút, có chút hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cầm ra một ít thứ đưa cho Lôi Nghênh:

- Đây là thứ mà Hạ lão để cho tôi cầm tới, chứng cứ về Trần Vũ Thành có vấn đề, được ghi lại trước khi đi. Bọn tôi đã xem qua bản điện tử, anh xem qua cái này một chút đi.

Lôi Nghênh gật gật đầu, nhận lấy tập trung tinh thần mà xem.

Xem hết tờ thứ nhất, hắn liền chép miệng một cái.

- Phần này Trần Vũ Thành mở tài khoản ngân hàng, từ ba năm trước đã bắt đầu, một đường gửi vào trong hơn ngàn vạn, đều là số lượng tiền rất lớn, nhưng lại chưa bao giờ động vào. Chỉ bất quá gần đây có người thẩm tra thì trên máy ATM lại ghi lại được hình ảnh, là hình ảnh của Trần Vũ Thành. Chậc chậc, nếu tính là bằng chứng! Thì sợ là tên này có giải thích như thế nào cũng đều không thể nói rõ ràng được.

Lôi Nghênh cảm thán nói.

- Trong tấm thẻ này có tiền và các tài khoản nạp vào đều là những tài khoản bí mật của những người phạm tội. Trang kế tiếp có hết!

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Những chứng cứ "tỉ mỉ xác thực" giống như thế này, dày đến một chồng như thế kia. Rất đáng sợ!

- Như thế thì còn cần chúng ta đi điều tra hay sao?

Lôi Nghênh nhịn không được mà hỏi.

Bằng chứng đã rõ ràng như thế này.

Có thể cầm những thứ này đến hỏi trực tiếp Trần Vũ Thành, sau đó thì chuyển giao cho bên tư pháp là được rồi.

- Có người tốt bụng trải đường, để cho chúng ta thuận lợi đưa tiễn Trần Vũ Thành một đường!

- Tôi lại không nghĩ sẽ đi theo con đường mà họ đã trải sẵn!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Nếu như những thứ này là Trần Vũ Thành bị mưu hại, tôi không thể ngồi yên không để ý tới được.

- Nếu như hắn thật sự có vấn đề nghiêm trọng, vậy thì tôi cũng phải đem người "hỗ trợ", người tốt bụng kia tìm hiểu một chút.

- Xem những người kia thật sự là xuất phát từ công chính đạo nghĩa hay là có ý đồ nào khác!

Bạch Tiểu Thăng nói xong làm cho Lôi Nghênh có chút nghiêm túc gật đầu:

- Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý.

Nếu như thật sự là vì lợi ích của tập đoàn, những người kia nên đem sự việc sớm phơi bày ra ánh sáng, đem Trần Vũ Thành lộ rõ ra ngoài.

Nhưng mà không có!

Chỉ sợ là Trần Vũ Thành đã xúc phạm đến lợi ích trung tâm của đối phương.

- Điều tra rõ, đem những tên "tốt bụng" nấp trong bóng tối ra ngoài mới được.

Lôi Nghênh vẫn như cũ là chiến ý sôi sục.

Đối với hắn mà nói, việc càng có độ khó thì càng có tính khiêu chiến.

Lâm Vi Vi cũng cười lạnh một tiếng, Lôi Nghênh ngay từ đầu đã say mê công việc, sợ mười phần đúng là một người cuồng công việc.

Ngay tại lúc này cũng không hơn không kém nhiều lắm.

- Đọc thuộc lòng tư liệu, ngày mai chính thức bắt đầu!

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, chỉ vào những thứ kia cười với Lôi Nghênh một tiếng.

Giờ này phút này.

Cùng một khách sạn, từ chỗ tầng lầu mà bọn Bạch Tiểu Thăng ở lại, đi xuống phía dưới ba tầng.

Cũng là một phòng kép, ở trong phòng khách.

Ở trên bàn trà bày biện một bộ pha trà, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đang loay hoay với bộ pha trà.

Lúc uống trà mọi thao tác đều rất phức tạp.

Người đàn ông này, thần sắc yên tĩnh, không kiêu không gấp.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, da thịt trắng nõn, dáng người lại được bảo trì rất tốt, chợt nhìn giống như là một người mới chỉ có ba mươi tuổi.

Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt vào việc tẩy trà, rót nước. Tựa hồ như ngoại giới hết thảy đều không thể quấy nhiễu được đến hắn.

Ở một nửa khác của phòng khách.

Trên mặt đất phủ lít nha lít nhít các loại văn kiện, từng tờ từng tờ giống như là mã vạch.

Cửa phía ngoài bị gõ.

Người đàn ông vẫn không động đậy như cũ, chỉ cất giọng lên tiếng gọi:

- Tiểu Thương!

- Tôi đi mở cửa.

Một người trợ lý dáng người trẻ tuổi nói, vội vàng chạy tới mở cửa.

Cửa mở.

Trương Văn Tân đang đứng ở phía ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận