Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 431: Con thấy Doãn Đông Lôi thế nào



Lâm Vi Vi đang kéo Tống Giai Giai lại để trò chuyện, khi nàng nhìn lên, liền thấy cô Lâm Lộ đi về phía mình, trên mặt còn nở một nụ cười, bất quá Lâm Vi Vi thấy được, nụ cười này của bà ta có chút mất tự nhiên.

Tuy nhiên khi đến gần Vi Vi, khuôn mặt Lâm Lộ đã hoàn toàn tự nhiên trở lại.

- Con chào cô.

Lâm Vi Vi cười chào hỏi.

Nàng không quan tâm đến sự biến hóa nhỏ trên khuôn mặt của Lâm Lộ, nàng chỉ coi đó là do mình tranh cãi với Mạnh Băng mà dẫn tới.

- Dì Lâm!

Bạch Tiểu Thăng và Tống Giai Giai cùng nhau chào hỏi, Lâm Lộ nở nụ cười trên mặt, gật gật đầu.

- Vi Vi, cô có lời muốn nói cùng con, con có thể đi cùng cô một chuyến không?

Lâm Lộ nói.

Lâm Vi Vi cười nói,

- Chuyện gì thế cô, bí mật như thế. Nói ở chỗ này không được sao?

- Nói một vài điều riêng tư mà thôi.

Lâm Lộ nhàn nhạt cười một tiếng.

Câu nói này giống như nói cho Bạch Tiểu Thăng cùng Tống Giai Giai nghe.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, Lâm Lộ cười với hắn một tiếng,

- Tiểu Bạch à, đây là một bữa tiệc, cậu không cần đi theo Vi Vi một mực không rời, cậu có thể tùy ý đi đâu cũng được. Ở đây toàn những người trẻ tuổi, bất kể là gia thế, hay là bản thân đều là nhân tài kiệt xuất, cậu nên đi trò chuyện cùng mọi người và hãy làm quen với họ biết đâu được họ sau này sẽ là lực lượng trợ giúp cậu trên con đường sự nghiệp.

Lâm Lộ chân thành dạy bảo.

Bạch Tiểu Thăng lắng nghe, mỉm cười gật đầu.

Lâm Vi Vi nhìn thấy hắn như thế, không nhịn được cười, trong lòng lại thở dài,

Cô mình không biết, anh Tiểu Thăng giờ đã là tổng giám đốc Truyền thông Trung Kinh! Đừng nói là những người ở đây, thậm chí Doãn gia chủ Doãn Hạo Nhiên tới, thân phận của ông ta sợ rằng cũng không bằng một góc của anh ấy! Anh ấy mà không vui, không ai dám phớt lờ!

Đây chính là lực lượng! Lực lượng của một tổng giám đốc ở Truyền thông Trung Kinh!

Đương nhiên những lời này Lâm Vi Vi không thể nào nói ra được.

Lâm Lộ dắt tay Lâm Vi Vi rời đi.

Tống Giai nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười nói.

- Em nghe Vi Vi gọi anh là anh Tiểu Thăng, tuổi của em nhỏ hơn so với Vi Vi, em cũng gọi anh là anh Tiểu Thăng có được hay không?

- Được a.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười đáp lại.

- Anh Tiểu Thăng, anh làm việc ở đâu thế?

Tống Giai hỏi.

- Truyền thông Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

- Oa, hai người là đồng nghiệp à!

Tống Giai kêu lên, nhưng sau đó cô thấy thanh âm mình quá lớn, cô nhanh chóng nói nhỏ lại,

- Công ty cho phép sao!

- Nếu là tổng giám đốc không ngăn cấm, thì sẽ không có vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng cười đáp

Hắn chính là tổng giám đốc, hắn cũng không có phản đối chuyện tình cảm ở văn phòng, miễn là không ảnh hưởng đến công việc.

- Anh hài hước quá, vị tổng giám đốc kia còn quản những chuyện này sao.

Đôi má Tống Giai phình lên cười nói.

- Đúng rồi, anh nghe Vi Vi nói em đang du học ở nước ngoài, em học ngành gì thế. . .

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm thấy hứng thú nên hỏi một câu.

Dù sao cũng rãnh rỗi, dứt khoát đi lôi kéo nhân tài nếu có thể tìm kiếm vài người coi như cũng có thu hoạch.

Ở một bên khác.

Lâm Vi Vi đi theo Lâm Lộ, đi một đường xuyên qua đám người đến hành lang sau đó rẽ sang một căn phòng khác.

Muốn nói cái gì, mà bí mật như thế.

Lâm Vi Vi hơi nghi ngờ.

Tiến vào phòng khách Lâm Vi Vi thấy Mạnh Hải Sơn cũng ở đây. Khi ông ấy thấy nàng còn bất ngờ đứng lên, khuôn mặt niềm nở nói.

- Vi Vi tới rồi à. Nào đến đây ngồi đi!

Vừa nói, Mạnh Hải Sơn rót một ly nước đưa qua cho nàng.

Lâm Vi Vi cảm thấy ngạc nhiên.

Chú của mình, đối với mình chưa bao giờ tốt như vậy, nếu là trước kia nàng thật sự sẽ cảm động rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ, Lâm Vi Vi đã không còn là cô bé ngày xưa, nàng mỉm cười nhận lấy ly nước và đặt ở một bên.

- Cô à, cô cùng chú gọi con đến có chuyện gì thế?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Cái này. . . Chúng ta kỳ thật. . .

Lâm Lộ có chút chần chờ.

- Chúng ta làm sao à, đây không phải là nhìn thấy con mang bạn trai tới chúng ta làm trưởng bối muốn thay mặt con kiểm tra cậu ta một chút.

Mạnh Hải Sơn tranh thủ cười nói trước.

Kiểm tra anh Tiểu Thăng?

Nếu là Lâm Lộ nói như thế nàng còn tin vài phần, nhưng lời này do chú nói ra để cho nàng càng thêm hoài nghi.

Lâm Lộ làm việc trong chính phủ, coi như là một người sống ở quan trường nhiều năm, trong lúc Mạnh Hải Sơn đang nói chuyện bà ta đã điều chỉnh cảm xúc của mình.

Lâm Lộ suy nghĩ, kiểm tra bạn trai của cháu mình cũng đâu có gì sai.

Lâm Lộ giấu đi những tâm tư trong lòng bà ta đã cảm thấy an tâm hơn.

- Bạch Tiểu Thăng là người ở đâu thế?

Lâm Lộ hỏi.

- Anh ấy sống trong một huyện nhỏ ở ngoại ô Trung Kinh.

Lâm Vi Vi trả lời cô của mình.

- Không ở trong thành phố sao. . .

Lâm Lộ cau mày một chút, lại hỏi,

- Vậy cậu ta có mua nhà ở thành phố không?

Mặc dù giá nhà bây giờ đang ở mức bão hòa. Nhưng một số căn hộ cao cấp thì giá sẽ rất cao.

Người trẻ tuổi kia nếu sống ở huyện thì gia cảnh chắc cũng chẳng giàu có gì, lại còn trẻ tuổi như vậy, một tháng thì kiếm được bao nhiêu tiền, nếu cậu ta tới nhà cũng chưa mua, sao xứng với Vi Vi được. . .

Ý nghĩ của Lâm Lộ là như thế.

- Anh ấy vẫn đang thuê nhà ở ạ.

Lâm Vi Vi nói.

Mạnh Hải Sơn hé môi cười, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Lộ.

Ở phòng cho thuê theo hắn thấy đó là một người mới lên thành phố, không ai thân thuộc, thật là đáng thương.

Mà hắn thì không biết, phòng cho thuê trong miệng Lâm Vi Vi, khác với phòng cho thuê mà hắn biết.

Mạnh Hải Sơn nghĩ đó là một căn phòng ẩm ướt, tăm tối, sống nhiều người và không an toàn.

Hắn làm sao mà biết được, phòng thuê mà Bạch Tiểu Thăng ở là một khách sạn năm sao, còn là khách sạn năm sao tốt nhất. Mọi chi phí ăn ở của cậu ta đều được công ty trả hết.

Phòng cho thuê như thế, sợ là hắn cũng chưa từng nghe qua.

Lâm Lộ cầm cánh tay của Lâm Vi Vi, ánh mắt bà có vài phần phức tạp, thở dài một tiếng.

Lâm Vi Vi nghe tiếng thở dài đầy khó hiểu của cô mình nàng ngạc nhiên nhìn sang.

- Chàng trai kia, nhìn cũng không tệ, nhưng mà chỉ khổ cho Vi Vi nhà mình. . .

Lâm Lộ cảm thán nói.

Cô có ý gì chứ? Con làm gì mà khổ? Lâm Vi Vi kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Vi Vi, con cùng với Bạch Tiểu Thăng tiến triển đến đâu rồi?

Mạnh Hải Sơn đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này có chút bất ngờ, làm cho Lâm Vi Vi đỏ mặt.

- Hai đứa không phải là sống cùng nhau chứ!

Lâm Lộ kinh ngạc nói.

- Không có, không có!

Lâm Vi Vi vội vàng nói, cô mình mà nói ra lời này, để cho Dương Thiến Nhi nghe được, coi như anh Tiểu Thăng cố gắng giải thích cũng là một rắc rối lớn a.

- Con cùng anh ấy mới quen biết nhau hơn ba tháng, chúng con, chúng con vừa xác nhận quan hệ ở hai ngày trước, tụi con mới chỉ nắm tay nhau thôi.

Lâm Vi Vi có chút ngượng ngùng nói.

Thì ra là như thế!

Lâm Lộ cảm thấy nhẹ nhõm, bà cùng Mạnh Hải Sơn nhìn nhau một cái.

Lúc trước, bà còn lo lắng tình cảm của hai đứa nhỏ đã kéo dài rất lâu, lo lắng việc mình chia cách một đôi uyên ương, tâm lý vẫn một mực không đành lòng, nhưng mà khi biết hai người mới chỉ quen biết với nhau hơn hai ngày tâm lí này của Lâm Lộ bỗng nhiên tan thành mây khói.

Anh trai của bà đã phải chịu khổ hơn nửa đời người, người cháu gái này vừa mới bắt đầu cuộc đời, bà không muốn để cháu gái bà về sau phải hối hận!

Bà cảm thấy phấn khích hơn với ý muốn tác hợp Lâm Vi Vi và Doãn Đông Lôi.

- Cô à, cô hỏi điều này làm gì thế?

Lâm Vi Vi có chút nghi ngờ nhìn Lâm Lộ, lại nhìn Mạnh Hải Sơn.

Nàng đã nhận ra có điều gì không ổn rồi.

- Vi Vi, cô muốn nói với con một việc, con đừng có kích động nha.

Lâm Lộ cầm tay Lâm Vi Vi, nhìn chằm chằm vào con mắt của nàng, chân thành nói,

- Cô cảm thấy được con cùng với Bạch Tiểu Thăng không thích hợp với nhau! Con xem Doãn gia Doãn Đông Lôi thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận