Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 402: Các người đang nói xấu!



Một tiếng quát giận giữ.

Tống Trường Không bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Nguyên bản hội trường đang náo nhiệt vang trời, bỗng nhiên im bặt lại.

Nhóm quản lý, nhóm tổng thanh tra giật mình nhìn Tống Trường Không đang nổi giận trên đài.

Mặc dù ngay từ đầu có người phát giác được bầu không khí có chút không đúng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến loại tình trạng này!

Tống Trường Không vậy mà ở ngay trước mặt tất cả mọi người cao tầng của công ty, ngay trước mặt các lãnh đạo tới từ tập đoàn giận dữ mắng mỏ Bạch Tiểu Thăng.

Còn gọi thẳng tên ra!

- Đây là sắp xảy ra đại sự a!

Có người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn Tống Trường Không, sau đó nhìn sang vị lãnh đạo tới từ tập đoàn kia.

Vị lãnh đạo kia mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng thì lại rất băng lãnh.

Toàn trường đều lặng ngắt như tờ.

- Bạch Tiểu Thăng, ai cho cậu quyền lực để hồ nháo như thế. Ngay trước mặt lãnh đạo mà cậu cũng dám chơi trò này sao! Trong mắt cậu còn có người tổng giám đốc như tôi hay không, còn có lãnh đạo của tập đoàn hay không!

Tống Trường Không oán giận nói.

Câu gầm thét này để các quản lý, tổng thanh tra dưới đài không dám thở mạnh một tiếng.

Người dù ngốc hơn nữa thì giờ cũng đều hiểu!

Đây nào phải là họp hành cái gì chứ, rõ ràng là chất vấn đối với Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng!

Buồn cười là bọn họ còn đang tán dương không ngừng. . .

Tống Trường Không ánh mắt lạnh lùng, nhìn toàn trường xung quanh.

- Lần này, sự vụ viên của tập đoàn đến, đó cũng là tổng giám đốc đời trước của truyền thông Trung Kinh chúng ta —— Vương Tân Thành tiên sinh, không riêng vì chỉ đạo công việc mà còn vì điều tra phó tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh!

Giọng nói của Tống Trường Không lạnh lùng,

- Không phải để cho các người ca tụng công đức, không phải để cho các người ở trước mặt lãnh đạo vuốt mông ngựa, mà là phải nói ra vấn đề!

Các quản lý, tổng thanh tra tại trường bỗng nhiên giật mình.

Trước mặt mọi người chọc sáng tỏ, cần vấn đề?

Không lẽ cao tầng của tập đoàn đối với Bạch Tiểu Thăng rất bất mãn sao?

Không thể nào.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng biểu hiện một mực rất kiêu ngạo, làm việc có chút bá đạo, nhưng làm mỗi một sự kiện đều hữu ích đối với công ty.

Cái này mọi người rõ như ban ngày!

Huống hồ, dù Bạch Tiểu Thăng ở chỗ này náo loạn như thế nào thì tập đoàn làm sao biết được. . .

Trừ phi. . . Có người báo cáo!

Người ở chỗ này, thấp nhất cũng là quản lý, người nào cũng không đơn giản, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu, buổi họp lớn ngày hôm nay, chỉ sợ là do Tống tổng, Trần tổng mở cho Bạch tổng là Hồng Môn Yến!

Nhưng mà, Bạch tổng cũng thật là có bản lĩnh, đi lên thừa dịp mọi người không để ý, biến thành khen ngợi. . .

Tất cả mọi người dưới đài, trong lòng nhất thời đều viết một chữ "Phục" thật to!

Không hổ là Bạch tổng, từ trước đến nay vẫn không theo lẽ thường ra bài. . .

Nhưng mà, hiện giờ nên làm như thế nào. . .

Mọi người đưa mắt nhìn nhau im miệng không nói một lời.

Bạch Tiểu Thăng tay cầm microphone, hơi cúi đầu, trong lòng rất bình tĩnh, cười không nói.

Tống Trường Không đưa mắt nhìn Trần Trường Khoảnh, Trần Trường Khoảnh khẽ gật đầu nếu không chú ý sẽ không thể nhận ra.

Cần hắn phát ra tiếng rồi!

Nếu để Tống Trường Không một người ra mặt thì tín nghĩa giữa đồng minh với nhau, khó tránh khỏi sẽ sụp đổ. . .

Đã chuẩn bị vạch mặt thì còn khách khí làm gì!

Trần Trường Khoảnh vỗ bàn một cái, ngồi thẳng người, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, nghiêm nghị nói,

- Bạch Tiểu Thăng, không ai dám trách hỏi cậu, vậy thì tôi đến! Cậu vừa tiền nhiệm, chỉ một lời không hợp liền khai trừ tổng thanh tra của phòng truyền thông internet, là thật chứ!

- Cậu tại phòng truyền thông internet, không có bất kỳ khảo hạch, ước định gì, cũng không chào hỏi cùng công ty, bằng vào yêu thích cá nhân, tùy ý khai trừ nhân viên cấp quản lý, tùy ý để cho người khác thượng vị, điều này thật chứ!

- Cậu tham gia tiệc rượu phòng truyền hình điện ảnh, biết rõ minh tinh Thương Uyển Uyển có mặt, biết rõ được lần hợp tác này đối với công ty rất quan trọng, vậy mà lại làm náo loạn ở hội trường, cưỡng ép khai trừ nam số một Lục Phạm Ngữ, có đúng thế không!?

- Cậu cùng Ron đã sớm quen biết nhau, biết rõ đoàn đội của Ron có vấn đề, còn phải gánh vác kiện cáo, vậy mà lại muốn bọn họ tiến vào công ty của chúng ta, đúng thế không!

. . .

Trần Trường Khoảnh liên tục vặn hỏi.

Một hơi nói ra, đếm được mười tội lớn của Bạch Tiểu Thăng, cuối cùng Trần Trường Khoảnh gọn gàng quát hỏi một tiếng,

- Những điều này, có phải đều do cậu làm hay không! Cậu, còn có lời gì để nói!

Tại trường các quản lý, tổng thanh tra, không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt.

Có sự việc nghe giống như là thật, nhưng rõ ràng là có chút ép buộc, cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không đám phán đoán suy luận bừa, nhưng có một số việc, Trần Trường Khoảnh rõ ràng đang bẻ cong sự thật.

Đây là công nhiên nói xấu a!

Nhưng mà, ai dám nói. . .

Đám người âm thầm nhìn về phía Tống Trường Không, Tống Trường Không liên tiếp gật đầu, giống như có phần tán đồng.

Đây là Tống tổng, Trần tổng đang liên thủ, muốn chỉnh Bạch tổng sao!

Trong lòng mọi người run lên.

Bây giờ, Trần Trường Khoảnh nói như thế, không quan tâm có phải là sự thật hay không, cũng không có quan hệ gì với bọn họ!

Đại quỷ đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn a.

Chuyện này tốt nhất là không nên đếm xỉa đến, nếu ai dám giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng thì dù đó là lời công đạo, vậy cũng là tuyển chọn đứng ở một bên, bởi vì thế sẽ đắc tội với một vị tổng giám đốc, một vị phó tổng giám đốc của công ty, còn có thể sống tốt sao!

Về sau, nói không chừng liền bị khai trừ!

Thì ra mâu thuẫn giữa các lãnh đạo đã nghiêm trọng đến mức độ không thể điều giải sao!

Ban đầu cứ tưởng Bạch tổng giao quyền ra thì công ty sẽ yên bình một chút, nhưng không nghĩ tới hai người Tống, Trần một mực không có muốn buông tha người ta!

Tranh giành quyền lực, đáng sợ như thế. . .

Không chết không thôi a. . .

- Cậu có thừa nhận hay không, cũng không quan trọng, những việc này mọi người rõ như ban ngày, mọi người nói, có phải hay không!

Trần Trường Khoảnh nhìn đám người chung quanh.

- Bạch tổng, cũng không có không chịu nổi như thế a. . .

Có người dùng thanh âm cực nhỏ, lầm bầm.

- Thì đúng vậy, Bạch tổng làm rất nhiều chuyện, cũng để công ty thu hoạch lớn!

Có người dùng giọng nhỏ như con muỗi tán đồng.

- Ai đang nói chuyện, đứng ra nói!

Tống Trường Không đột nhiên vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng,

- Người nào hiện giờ cũng học xong cách nói vụng trộm sao, ai mà thích mao bệnh của các người! Điều này còn ra thể thống gì nữa!

Vị tổng giám đốc như hắn xây dựng sức ảnh hưởng đã lâu, mặt lạnh quát hỏi xong làm cho lá gan của mấy vị tổng thanh tra cũng rung động.

Trong nháy mắt, hội trường không còn thanh âm nữa.

Những người của phòng truyền thông internet, phòng truyền hình điện ảnh, sắc mặt rất khó coi.

Một mặt, bọn họ rất kính nể Bạch tổng, người giờ đang gặp công kích, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc rõ ràng đang nói xấu hắn, mắt thấy ngay cả người thay hắn đứng ra nói một câu đều không có!

Một mặt khác, những người như bọn họ, cũng có gia đình, vợ con muốn nuôi, ở truyền thông Trung Kinh này còn có sự nghiệp, có lý tưởng.

Nếu thật sự vì giúp người khác nói một lời công đạo mà mất đi bát cơm?

Thế. . . Đáng giá sao!

Huống hồ, câu nói công đạo kia của bọn họ, thật hữu dụng sao, Tống Trường Không chỉ cần tùy ý chụp xuống một cái mũ "Đây là tâm phúc của Bạch Tiểu Thăng", liền có thể để bọn họ hi sinh vô ích. . .

Cái này đáng giá sao? !

Bao quát Cao Đại Chí, Thạch Vũ, những người kia đều cúi đầu xuống.

Một phương diện là sinh hoạt, là sự nghiệp, một phương diện khác là lương tâm, bọn họ có cảm giác rất thống khổ cùng dày vò!

- Lão lãnh đạo, ngài cũng thấy đó, ở đây có hơn 100 nhân viên cao tầng, không có một người nào thay Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, có thể thấy được hắn rất không được lòng người!

Tống Trường Không thừa cơ hội này tranh thủ thời gian nói bóng gió bên tai Vương Tân Thành.

Mặc dù hắn cũng tò mò tại sao Bạch Tiểu Thăng mang theo microphone nhưng lại cúi đầu, không nói không rằng, đó là có ý tứ gì, nhưng đây rõ ràng là một cái cơ hội, lửa cháy thì phải đổ thêm dầu!

Vương Tân Thành khẽ gật đầu, công nhận lời nói của Tống Trường Không.

Tống Trường Không âm thầm vui mừng, cùng Trần Trường Khoảnh đưa mắt liếc nhau ra hiệu một cái, Trần Trường Khoảnh cười lạnh đối với Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy chứ, Bạch Tiểu Thăng!

Chúng tôi bên này có thực lực, ngay cả đạo lý cũng ở bên chúng tôi, cậu lấy cái gì đấu với chúng tôi chứ!

Có ai dám thay cậu nói chuyện không!

Trần Trường Khoảnh cười lạnh.

- Các người rõ ràng đang nói xấu, bẻ cong sự thật!

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét thanh thúy vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận