Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 776: Cái quyết định này



Mười giờ sáng, bộ sự vụ của khu Đại Trung Hoa, phòng trực ban số chín.

Lâm Kha đẩy cửa đi vào.

- Cán bộ sự vụ Lâm! Cán bộ sự vụ Lâm!

Trong phòng trực ban, ở chỗ xử lý công việc của nhóm cán bộ trợ lý bộ sự vụ, mỗi một lần thấy cô đều nhao nhao chào hỏi.

Những người này đều là cấp dưới của cán bộ sự vụ, mỗi tháng đều phải luân chuyển cương vị thường trực tại các phòng trực ban khác nhau.

- Chào mọi người!

Lâm Kha gật đầu chào hỏi từng người.

Bộ sự vụ của khu Đại Trung Hoa, bởi vì mỗi một tỉnh ở trong nước đều thiết lập một phòng trực ban chuyên trách. Toàn bộ thành phố trực thuộc trung ương đều thiết lập chung một cái phòng trực ban tăng cường. Trong vùng ngoại giao Đại Trung Hoa cũng theo đó mà thiết lập một phòng trực ban tăng cường. Dùng cái này để bảo đảm kịp thời hữu ích xử lý các loại sự vụ trọng đại.

Những phiên trực của cán bộ sự vụ tại phòng trực ban cũng là trực luân phiên.

Lúc đầu, Hạ Hầu Khải sắp xếp cho Lâm Kha nhiệm vụ ngoại giao, lại không nghĩ tới tình huống thay đổi cho nên mới đẩy muộn tới tháng sau.

Lâm Kha cũng muốn nhìn thấy kết quả tuyển chọn cuối cùng của bọn Bạch Tiểu Thăng, cho nên cũng lưu lại, đồng thời yêu cầu phụ trách cái phòng trực ban này.

Phòng trực ban số chín, đối ứng là tỉnh An Giang.

- Có chuyện gì quan trọng không?

Lâm Kha đi tới phía bàn làm việc của mình, thuận miệng hỏi.

Trong tháng này, sự việc trình đến bộ sự vụ không tính là nhiều, những việc đáng giá cho cán bộ sự vụ như cô xem qua vốn đã ít lại càng ít hơn. Nửa tháng này chỉ có vẻn vẹn hai sự việc, một tuần này đều không có gì mới.

- Có

Một nữ trợ lý cán bộ sự vụ khẽ nói.

Lập tức, cô đi tới đưa cho Lâm Kha một bộ hồ sơ được đóng dấu.

- Cái này là Trần Cửu Tranh người phụ trách biên chế sản nghiệp ở khu vực An Giang gửi báo cáo lên.

- Trần Cửu Tranh?

Lâm Kha nhíu mày, cầm lên bản báo cáo kia, lật xem.

Trần Cửu Tranh là em ruột của Trần Cửu Thiên, người phụ trách khu vực Hoa Đông.

Lần tuyển chọn này, Trần Cửu Thiên đề cử hai người, một người là Bạch Tiểu Thăng một người khác là Mục Bắc Thần.

Cả hai người này, ông nội đều rất coi trọng.

Bất quá, dựa theo tin tức của bộ sự vụ, Lâm Kha biết rõ, đồng thời còn từng đề cập với Hạ Hầu Khải. Nhà họ Trần cùng với Bạch Tiểu Thăng hình như có chút xung đột. Trần Cửu Thiên đề cử Bạch Tiểu Thăng giống như là một cái bằng chứng rõ ràng. Chứng minh lòng dạ của mình thản nhiên cùng rộng lượng.

- Nhưng mà trong thực tế, Bạch Tiểu Thăng đã nói với mình, hắn cùng với nhà họ Trần tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.

Lâm Kha thầm nghĩ.

- Cái báo cáo kia của Trần Cửu Tranh này có liên quan gì đến Bạch Tiểu Thăng không nhỉ?

Lâm Kha một bên lật xem báo cáo, một bên hỏi vị trợ lý cán bộ sự vụ.

- Trong này chủ yếu nói tới cái gì?

- Năm trước, Trần Cửu Tranh từng gửi tới bộ sự vụ một kế hoạch "công ty sản xuất siêu cấp" mà trước đây không lâu đã được áp dụng vào thực tế.

Vị trợ lý cán bộ sự vụ kia trả lời.

- Cái sự việc từ xửa từ xưa này à?

Lâm Kha nhíu mày lầm bầm một tiếng.

- Trong báo cáo có nói, công ty tiến hành thí điểm là một công ty gia truyền "Truyền thông Thiên Chinh". Tổng giám đốc là Mục Bắc Thần là một người ứng cử trong lần tuyển chọn người phụ trách sản nghiệp của tỉnh lần này. Cho nên mới làm một bản báo cáo trần tình sự việc rõ ràng với bộ sự vụ.

Vị trợ lý cán bộ sự vụ kia tiếp tục nói.

- Cái gì?

Nghe được tin này, Lâm Kha lập tức trừng lớn đôi mắt, giọng nói cũng cao lên.

Lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác.

- Không có việc gì, mọi người cứ làm việc của mình đi.

Lâm Kha trừng mắt nói.

Đám người trong phòng lập tức vùi đầu xuống, lo bận rộn làm phần việc của mình.

Lâm Kha nhìn xem phần báo cáo này, ánh mắt sáng tối chập chờn.

Lâm Kha nhìn thấy trong bản báo cáo có nói, có rất nhiều tài chính, tài nguyên được rót vào công ty của Mục Bắc Thần. Được nó xử dụng những sách lược bên trong ra ngoài, thúc đẩy nhiều công ty cớ lớn bên ngoài tỉnh ký kết hợp tác. Cùng với rất nhiều tập đoàn công ty trong và ngoài tỉnh thành lập chiến lược đồng minh.

Trong bản báo cáo, một mặt là khẳng định đối với thành công của Mục Bắc Thần, một mặt là trần tình là hai tháng trước đã làm tốt kế hoạch, lại không biết giai đoạn sau cùng với nội dung khảo hạch tuyển chọn lần này. Hiện nay phát hiện có chỗ xung đột cho nên mới phải trần tình lên trên.

- Cái chuyện này rõ ràng là cố ý!

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng.

- Khá lắm, không biết rõ! Cũng thật là có can đảm mà mở mắt nói lời bịa đặt.

Chuyện này, nhất định phải báo cáo lên trên.

Bất quá, hiện tại cô là cán bộ sự vụ trực luân phiên, cho nên không thể trực tiếp đi tìm ông nội. Theo như quy định, phải báo cáo lên cán bộ sự vụ cấp trên trước.

Mà lần này, vị cán bộ sự vụ phụ trách mảng công tác này của cô…

Lại là Trịnh Thiên Hồng.

Trịnh Thiên Hồng là anh cùng cha khác mẹ của Trịnh Thanh Hồng, cũng là người giúp đỡ của hắn.

Tin tưởng rằng, Trịnh Thiên Hồng tuyệt đối sẽ không phớt lờ đối với sự "trùng hợp" này của nhà họ Trần.

Ánh mắt Lâm Kha chớp lên, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên một tia cười lạnh.

Người nhà họ Trần cần là cái gan lớn của bọn họ cùng với tham vọng về tiền.

- Cô đi xuống trước đi, tôi bây giờ sẽ đưa phần báo cáo này gửi cho cán bộ sự vụ cấp trên Trịnh Thiên Hồng.

Lâm Kha nói với vị trợ lý cán bộ sự vụ kia.

- Vâng.

Vị trợ lý cán bộ sự vụ gật đầu rồi quay người bước đi.

Lâm Kha đứng dậy, mang phần báo cáo này vội vàng rời đi, thẳng đến văn phòng trực của cán bộ sự vụ cấp trên.

Đến ngoài cửa, Lâm Kha ổn định một chút hô hấp rồi gõ cửa.

- Mời vào.

Trong văn phòng truyền ra một giọng nói vô cùng ấm áp cùng hấp dẫn.

Lâm Kha đẩy cửa đi vào.

Căn phòng làm việc này, mặc dù là các cán bộ sự vụ cấp trên thay phiên nhau sử dụng, mang tính văn phòng lâm thời.

Bất quá đến phiên ai, cũng sẽ là một thời kỳ sử dụng tương đối dài, bọn họ cũng sẽ cho người điều chỉnh một lần. Chi tiết, bày biện sẽ chiếu theo sở thích, thói quen của mỗi người mà sắp xếp tương ứng.

Giờ phút này, căn phòng làm việc này rất đơn giản, thanh lịch. Nền nhà được lau bóng loáng, không còn một tý bụi nào. Trên bàn bày biện không có một chút hỗn loạn nào. Còn có mấy bồn hoa lan, tản mát ra một hương thơm nhè nhẹ.

Người ngồi sau bàn làm việc, thấy Lâm Kha đi tới bèn ngẩng đầu mà ôn hòa nhìn cô cười một tiếng.

Người này, nhìn thì không đến bốn mươi tuổi nhưng thực ra thì lớn hơn rất nhiều.

Ánh mắt của hắn ôn nhu, nụ cười thân thiện, để cho người ta kìm lòng không được mà trong lòng sinh ra cảm giác thân cận. Nhất là ánh mắt của hắn, rất xinh đẹp, rất thâm thúy, chỉ bằng vào ánh mắt cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác muốn thuận lòng nghe theo.

Trịnh Thiên Hồng, một trong mười vị cán bộ sự vụ cấp trên.

- Lâm Kha, có chuyện gì không?

Trịnh Thiên Hồng cười với Lâm Kha một tiếng rồi hỏi

- Trịnh tiên sinh, ở đây có một phần báo cáo, mời ngài nhìn xem một chút.

Lâm Kha tiến lên phía trước, trình ra bản cáo cáo của Trần Cửu Tranh đưa tới trước mắt Trịnh Thiên Hồng.

- Được rồi, cô cứ ngồi đấy một lúc đi.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng, chỉ vào ghế salon bên cạnh nói.

- Vâng.

Lâm Kha bước qua ngồi xuống.

Mặc kệ là sau lưng Lâm Kha oán thầm như thế nào, không quen nhìn cái vẻ mặt này của Trịnh Thiên Hồng như thế nào đi nữa. Nhưng mà ở trước mặt hắn, cô không có một chút nào gọi là thất lễ.

Lâm Kha sau khi ngồi xuống, nhìn Trịnh Thiên Hồng đang lật xem bản báo cáo kia.

Trịnh Thiên Hồng xem không được tính là nhanh, nhưng cảm giác được rất có tiết tấu, tốc độ lật qua lật lại bản báo cáo có thể nói là nhanh đều đặn.

Sau mười phút, Trịnh Thiên Hồng mới thả bản báo cáo xuống, mắt nhìn Lâm Kha, cười hỏi.

- Cán bộ sự vụ Lâm Kha, theo cô thì làm như thế mới mới hợp lý?

- Cái này là vi phạm quy định!

Lâm Kha thẳng thắn nói.

- Nhẹ thì khấu trừ đi điểm số tương ứng của Mục Bắc Thần, nặng thì có thể cân nhắc hủy bỏ tư cách. Mà Trần Cửu Tranh là người phụ trách biên chế sản nghiệp của khu vực An Giang cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Trịnh Thiên Hồng từ chối cho ý kiến, suy tư một lát, cười một tiếng

- Tôi ngược lại thì cảm giác nó cũng hợp lý.

- Không nghiêm trọng như vậy, không cần thiết phải xử phạt.

Trịnh Thiên Hồng nói ra ý kiến của mình.

- Cái gì?

Cái quyết định như thế này, làm cho Lâm Kha không thể tưởng tượng được, bỗng nhiên đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận