Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1505: Thì ra là nhà hắn (2)

Trong lúc hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau thì những tên vệ sĩ kia cũng đã đi đến kế bên.

Những nam nhân cao lớn uy mãnh dáng người rắn chắc kia lại vô cùng cung kính với hai đứa nhỏ này, ân cần thăm hỏi.

Tới khi biết được hai người đang nằm dưới đất là hai tên không biết sống chết dám cả gan bắt cóc hai đứa nhỏ này thì ánh mắt của mấy vị đại hán này đều lộ ra hung quang.

Có người đã bắt đầu xắn tay áo lấy còng tay ra còng tay cặp trai gái này lại, bên hông bọn họ đều mang theo sung ống giống hệt thứ trang bị trên người các cảnh sát, thậm chí có người còn mang cả súng tự động loại nhỏ theo nữa.

Cặp trai gái kia bị bọn họ bắt trói vô cùng thô bạo, cô gái là người đầu tiên bị đau mà tỉnh lại, dù sao một cánh tay của nàng cũng đã bị trật khớp từ trước, còn người đàn ông kia cũng bị bọn họ tát cho hai phát mà tỉnh dậy.

Hai người vừa mở mắt đã nhìn thấy khắp nơi toàn là mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng bộ mặt hung dữ, lại nhìn thấy súng ống trong tay bọn họ, lập tức bị dọa tới không nói nên lời.

Sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bị bọn họ vô cùng cẩn thận che chở bảo vệ ở chính giữa như “chúng tinh phủng nguyệt” thì sắc mặt của bọn họ càng thêm kinh hoàng khó coi.

- Chính là hai người xấu xa này thiếu chút nữa đã bắt cóc hai người tụi con.

Tiểu Yêu nói lớn với những vệ sĩ đứng xung quanh.

- Nếu như không phải con còn chút thông minh cộng thêm việc gặp may được người khác ra tay cứu giúp thì bọn họ đã thành công rồi! Các chú cứ thử tưởng tượng coi, nếu như Charlie bị bọn họ bắt cóc đi mất, các chú, các chú sẽ phải chịu hậu quả gì!

Những người vệ sĩ kia nghe vậy lập tức biến sắc, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi.

Đây chính là sự thất trách cực kỳ nghiêm trọng, nếu như thật sự bị truy cứu thì bị nghỉ việc mất bát cơm cũng coi như là nhẹ rồi!

Nháy mắt, tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn cặp trai gái này.

- Ai da, hồi nãy thực sự rất nguy hiểm, thật sự rất là đáng sợ đó! Các chú không biết đâu, Charlie bé nhỏ còn bị thương nữa đó, đều do là bọn họ làm hại!

Tiểu Yêu lớn tiếng nói tiếp

- Không được, không được, chỉ vừa nhắc tới chuyện này là con đã thấy sợ rồi, tâm linh nhỏ bé yếu ớt của tụi con đã bị tổn thương nghiêm trọng. Bây giờ hai đứa nhỏ tụi con muốn đợi ở trong xe, còn hai người này... Các chú tự mình bàn bạc giải quyết đi!

Dưới ánh mắt chăm chú đầy hung ác của đám bảo tiêu, cặp trai gái kia vô cùng hoảng sợ nhìn Tiểu Yêu, trong mắt chỉ có một câu hỏi duy nhất 'Nhóc con này là quỷ nhỏ nơi nào đây'.

Tiểu Yêu dẫn theo Charlie, dưới sự hộ tống của mấy người vệ sĩ mà ngồi vào chiếc xe thương vụ chống đạn kia.

Cho dù đóng cửa xe thì hai đứa nhóc vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết.

- Tiểu Yêu à, như vậy hình như không được tốt lắm đâu.

Nhóc Charlie nhịn không được nói.

- Có cái gì mà không tốt chứ, cậu có biết mọi người lo cho cậu cỡ nào không, cậu thiếu chút nữa là bị người ta bắt cóc, mấy chú ấy đương nhiên sẽ rất ghét hai người đó nha.

Tiểu Yêu nói chuyện cực kì tự nhiên, hoàn toàn quên mất chuyện những tên vệ sĩ kia sở dĩ lại lo lắng như vậy hoàn toàn là bởi vì nhóc Charlie rời khỏi tầm mắt của bọn họ, mà vì sao nhóc Charlie lại biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ chứ, còn không phải là bởi vì con nhóc tì này giở trò quỷ hay sao...

Hiện tại, cô bé này đang ngồi trong xe, buồn chán dùng hai tay nâng má, mắt to nháy nháy, bắt đầu suy nghĩ tới ba người Bạch Tiểu Thăng đã rời khỏi.

- Cũng không biết sau này có cơ hội gặp lại nữa không đây!

Tiểu Yêu buồn rầu than thở.

Ở bên kia.

Bạch Tiểu Thăng vừa mới ra khỏi hẻm nhỏ đi đến ngã tư đường đã nhìn thấy một đống xe thương vụ màu đen ào ào chạy vụt qua, sau đó trực tiếp lủi vào hẻm nhỏ đó.

- Xe chống đạn.

Lôi Nghênh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ chỗ không tầm thường của mấy chiếc xe kia.

Sau đó lại là tiếng ồn của động cơ máy bay trực thăng, đám Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy có hai cái máy bay trực thăng bay qua bên kia.

- Đó cũng là tới đón hai nhóc kia!

Lâm Vi Vi không thể tin được thốt lên

Những cái xe chống đạn vừa mới chui vào hẻm nhỏ kia có lẽ có thể có liên quan đến hai đứa nhỏ kia.

Nhưng mà còn máy bay trực thăng.

Hình như có hơi khoa trương rồi.

Không lẽ là do hai đứa nhỏ kia lén chạy ra ngoài chơi, người nhà báo cảnh sát tìm kiếm là báo tới Không Quân?

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn ngõ nhỏ bên đó một cái rồi thản nhiên nói.

- Mặc kệ như thế nào thì an toàn của hai đứa nhỏ đó đã không thành vấn đề nữa rồi.

- Chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng gọi hai người.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, cũng nhấc chân đi theo

Nhưng mà đi một hồi, Lâm Vi Vi bỗng nhiên tăng tốc độ bước chân, đi song song với Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được bắt đầu nói suy đoán của mình với hắn.

- Anh Tiểu Thăng, cô nhóc con hồi nãy thân phận không tầm thường, không ngờ còn có thể gọi đến trận thế lớn như vậy. Nhóc đó có phải... có liên quan tới mấy gia tộc lớn kia không!

Một cô bé gái có gương mặt của người châu Á, thân phận lại cực cao... Đại gia tộc Hoa kiều ở chỗ này....

Cho dù nghĩ theo kiểu nào thì cũng rất trùng hợp!

Bạch Tiểu Thăng lại không thèm quan tâm nói.

- Có quan hệ thì sao, không quan hệ thì lại như thế nào. Nhóc đó xuất thân nhà giàu có hay vẫn là con nhà bình thường thì khi thấy nó gặp nguy hiểm anh cũng đều sẽ ra tay cứu. Cho dù nhóc đó có thân phận hiển hách hay là xuất thân con nhà bình thường thì anh cũng chẳng muốn kiếm lời trên một đứa nhóc con đâu.

Lâm Vi Vi nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng cười theo.

- Anh nói đúng nha.

Lôi Nghênh cũng cười gật đầu. Hắn rất thích loại tính cách này của Bạch Tiểu Thăng, cứu người là cứu người, không hề pha trộn mấy ý nghĩ linh tinh gì hết, đơn giản là vừa vặn gặp phải nên tự nhiên sẽ ra tay chứ không hề vì bất cứ một lợi ích gì cả.

- Đi thôi, tiếp tục đi dạo phố.

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, cười nói.

Lâm Vi Vi cười lên tiếng, bắt đầu mở ra hình thức dạo phố vui chơi.

Lần này đến giữa trưa, ba ngươi cũng coi như là ăn đủ chơi vui, thấy giờ hẹn với Thorne còn chưa đến một giờ là đến, bọn họ mới chịu đi trở về khách sạn.

Ba người đều tự trở về phòng của mình, tắm rửa một cái, đổi một bộ quần áo mới rồi tập hợp ở quán cà phê của khách sạn.

Chờ bọn họ ngồi đó nói chuyện được một lát thì điện thoại của Thorne gọi đến, xe của anh ta đã đợi dưới lầu rồi.

Thời gian này là năm giờ chiều, thậm chí còn sớm hơn giờ hẹn một chút nữa.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi xuống lầu, vô cùng thuận lợi mà gặp mặt Thorne.

Dọc theo đường đi, Thorne bắt đầu nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe một số chuyện về đại gia tộc kia lần nữa,

Bọn họ có làm trong lĩnh vực tài chính, khai thác mỏ, báo chí, đất đai, hơn nữa ở các châu lục khác cũng có làm ăn hợp tác và mở rất nhiều công ty, thật sự là hạng đứng đầu trong danh sách của các gia tộc lớn!

- Tuy rằng không thể so với Tập đoàn Chấn Bắc của chúng ta, nhưng ít ra cũng coi như là cùng một đẳng cấp.

Thorne đã xác định được vị trí của đối phương.

- Vậy nếu so với gia tộc của Thorne tiên sinh thì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Thorne cười, vô cùng thoải mái thừa nhận.

- Chắc là ngang ngửa với nhau đi, có điều thân phận bọn họ chắc sẽ cao hơn một chút. Nhưng dù sao thì người họ muốn hợp tác cũng không phải là gia tộc của tôi, mà là Khu châu u do tôi quản lý, bọn họ nói cho gia tộc của tôi chút mặt mũi nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Thorne còn bị đối xử như thế, vậy đổi thành người được Thorne giới thiệu như hắn thì sau này muốn hợp tác với đối phương chỉ sợ cũng sẽ gặp một phen trắc trở.

- Không biết gia tộc kia có dòng họ gì thế?

Bạch Tiểu Thăng hơi hiếu kỳ hỏi.

Nói chuyện về họ cả nửa ngày trời rồi mà hắn vẫn chưa biết đối phương họ gì nữa.

- Họ La.

Thorne nói.

La sao?

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu

Trong lúc bọn họ trò chuyện thì xe của bọn họ đã chạy vòng vòng trong khu phố người Hoa được gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Những ngọn đèn dầu kia không biết đã được thắp sáng từ khi nào, thậm chí có thể nói là sáng như ban ngày cũng không quá.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được nhìn qua.

- Vị lão gia họ La kia thích ngày tháng sống cùng với gia đình như vậy, một khu vực này đều sẽ được thắp sáng bằng đèn dầu cho tới tối khuya, bên phía chính phủ cũng đã đồng ý việc này rồi.

Thorne giải thích.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Đến cả thành phố Renton cũng đều cho phép họ làm như vậy, đây chính là thực lực!

Bạn cần đăng nhập để bình luận