Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1999: Bạch Tiểu Thăng không thể nhịn được nữa

Vẻ mặt Lâm Vi Vi mờ mịt nhìn Bạch Tiểu Thăng, cô thật sự không để ý thấy có người nào để mắt tới mình cả. Lôi Nghênh đứng bên cạnh cũng nhìn xung quanh, chính anh ta cũng không chú ý tới. Dù sao ở đây quá đông người, nếu không có ác ý rõ ràng thì Lôi Nghênh cũng không thể chú ý tới, anh ta cũng đâu phải là thần.

Bạch Tiểu Thăng thấy phản ứng của hai người này như thế, đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười, nói với bọn họ:

- Đừng nhìn nữa, người ta đã vào toa xe rồi.

- Bọn họ cùng toa xe với chúng ta sao?.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn chăm chú qua, còn không quên trêu chọc một tiếng:

- Người đó có đẹp trai không?

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh về bên đó, giọng nói truyền đến:

- Là một người bạn da đen quốc tế.

- A, đẹp trai là được rồi.

Lâm Vi Vi đuổi theo, cười hì hì nói.

Lôi Nghênh cầm theo hành lý, buồn cười lắc đầu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vào toa xe, tìm chỗ ngồi của mình. Bọn họ mua là khoang thương gia, bên trong toa xe rộng rãi thoải mái, lối đi ở giữa cũng rộng rãi.

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn vé trong tay vừa quan sát dấu hiệu hướng dẫn, cũng cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của anh ngay sát bên cạnh lối đi.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng ngước mắt nhìn ghế bên cạnh lại ngẩn người.

Chỗ ngồi sát cửa sổ bên trong là một "người quen", chính là cậu thanh niên da đen đã chụp ảnh Lâm Vi Vi ở ngoài đường.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức lạnh lùng.

Đối phương ngược lại khá lịch sự, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

Sau đó, cậu thanh niên người da đen cúi đầu nghịch điện thoại.

Chỗ ngồi sau lưng Bạch Tiểu Thăng là Lâm Vi Vi, phía sau nữa là Lôi Nghênh.

Ghế bên cạnh Lâm Vi Vi là một cô gái ăn mặc thời trang, hai chân gác lên nhau và đang xem tạp chí làm đẹp.

Chỗ bên cạnh Lôi Nghênh lại là người da đen vạm vỡ đầu trọc đi theo cậu thanh niên da đen. Lôi Nghênh ngồi cùng anh ta đúng là sóng vai, một đen một trắng giống như hai tháp sắt trông rất bắt mắt, chọc cho mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.

Người da đen đầu trọc kia ngồi thẳng, chỉ thản nhiên liếc nhìn Lôi Nghênh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lôi Nghênh cũng không phải là một người nói nhiều nên không nói gì, lật xem điện thoại di động của mình, ngược lại tạo thành một đôi buồn chán.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn cậu thanh niên da đen ngồi bình thản chơi điện thoại ở ghế bên cạnh. Dường như cậu ta đang mở livestream, lúc này thành thật làm theo quy củ, cũng không có để ý đến anh.

Lâm Vi Vi ngồi phía sau nghe lời Bạch Tiểu Thăng nói trên đường đi có một người da đen chụp trộm mình nên cũng liếc nhìn xung quanh.

Trong toa xe này, cô có thể nhìn thấy hai người da đen. Người ngồi bên cạnh Lôi Nghênh có cơ bắp cuồn cuộn, giống như nửa đoạn tháp đen. Lâm Vi Vi vừa nhìn qua đã thấy sợ.

Ngoài ra, chính là một người khác ngồi cùng với Bạch Tiểu Thăng, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy gáy, không nhìn rõ mặt mũi.

Lâm Vi Vi cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Chẳng bao lâu đã tới giờ chuyến tàu cao tốc xuất phát, cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại phía sau.

Cậu thanh niên da đen này bên cạnh Bạch Tiểu Thăng lập tức hưng phấn, giơ điện thoại chụp bên trong xe, lại chụp phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Cậu ta còn lấy ra một đồng tiền xu đặt ở trên bệ cửa sổ xe, thấy đồng tiền xu này quả nhiên đứng yên còn kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Oa, tàu này di chuyển với tốc độ bốn trăm cây số một giờ cũng có thể đi vững như thế! Thật lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liếc nhìn người này. Thật ra, anh nhìn không phải bởi vì cậu ta luôn kinh ngạc hết chuyện này tới chuyện khác mà vì anh ta nói tiếng phổ thông rất chuẩn.

Cô gái ăn mặc thời trang đang ngồi xem tạp chí phía sau cậu thanh niên da đen bị giọng nói làm kinh động, nhìn thấy là người da đen thì lập tức chủ động nói chuyện:

- Ồ, anh nói tiếng Trung giỏi thế? Anh là du học sinh sao?

Cậu thanh niên da đen quay đầu nhìn thấy người nói chuyện là một người đẹp thì lập tức tươi cười:

- Đúng vậy, tôi đã lưu học rất nhiều năm, cũng tiếc không muốn về đấy.

- Anh tới từ nước M à?

Người đẹp kia lập tức ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói chuyện với cậu thanh niên da đen.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên cạnh, cho dù không muốn nghe cũng không có cách nào.

Cậu thanh niên da đen này đến từ Châu Phi nhưng là người trong một gia tộc hiển hách. Cô gái phía sau lập tức có tinh thần, hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan tới phong thổ và con người ở Châu Phi, còn xen lẫn với rất nhiều câu thăm dò gia cảnh của đối phương.

Kẻ có tiền thì thật sự không giả vờ được.

Từ trong những câu trả lời của cậu thanh niên da đen, Bạch Tiểu Thăng cũng đoán được trong nhà đối phương thật sự rất giàu có, hơn nữa không phải chỉ đơn giản là có tiền.

Hình như người nước ngoài có tiền này được một vài cô gái yêu thích...

Sau khi trò chuyện một lát, cậu thanh niên da đen này không ngờ lại nhìn về phía Lâm Vi Vi, chủ động mỉm cười nói:

- Bạn ơi, thật ra tôi đã chú ý tới bạn rất lâu, tôi muốn mời bạn tới nhà tôi làm khách, nếu như bạn bằng lòng, tôi còn có thể tìm cho bạn một công việc lương cao lại không quá cực khổ ở nhà tôi. Thế nào, bạn có hứng thú không vậy?

Sau đó, cậu thanh niên da đen này lại cười nói:

- Tôi chụp một ít ảnh của bạn, tính dùng để phỏng vấn, bạn thấy thế nào?

Trong khi nói chuyện, cậu thanh niên da đen còn lắc cái điện thoại trong tay mình.

Bạch Tiểu Thăng lập tức nhíu mày.

Anh thấy lúc người này nói chuyện, giọng điệu đặc biệt "không đứng đắn".

Cô gái trước đó nói chuyện với cậu thanh niên da đen dường như cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, không nhịn được mà hứng thú mỉm cười nói:

- Là sản nghiệp kinh doanh trong gia tộc của các anh cần tuyển người sao? Này anh thấy tôi thế nào? Tôi học điện tử thương mại, còn là học sinh xuất sắc đấy.

Cậu thanh niên da đen cười hì hì nói với Lâm Vi Vi:

- Bạn có điều kiện gì có thể đưa ra, tôi đều có thể thỏa mãn bạn.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì lập tức nhướng mày.

Anh có thể nhịn ai chứ không thể nhịn người bên cạnh này được!

Người này đúng là thuộc dạng thuốc cao da chó!

Còn cả gan làm loạn!

Mình ngồi bên cạnh cậu ta mà cậu ta còn dám đùa giỡn Lâm Vi Vi như vậy!

Lâm Vi Vi ngồi phía sau vẫn không nói gì, chắc hẳn đã bị chọc tức rồi!

Cho dù Bạch Tiểu Thăng không phải là người hay tức giận, nhưng Lâm Vi Vi bị đùa giỡn ở ngay trước mặt, anh vẫn nổi nóng.

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng tránh người sang một bên, trợn mắt nhìn về phía cậu thanh niên da đen và giơ tay ấn cậu ta xuống, cướp lấy điện thoại của đối phương, tức giận nói:

- Anh bạn à, đừng quá đáng quá!

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, năm ngón tay còn dùng sức ấn xuống vai của cậu thanh niên da đen. Cậu ta bị đau, lập tức kêu "Ôi" một tiếng, vẻ mặt đau khổ.

- Ôi, anh làm gì mà ra tay với người ta chứ?

Cô gái ngồi phía sau cậu thanh niên da đen lập tức hét to với Bạch Tiểu Thăng, giống như không phải Bạch Tiểu Thăng động vào người cô ta mới quen biết được mấy phút, mà là bạn cũ lâu năm vậy.

- Người này không phải là người tốt, cậu ta quấy rầy bạn của tôi!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói.

- Anh nói bậy bạ gì đó? Quấy rầy gì chứ? Người ta quấy rầy thế nào chứ?

Cô gái kia hét lên với Bạch Tiểu Thăng.

Phía sau, người da đen đầu trọc thấy bạn mình bị Bạch Tiểu Thăng nắm lấy vai, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này đã muốn đứng dậy.

Bên cạnh có một cánh tay vạm vỡ thò sang, ấn xuống vai của người da đen đầu trọc, lại làm cho hắn không thể động đậy.

Người da đen đầu trọc nhất thời căm tức nhìn sang bên cạnh, Lôi Nghênh với vẻ mặt không cảm xúc ấn mạnh vai hắn, ánh mắt lạnh lùng đối diện.

- Anh Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi cuối cùng không nhịn được kêu lên.

- Vi Vi, em đừng sợ, cậu ta còn dám quấy rầy em, anh sẽ ném cậu ta xuống!

Bạch Tiểu Thăng cứng rắn nói.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả!

Bạch Tiểu Thăng kiên cường nói.

- Nhưng vừa rồi ngài ấy không phải nói chuyện với em.

Lâm Vi Vi nói với giọng điệu sốt ruột.

Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Vi Vi.

- Ngài ấy nói với Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi lầm bầm chỉ vào Lôi Nghênh.

Cậu thanh niên da đen bị Bạch Tiểu Thăng bóp vai vừa đau đớn hét lên, vừa nói:

- Anh trai, tôi nói với người bạn cao to của anh, quả thật đường đột rồi! Tôi muốn mời anh ấy làm hộ vệ! Anh xem, trong điện thoại di động của tôi chụp thật ra là anh ấy mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận