Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1929: Tôi nhất định phải có món đồ này (2)

Trong ánh mắt của đám người Jack, ngài Mạch kia chắc còn có lời chưa nói. Ví dụ như người đeo sợi dây chuyền này tham dự chắc không phải là nhân vật tầm thường!

Đôi mắt đẹp của Hannah nhìn chăm chú vào chuỗi vòng cổ này.

Không chỉ cô ta, ngay cả rất nhiều người đứng ngoài xem cũng không nhịn được nhìn chằm chằm vào vòng cổ trong tay Bạch Tiểu Thăng, trong mắt đầy vẻ thèm muốn!

Bạch Tiểu Thăng thấy thế lại mỉm cười, vẫy tay với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi lập tức hiểu ý, lấy ra hộp trang sức tặng kèm khi mua đồ trang sức lúc trước và đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Ở trước mặt mọi người, trong ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp bỏ vòng cổ này vào hộp trang sức và đậy nắp lại.

Bộ dạng chính là "Đồ sở hữu của bản thân, từ chối khéo tham quan".

- Rất xin lỗi, không quan tâm các người vốn có kế hoạch sử dụng nó thế nào, bây giờ nó là tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ngài Mạch thản nhiên nói.

- Còn nữa, anh nói Jewelry Show gì đó, tôi không biết nó là cái nào cả.

- Lúc mua, tôi chỉ mua cái này, các người đưa ra giá tiền của nó, tôi trả tiền xong thì nó là của tôi.

Ngài Mạch này nói cấp dưới hiểu nhầm mới để đồ trang sức này xuất hiện ở đây...

Nếu đây là do cấp dưới sai, sao người cấp dưới có thể tiếp xúc được vật quan trọng như vậy chứ? Sợ rằng phim truyền hình cũng không dám biên soạn loạn như vậy đâu.

Phương diện này hẳn phải có sai lầm lớn của ngài Mạch này!

Đã có sai lầm thì phải lấy ra một thái độ nên có, cứng rắn như vậy thật sự làm người ta khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng không phải là người chiếm lợi, anh sẽ không quan tâm tới chút tiền ấy, nhưng cũng không vì người ta tỏ ra vô cùng khí thế mà khiến mình phải chịu thiệt được.

Ngài Mạch kia cười lạnh, cất giọng nói:

- Thưa ngài, đây là do nhân viên trong cửa hàng chúng ta nhầm, tưởng món đồ này thành Jewelry Show, nhưng trên hóa đơn viết chính là Jewelry Show. Cho dù ngài có lấy đi, chúng tôi cũng có thể báo cảnh sát, đến lúc đó ngài sẽ gặp phiền toái đấy!

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày.

Đối phương không ngờ lại uy hiếp anh!

Ngài Mạch nói dứt lời còn mất kiên nhẫn bổ sung một câu:

- Người Trung Quốc, tôi biết các người rất thích chiếm lợi của người khác, nhưng nơi đây không phải là nơi các người có thể chiếm lợi được đâu, hiểu không! Giao ra đây!

Ngài Mạch vô lễ như thế khiến đám người da trắng bên cạnh bàn luận xôn xao, nhưng không có ai đứng ra.

Jack và Hannah càng liên tục cười lạnh.

Jack dịch sát vào Bạch Tiểu Thăng, còn không quên hạ giọng nói:

- Giá gấp hai, chuyển cho tôi! Nếu không, anh cũng không cầm đi được!

Jack xem như muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không ngờ còn hạ giá.

Bạch Tiểu Thăng căn bản không để ý tới Jack, nhìn ngài Mạch khẽ gật đầu:

- Ngài nói vậy, làm như vậy là đổi trắng thay đen, ngài sẽ không sợ lời nói và việc làm của ngài sẽ bôi nhọ thương hiệu của các ngài sao?

Ngài Mạch nhíu mày khinh miệt nhìn Bạch Tiểu Thăng, miễn cưỡng nói:

- Vậy cậu trả đồ về rồi đi thông báo với phóng viên đi. Đoàn quan hệ xã hội của công ty này hàng năm đập vào núi vàng núi bạc, còn có thể sợ có người nói linh tinh sao? Đặc biệt cậu là người Trung Quốc còn muốn chạy theo con đường dư luận để chống lại chúng tôi à? Ha ha...

Ngài Mạch cười lạnh lắc đầu.

Theo lẽ thường, Phó tổng của một thương hiệu cao cấp ở trước mặt người ngoài mà phát ra ngôn luận như vậy thì đúng là không thể tin nổi.

Nhưng người địa phương có chỗ kỳ lạ, càng cao ngạo thì thường càng nói ra "lời lẽ kinh người".

Hơn nữa, đây là một Phó tổng nho nhỏ.

Bên cạnh, Jack bỗng nhiên mỉm cười và cao giọng nói:

- Ngài Mạch cũng có thể truy tố cửa hàng trưởng của các người. Anh ta bị tình nghi bán với sản phẩm đắt tiền với giá thấp cho người này. Hai người đều bị tình nghi. Toà án sẽ tiến hành điều tra kỹ về chuyện này. Nhưng trước khi có kết quả, ngài người Trung Quốc này không thể mang đồ đi được.

Jack nói lời này làm cho mắt ngài Mạch sáng lên, lập tức gật đầu:

- Không sai!

Người cửa hàng trưởng phía sau ngài Mạch lộ vẻ hoảng sợ nhưng không dám tranh luận.

Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn Jack, đối phương nhìn anh mỉm cười đầy quyến rũ.

Trong nụ cười rõ ràng có ý muốn nói - không phải anh không đồng ý với kiến nghị của tôi sao? Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là khiến anh cũng không có được nó thôi!

Hannah chán nản, cũng có chút oán trách nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như người Trung Quốc này thức thời một chút thì đâu đến mức này.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lạnh nhìn về phía Jack.

Nhưng Jack hoàn toàn không để ý, vẫn mỉm cười.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía ngài Mạch, nhìn nụ cười nắm chắc trên mặt đối phương và cũng cười.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Lâm Vi Vi bên cạnh, dùng tay ra hiệu cho cô.

Lâm Vi Vi vẫn cầm lấy túi xách tay của mình và đặt ở trước ngực, lúc này cô lấy điện thoại trong túi ra, hướng cameras về phía ngài Mạch đối diện rồi xoay xang phía Jack.

- Đã chụp lại hết rồi.

Lâm Vi Vi nói.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng âm thầm dùng tay ra hiệu cho cô. Đó là ám hiệu hành động đã giao hẹn trước của bọn họ.

Cả đoạn video này quay lại rõ ràng, đối phương đã sai lầm còn muốn cứng rắn muốn thu đồ về, đồng thời vẻ mặt của người chịu trách nhiệm rất vô lễ, cứng rắn!

- Các người muốn cùng tôi ra tòa án hay để dư luận quyết định đúng sai.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh hỏi ngài Mạch:

- Lên tòa án, tôi không nhất định sẽ thắng, nhưng theo dư luận thì tôi chắc chắn không thua!

Ngài Mạch sửng sốt nhìn điện thoại trong tay Lâm Vi Vi, ánh mắt chấn động, không ngờ đối phương lại quay lại trực tiếp hiện trường:

- Các người, không ngờ các người đã quay lại!

- Đúng vậy, bây giờ còn đang đăng trực tiếp đấy, ông hãy cười lên một cái đi.

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Đã đăng lên mạng rồi, cho dù các người có đập điện thoại của tôi cũng vô dụng thôi!

Vẻ mặt ngài Mạch trở nên vô cùng khó coi.

Như vậy cho dù có cướp điện thoại của người ta cũng vô dụng, còn sẽ bị đối phương quay được nhiều hơn.

- Thật ngại quá. Tôi nhất định phải lấy món đồ này!

Bạch Tiểu Thăng rõ ràng nói.

Ánh mắt ngài Mạch do dự không quyết, cuối cùng cố nặn ra một nụ cười:

- Thưa ngài, ngài xem cần gì phải làm vậy chứ? Bây giờ chúng ta thương lượng đối sách, cùng nhau giải quyết chuyện này được không.

Lần này, ngài Mạch cuối cùng chịu thua.

- Phương án giải quyết sao?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi cho các người một phương án.

Ngài Mạch lập tức lắng nghe.

- Lập tức đổi hóa đơn cho tôi. Món đồ trang sức này, tôi có thể cho các người mượn dùng trong buổi trình diễn tối nay. Nhưng ngoại trừ lúc lên sân khấu, người của tôi đều sẽ mang theo không rời.

- Nếu như vậy cũng không được thì thứ lỗi, tôi không giúp được ông.

- Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, nếu như chuyện này bị làm ầm lên thì thương hiệu của các ông sẽ vì một món đồ trang sức mà giảm hình tượng rất lớn, mà ông sẽ trở thành người chịu tội thay!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này làm cho vẻ mặt Ngài Mạch trở nên khiếp sợ.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng xoay mặt nhìn về phía Jack, ánh mắt lạnh lùng, dạy dỗ:

- Thưa ngài, ngài chỉ cách lung tung như mình rất lợi hại vậy. Nhưng có khối người còn lợi hại hơn ngài! Ngài muốn bẫy người như vậy thì sớm muộn sẽ hại chính mình thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận