Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1575: Còn báo thù kia thế nào đây!

Ở trước mắt bao nhiêu người, Đổng Thiên Lộ cố ý tỏ ra “thân thiết” với Bạch Tiểu Thăng, thật ra là đang đắc ý, còn có phần đùa cợt.

Sau đó, Đổng Thiên Lộ lại nhanh chóng thả Bạch Tiểu Thăng ra, lấy bộ dạng yếu ớt, sợ hãi trốn đến phía sau Bạch Tiểu Thăng.

Tử Nguyệt cũng học theo, nhanh chóng trốn ra sau lưng Lôi Nghênh.

Đổng Thiên Lộ hận Bạch Tiểu Thăng, Tử Nguyệt cũng hận Lôi Nghênh, hai người đàn ông này đều làm cho các cô mất mặt trước mặt mọi người.

- Cô muốn làm gì hả!

Lâm Vi Vi phẫn nộ trừng mắt nhìn Đổng Thiên Lộ và quát.

Cô gái này thật sự đáng ghét!

Bản thân cô ta động kinh tới đập xe của người ta, còn "vu oan hãm hại" anh Tiểu Thăng!

Điều không thể nhịn được nhất chính là vừa rồi cô ta còn thân mật với anh Tiểu Thăng như vậy, quả thật không biết xấu hổ!

Lâm Vi Vi đúng là bị chọc tức rồi.

Trong lúc đó Bạch Tiểu Thăng lại buồn phiền, nhưng thật ra anh không vội vàng giải thích trước mặt mọi người, nghiêm mặt nói nặng với Đổng Thiên Lộ giống như Lâm Vi Vi.

Bởi vì làm vậy cũng chỉ là vô nghĩa.

Lôi Nghênh cũng chỉ liếc nhìn Tử Nguyệt phía sau mà không nói được một lời, Tử Nguyệt còn nhìn Lôi Nghênh và cười rất thâm hiểm.

Đám người đàn ông vạm vỡ đeo đầy vàng bạc, xăm hình trên cánh tay kia đã nhanh chóng lao vọt tới gần, trong miệng còn không ngừng chửi bới.

- Chính là thằng nhóc này, con đàn bà đập xe là người của hắn!

- Thằng nhóc, mẹ mày có bệnh à, sao lại bảo người phụ nữ của mày đập xe bọn tao!

- Tao thấy thằng nhóc này ngứa da rồi!

- Xử hắn!

- Đúng vậy, xử hắn đi! Nện cho thằng chết bầm này một trận rồi nói sau!

Những người này đầy kích động và phẫn nộ.

Vừa rồi, hai người phụ nữ này thật sự quá khinh người rồi, không ai động tới, không ai trêu chọc hai cô nàng này, thế mà một người đập nứt kính trước xế yêu của đại ca bọn họ, một người khác thấy kính chưa vỡ còn cho thêm một gạch.

Hai người này làm ngay trước mặt tất cả đám người bọn họ, rõ ràng là đánh vào mặt tất cả bọn họ!

Đám người kia chưa từng bị "bắt nạt" như vậy nên trong lòng lập tức nổi giận. Vừa vặn, bọn họ đang điên không có nơi trút giận. Dù sao, nhiều người đàn ông như vậy đánh nhau hai cô gái bên đường, chẳng những không anh hùng, cũng chẳng phải đàn ông. Nếu để cho người khác biết được, vậy bọn họ còn lăn lộn thế nào!

Thật may mắn là hai người đàn ông này có quan hệ với hai cô gái đó.

Vậy thì quá tốt!

Bắt hai người đó để trút giận thôi!

- Này, chúng tôi không có liên quan gì với hai cô đó, cũng chỉ mới gặp mặt mà thôi. Chuyện bọn họ làm không liên quan gì đến chúng tôi cả! Các người muốn đòi bồi thường thì cứ tìm bọn họ ấy!

Lâm Vi Vi vội vàng nói với những người kia.

Nếu biết đó là một "âm mưu" thì không thể trúng kế bọn họ được.

Đây là Lâm Vi Vi nghĩ vậy.

Đáng tiếc, đám người kia căn bản không nghe.

- Cứ đánh bọn họ một trận trước rồi nói sau, lại bắt bọn họ bồi thường gấp mười lần!

- Không sai, cứ đánh bọn họ, trút giận cho đại ca đã!

- Đánh bọn họ, ai bảo bọn họ không biết điều!

Những người kia không thèm phân biệt trái phải đã bắt đầu chạy về phía Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, giơ nắm đấm lên đánh, nhấc chân lại đá.

Tử Nguyệt nhìn thấy đám người kia xông qua liền kéo Đổng Thiên Lộ tránh ra xa, sợ bọn họ đánh nhau không chú ý sẽ làm Đổng Thiên Lộ bị thương.

Hai người còn nói chuyện.

- Một hai ba bốn năm... Mười người, bên kia lại có bốn người đi ra!

Sau cặp kính râm, đôi mắt đẹp của Đổng Thiên Lộ sáng ngời đầy vẻ hưng phấn, không nhịn được nói với Tử Nguyệt bên cạnh:

- Nhiều người như vậy đủ để trừng trị bọn họ rồi chứ!

Những người đàn ông này trông mạnh mẽ vạm vỡ, Tử Nguyệt đã nói qua, một mình cô đánh sáu bảy người thì không thành vấn đề, nhưng người to con này lợi hại hơn cô.

Vậy tính là một mình người to con có thể đánh mười người, cho anh ta thêm hai người nữa là mười hai, hai người còn lại cũng có thể dạy dỗ người đàn ông dám từ chối cô hai lần, không nể mặt cô ở trước mặt mọi người.

Đổng Thiên Lộ đang mong đợi Bạch Tiểu Thăng bị đánh tới mặt mũi bầm dập, ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau đó, cô ta sẽ đúng lúc đứng ra, dùng tiền tới giải quyết tất cả, thuận tiện cầm một khoản tiền nện vào mặt người kia, cho anh ta biết mình không dễ động vào!

Vừa nghĩ tới đây thôi thì đã Đổng Thiên Lộ thấy hài lòng rồi.

Thân là người cầm lái của nhà họ Đổng lúc nào trước mặt người khác, trước ống kính, Đổng Thiên Lộ luôn cao quý giống như nữ hoàng, phong thái tuyệt vời.

Nhưng dù sao cô ta cũng là một con người, cũng có phần xấu tính, ác liệt, lúc này đã được thể hiện ra.

- Nhất định là vậy. Cho dù tên to con này có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng phải có giới hạn. Đối diện lại đông người như vậy! Một lúc nữa, nếu như không khống chế được, tôi có nên giúp bọn họ không? Nhưng tuyệt đối đừng đánh chết người đấy!

Tử Nguyệt lẩm bẩm nói.

Đổng Thiên Lộ chỉ muốn trút cơn giận, cô cũng không ngăn cản, thậm chí còn hùa theo.

Nhưng dù sao cô vẫn có lòng lương thiện.

- Đến lúc đó lại nói sau, tôi trút giận được mới là quan trọng nhất.

Đổng Thiên Lộ nói xong liền nhìn về phía Lâm Vi Vi, khẽ nhíu mày:

- Bằng không... Có thể gọi cả người phụ nữ kia qua. Cho dù tính tình cô ta rất xấu, nhưng dù sao cô ta cũng chưa từng chọc giận tôi, cũng không cần để cô ta mắc tội oan.

Tử Nguyệt cũng có ý này.

Nhưng sau đó, bọn họ lại cảm giác không đúng lắm.

Lâm Vi Vi đứng ở phía sau Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng không hoảng loạn sợ hãi kêu lên, thậm chí lùi lại.

Bởi vì, không ai có thể tới gần cô.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đón đầu mười mấy người đi tới.

Lấy chênh lệch hai đấu với 14K mà nghiền ép phía đối diện!

Hai người này đấu với bất kỳ người nào cũng chỉ dùng một chiêu phá chiêu đồng thời chính là tấn công, cực đơn giản cực mạnh mẽ, động tác phóng khoáng, chớp mắt đã đánh cho mấy người nằm xuống!

Đổng Thiên Lộ lập tức thấy thì trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn.

Con ngươi trong mắt Tử Nguyệt đột nhiên co lại, đầy vẻ khó tin.

Bạch Tiểu Thăng là dựa vào tốc độ và kỹ xảo, Lôi Nghênh lại là tốc độ và lực lượng, hễ là người tiếp xúc với bọn họ cũng chỉ có thể ngã xuống đất rên rỉ.

Chỉ mấy phút mà trên mặt đất lại đầy người nằm.

Mấy người đàn ông vạm vỡ còn lại thật sự bị dọa, anh đẩy tôi, tôi đẩy người khác nhưng không ai dám tiến lên, mà lùi lại phía sau, trên mặt mỗi người đầy vẻ kinh hoàng.

Đương nhiên, đám người này cũng muốn giữ sĩ diện, đã như vậy, còn có người còn kêu gào.

- Các người, tôi nói cho các người biết, các người động vào chuyện lớn rồi. Các người biết không! Các người đánh nhiều người chúng tôi như vậy, một lúc nữa chúng tôi gọi điện thoại bảo mười mấy anh em tới đây, tới lúc đó các người đừng hòng đi được!

Nhưng người nói câu đe dọa này miệng hùm gan sứa cũng không tính là gì, nói còn nói lắp.

Lôi Nghênh chỉ về phía đối diện và trầm mặt, quát một tiếng:

- Cút!

Mấy người kia run rẩy, cũng không dám nói thêm tiếng nào đã quay đầu bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nhìn theo bóng dáng bọn họ chạy trốn rồi nói với Lôi Nghênh:

- Đi.

Bọn họ đánh nhau ngoài đường như vậy, cho dù không có người qua đường nào dám chụp ảnh, cũng không dám quay camera rõ ràng, nhưng khó bảo đảm không có người dân nào nhiệt tình gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nếu bị bắt giữ vì chuyện như vậy thì sợ là sẽ làm hỏng chuyện lớn mất.

Lúc này, cho dù những người đang nằm đầy đất rên rỉ, nhưng trên thực tế không mấy người bị thương nặng, nhiều nhất là bong gân, nhức nhối, nhưng qua mấy ngày thậm chí cũng chẳng còn vết bầm, như vậy xem như là trừng phạt nhỏ, cảnh cáo lớn cho bọn họ, vậy là đủ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ trước khi rời đi, giải quyết xong bên này thì phải tìm hai phụ nữ gây ra chuyện xấu kia thanh toán món nợ một lần mới được.

Anh mới nghĩ tới đây thì ngẩng đầu nhìn qua.

Sau đó, anh lại thấy một cảnh tượng vừa bực mình vừa buồn cười.

Chẳng biết một chiếc xe taxi đã đỗ lại ở bên đường từ lúc nào, Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt đang lên xe. Trước khi chui vào xe, Đổng Thiên Lộ còn không quên giơ ngón trỏ với Bạch Tiểu Thăng giống như cảnh cáo – tất nhiên không phải là "cô ta còn có thể quay lại", mà là ý "anh cứ chờ đấy".

Lâm Vi Vi trước sau vẫn chú ý cẩn thận, khi thấy Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh không bị thương thì tất nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù cô sớm biết sẽ như vậy, nhưng vừa rồi vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Thấy Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn về phía sau, cô cũng nhìn lại, thấy Đổng Thiên Lộ thị uy.

Lâm Vi Vi tức giận không nhịn được nữa rồi.

Người phụ nữ kia quả thật quá vô lý!

Đầu tiên cho rằng mình có tiền thì giỏi, có thể thuê Bạch Tiểu Thăng đi tới nhà cô ta nấu ăn, sau khi bị từ chối lại ghi hận trong lòng và qua hãm hại bọn họ, nhìn tình cảnh không ổn thì chạy rất nhanh!

Đã thế còn dùng dùng tay ra hiệu uy hiếp Bạch Tiểu Thăng!

Đương nhiên, tức thì tức, Lâm Vi Vi cũng không có cách nào, đành trơ mắt nhìn xe taxi kia nghênh ngang rời đi.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đi tới bên cạnh Lâm Vi Vi, thấy cô bĩu môi, ánh mắt tức giận thì mỉm cười an ủi.

- Lúc này thật sự không có khả năng gặp nhau. Không cần vì vậy mà tức giận làm gì!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Nghe anh nói như vậy, cuối cùng Lâm Vi Vi thấy khá hơn một chút.

Mà trong xe taxi, Đổng Thiên Lộ cũng giống như Lâm Vi Vi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Như vậy mà cũng không báo được thù, thật đúng là khiến tôi tức chết mà!

Sau đó, Đổng Thiên Lộ chán nản.

- Quỷ tha ma bắt bọn họ đi, về sau sợ là không gặp nữa, vậy còn báo thù thế nào đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận