Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1091: Hai người bạn cũ!



Lúc này, bên trong chiếc Mercedes Benz đang chạy kia --

Bạch Tiểu Thăng đang tựa lưng vào ghế dựa ngồi thật thoải mái, mặt mỉm cười nói bằng giọng thản nhiên.

- Nói đến còn có rất nhiều điều thú vị.

- Có cái gì thú vị?

Lý Thi Nguyệt ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, nói bằng giọng ngạc nhiên.

Đột nhiên Bạch Tiểu Thăng nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy là cho nàng ngạc nhiên một chút.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói bằng giọng không nhanh không chậm.

- Chẳng lẽ tình huống ở bên này không thú vị hay sao?

- Bên này các người gặp phải vấn đề như thế, đủ để gây lên nguy hiểm cho toàn bộ công ty của một tỉnh. Những người phụ trách sản nghiệp khu vực đang tham gia hoạt động khảo sát học hỏi toàn cầu do tập đoàn sắp xếp, không có cách xử lý nào hữu hiệu, như vậy cái vấn đề kia đương nhiên sẽ tạm thời được bộ sự vụ tiếp nhận xử lý.

- Thế nhưng mà một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh tự mình báo cáo lên, lại là tình huống nguy hiểm như thế, vậy mà bộ sự vụ lại cù nhây như vậy, chỉ phái xuống một vị trợ lý sự vụ đến!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

- Khoảng thời gian này nếu như đối phương lại quyết đoán một chút, thêm một chút sức mạnh, không nói đến toàn bộ công ty của tập đoàn ở trong tỉnh Thượng Vân này đóng cửa thì cũng bị dập cho nát bét có phải hay không!

Lý Thi Nguyệt nghe xong cũng nhíu mày lại.

- Tôi đang nghĩ đây là có người muốn chơi chết Thượng tổng của các người!

- Theo tôi được biết lấy cách làm người như Thượng Văn Thư, hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc phải kẻ địch nào mạnh được. Vì sao lại có người phải liều lĩnh làm cho sản nghiệp một tỉnh phải lâm vào nguy cơ trùng trùng như vậy, đó mới là quái lạ.

- Thế nào kết quả cuối cùng là đưa đến vấn đề trùng điệp, Thượng Văn Thư cũng khó mà trốn thoát trách nhiệm, kết quả tốt nhất là tự nhận rồi từ chức.

- Chỉ cần suy nghĩ đến việc mở rộng tất cả mọi chuyện cùng lúc, có phải cảm thấy rất là thú vị không!

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng mang theo nụ cười, lầm bầm làu bàu, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như đang suy nghĩ toàn bộ vấn đề.

- Đây coi là thú vị cái gì chứ!

Lý Thi Nguyệt thật là không nói được gì, thậm chí có chút tức giận.

Người này nhận biết Thượng tổng nhà mình, thậm chí còn biết rõ ràng hoạt động ở cấp cao trong khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn, chẳng lẽ không phải đang vội vã tới cứu hỏa sao?

Lại còn làm một bộ bản thân ở ngoài sự tình, thái độ “nói chuyện say sưa”.

Thượng tổng thật là quen phải một người không tốt đẹp!

Lý Thi Nguyệt ngấm ngầm trừng Bạch Tiểu Thăng một chút, cảm thấy có chút giận dữ.

Lúc đầu người này ăn nói ngông cuồng đắc tội với người của nhà họ Trương, ăn nói linh tinh xem thường thương chiến, trước mắt còn có thái độ “cười trên sự đau khổ của người khác” nữa chứ.

Lý Thi Nguyệt đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, trong lúc vô tình lửa giận trong lòng lại bắt đầu bốc lên.

Lý Thi Nguyệt nhìn về phía Lôi tiên sinh, nàng rất muốn vị “Lôi tiên sinh” này lên tiếng trách cứ người họ Bạch này một phen.

Nhưng mà sau khi nhìn sang thì Lý Thi Nguyệt ngẩn ra.

Vị “Lôi tiên sinh” kia cùng với Lâm tiểu thư kia dường như đang chăm chú suy nghĩ đến những lời nói của người họ Bạch, lại còn liên tiếp gật đầu!

Trông như đang tán thành với những lời nói “xàm ngôn” đó.

Đầu của Lý Thi Nguyệt đã to ra rồi, dùng tay đỡ lấy trán, thầm than trong lòng.

Những người này đều là ai vậy hả….

- Bên cạnh tỉnh Thượng Vân là tỉnh nào nhỉ!

Đột nhiên Bạch Tiểu Thăng cất tiếng hỏi.

- Hả?

Lý Thi Nguyệt cho rằng là đang hỏi nàng.

Không ngờ đến là ngay cả vấn đề này mà cũng hỏi.

Lý Thi Nguyệt đang tỉ mỉ nghĩ ngợi thì lại nghe Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Hóa ra là ngay sát ba tỉnh, ừ.

Bạch Tiểu Thăng tự hỏi tự trả lời luôn, lầm bầm làu bàu như là đã có được đáp án.

Lý Thi Nguyệt không khỏi muốn cất tiếng hỏi là ba tỉnh nào vậy.

Dẫu sao thì nàng là người Cao Vân cứ như thế không rõ tỉnh nhà mình ở gần với tỉnh nào...

- Nhà họ Trương kia là ở tỉnh nào nhỉ?

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thăng lại hỏi tiếp.

- Nhà họ Trương hả…

Lý Thi Nguyệt lại ngẩn người ra.

- Quả nhiên là tỉnh kia!

Bạch Tiểu Thăng hơi nheo mắt lại, lại tự hỏi tự trả lời lần thứ hai.

Lý Thi Nguyệt đã nói với hắn tên công ty trụ cột lớn nhất của nhà họ Trương rồi, hơn nữa còn nói những nhân vật then chốt của nhà họ Trương đều đi làm ở trong công ty kia.

Bạch Tiểu Thăng muốn biết cũng không khó.

Hai lần Lý Thi Nguyệt được hỏi nhưng cũng hai lần không kịp trả lời nên tức giận trong lòng không thôi.

Nàng có cảm giác rõ ràng cái người họ Bạch này đang đùa giỡn chính mình.

Lý Thi Nguyệt cũng không phản ứng lại với Bạch Tiểu Thăng mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang giận hờn vậy.

Thật sự là không thể nói chuyện cùng với người này, nói chuyện chẳng phải đầu cũng chẳng phải đuôi, lại còn tự hỏi tự trả lời.

Then chốt là có khi đã biết sự thật rồi, vẫn còn cố ý nói đến.

Anh tùy tiện suy ngẫm những vấn đề kia đã lập tức có đáp án, anh cho rằng trong đầu anh có bộ máy tìm kiếm hay sao!

Lý Thi Nguyệt ngấm ngầm bĩu môi suy nghĩ lơ đễnh.

Nhìn con đường bên ngoài cửa sổ xe, con đường bọn họ chọn là gần nhất, chính là chạy ngang qua thành phố, trước mắt thấy khoảng cách đến Ẩm Nguyệt Lâu bên kia còn gần ba mươi phút chạy xe nữa.

Thế nhưng mà dòng xe cộ ở ngoài cửa sổ đang xếp thành hàng thật dài, vậy mà lại kẹt xe…

Lý Thi Nguyệt nói thầm, hi vọng sẽ không muộn quá nhiều.



Giờ phút này.

Trên một con đường khác hơi xa hơn một chút nhưng lại tương đối thông thoáng.

Hai chiếc Porshe MACAN kết hợp cực đẹp một trước một sau đang chạy trên đường.

Bên trong chiếc xe thứ hai, Vương Ánh Tuyết đang gọi điện thoại còn Lưu Bắc Thành đang ngồi bên cạnh nhìn nàng.

Vương Ánh Tuyết nói trong điện thoại, miêu tả Bạch Tiểu Thăng “hung hăng, ngạo mạn, vô lễ” sinh động như thật.

Lưu Bắc Thành ở bên cạnh thì thỉnh thoảng lại nháy máy ra hiệu, xem như có nhắc nhở một chút.

Nghe Vương Ánh Tuyết báo cáo xong, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp, hùng hậu, lộ ra sức thu hút.

- Người kia là ai?

- Chắc là người giúp đỡ, được Thượng Văn Thư mới đến, mở miệng là tập đoàn Chấn Bắc, ngậm miệng là tập đoàn Chấn Bắc, tôi thấy biết đâu là người của tập đoàn Chấn Bắc?

- Là tôi hỏi hay là cô hỏi lại tôi đây?

Cái giọng nói có sức thu hút ở trong điện thoại dường như không vui.

Vương Ánh Tuyết cảm thấy lạnh cả tim.

Thiếu gia nhà mình, căm ghét nhất cái kiểu trả lời ba phải cái gì cũng được như vậy, vậy mà chính mình kích động nhất thời nên sơ sẩy.

- Đông thiếu gia, người kia không hề nói, chúng tôi hỏi hắn cũng không có trả lời, nói chúng tôi không có tư cách được biết, muốn hỏi, có lẽ, có lẽ ngài mới đủ tư cách.

Vương Ánh Tuyết nói một cách thật cẩn thận.

Ở bên cạnh, Lưu Bắc Thành giơ ngón tay cái lên.

Vương Ánh Tuyết này chỉ xê dịch nhỏ một cái thật tài tình, trực tiếp đem cừu hận này ném lên trên đầu đối phương.

Tiếng nói ở trong điện thoại hơi dừng lại, lập tức hừ lạnh một tiếng, nghe như là vô cùng không vui.

- Người kia tên gọi là gì?

Giọng nói trong điện thoại lại hỏi lại câu hỏi đó, Vương Ánh Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tôi chỉ nghe nói hắn ta họ Bạch.

Vương Ánh Tuyết vội vàng trả lời.

- Sau đó thì sao!

- Sau đó thì không biết nữa.

Vương Ánh Tuyết vâng dạ trả lời.

- Cô lại muốn nói, hắn không nói cho cô, muốn tôi tự mình đi mà hỏi sao?

Giọng nói ở trong điện thoại lạnh như băng.

- Những chuyện nhỏ nhặt như này còn làm không xong, nếu có lần sau…

Giọng nói kia không nói hậu quả càng khiến người ta thấy đáng sợ hơn cả nói ra rồi.

Câu nói này khiến cho Vương Ánh Tuyết không khỏi rùng mình một cái, không dám ngang bướng, thấp giọng thuận hơi nói.

- Vâng, Đông thiếu gia, Ánh Tuyết ghi nhớ!

- Nói cho Lưu Bắc Thành là hắn cũng như thế! Người làm không nổi việc gì, tôi cần gì phải dùng nữa!

Trong điện thoại vang lên tiếng cười gằn.

Thế nhưng giọng nói kia lại hòa hoãn lại ngay lập tức.

- Có điều chuyện này cũng không thể chỉ trách các người được. Vô duyên vô cớ lòi ra một người ngạo mạn lớn lối như thế, tôi cũng thật là muốn mở rộng tầm mắt! Được rồi, bên tôi chỗ này cách Ẩm Nguyệt Lâu cũng không phải quá xa, tôi sẽ trực tiếp đi qua đó!

- Trước khi tôi đến, các người chú ý hắn cho tôi, tôi cũng phải nhìn một lần xem là cái thứ nào không mở mắt dám chạy đến chơi đùa trước mặt nhà họ Trương chúng ta!

- Nếu như hắn lại muốn hung hăng thì không cần khách khí!

- Vâng!

Vương Ánh Tuyết vội vàng đáp lại một tiếng thì điện thoại đã cúp, chỉ còn tiếng tút tút vang liên.

- Thế nào rồi?

Lưu Bắc Thành vội vàng nói.

Dường như Vương Ánh Tuyết đã lĩnh được Thượng Phương Bảo Kiếm, nở nụ cười với Lưu Bắc Thành.

- Đông thiếu gia nói, để cho chúng mình đi đến đó tiếp cận cái tên phát ngôn bừa bãi kia. Nếu như hắn lại muốn hung hăng thì cũng không cần khách khí!

- Được!

Hai con ngươi của Lưu Bắc Thành sáng ngời, hắn cười lạnh nói.

- Trước đây, hai ta không có được chỉ thị làm sáng tỏ, đương nhiên không được làm việc quá căng thẳng! Bây giờ có câu nói này của Đông thiếu gia vậy thì cũng không cần phải khách khí nữa! Đến lúc đó, nếu như người này lại phát ngôn bừa bãi thì chúng ta phải cho hắn đẹp mặt!

- Tài xế, đi nhanh một chút!

Thậm chí Lưu Bắc Thành còn hô to một tiếng, dường như trong lời nói còn lộ ra tia vội vàng.

Gần bốn mươi phút sau.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ ngồi trên xe, mới đến được Ẩm Nguyệt Lâu.

Xuống xe nhìn thấy cảnh vật xung quanh khá thoải mái, nhìn phong cách và ý vị cổ xưa ở phía trước của tiệm ăn, Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi gật gù.

Nơi này được!

VỊ thiếu gia nhà họ Trương cũng đúng là biết hưởng thụ.

- Xin mời các vị!

Lý Thi Nguyệt đã đi tới dẫn đường ở phía trước.

Không chờ bọn họ đi vào trong, Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch đã một mạch trò chuyện rồi một mạch đi ra ngoài.

- Thượng tổng!

Lý Thi Nguyệt mới chỉ lên tiếng một câu, liền nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng từ bên cạnh đi vòng qua chính mình mà đứng mà lên phía trước.

Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch như nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu lên.

Lúc nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng, hai người bọn họ cùng lúc ngay ra.

Là hắn?

Là hắn!

Thượng Văn Thư và Triệu Thiên Trạch đều trừng hai mắt lớn đến cực hạn.

- Đã lâu không gặp!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười chân thành nóng bỏng.

- Hai người bạn cũ của tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận