Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2337: Gặp lại "Lừa đảo" (1)

Ba người Bạch Tiểu Thăng ra phòng riêng của nhà hàng. Nếu ban đầu bọn họ dự định gặp lại Molia hoặc Trần Kiệt Khắc, chắc chắn sẽ nói cho bọn họ biết trước, có thể gọi điện thoại để xác nhận thân phận, chứng minh bọn họ không phải là lừa đảo!

Thế nhưng sau khi ra ngoài, bọn họ hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của hai người này, ngay cả vệ sĩ vừa rồi lăn ra ngoài cũng không thấy dấu vết.

Phía xa, quản lý và các nhân viên phục vụ của nhà hàng đều kinh sợ nhìn ba người, còn có khách chỉ trỏ, âm thầm bàn luận.

Cảnh tượng như vậy cũng khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng bỏ đi ý định giải thích.

Hay là giải quyết phiền toái trước mắt đã.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thì thầm một hồi, Lâm Vi Vi gật đầu, đi thẳng về phía quản lý nhà hàng, lấy ra một tờ chi phiếu đưa qua.

Không biết bữa ăn vừa rồi tốn bao nhiêu tiền, cộng thêm một chai rượu ngon mấy chục năm, lại đánh vỡ một vài thứ trong gian phòng.

Lâm Vi Vi cho ra tờ chi phiếu mở, có giá trị lớn là năm chục nghìn đô la.

- Ngài quản lý, vừa rồi bên trong xảy ra chút hiểu nhầm nhỏ, chúng ta lỡ tay đánh vỡ đồ trong nhà hàng. Đây là tiền ăn, còn thừa thì là bồi thường cộng thêm tiền boa.

Lâm Vi Vi khách sáo đưa chi phiếu cho quản lý nhà hàng.

Quản lý nhà hàng này vốn cảnh giác nhìn ba người, thấy Lâm Vi Vi lịch sự lễ độ như thế thì lập tức ngập ngừng nhận lấy chi phiếu, liếc nhìn số tiền phía rồi ngẩn người.

Năm chục nghìn đô la? Nhiều như vậy sao?

Xác định tấm chi phiếu không có vấn đề, quản lý lập tức nghiêm túc chỉnh lại quần áo, mỉm cười với Lâm Vi Vi và Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vừa chạy tới, khom người nói:

- Cảm ơn ba vị đã tới, nhà hàng rất vui mừng được phục vụ các ngài, hy vọng lần sau ngài sẽ trở lại.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười gật đầu với người quản lý, lúc này mới dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi ra khỏi nhà hàng.

Quản lý nhà hàng nhìn theo ba người rời đi, sau đó vội hỏi người bên cạnh:

- Cậu đã gọi điện thoại báo cảnh sát chưa?

Người kia vội vàng gật đầu.

Quản lý nhà hàng lập tức chán nản:

- Cậu báo cảnh sát làm gì? Nhìn xem, bọn họ giống người xấu sao, đại đại gia thì có! Mang tới rắc rối cho những vị khách quý này, lần sau người ta còn tới nữa sao?

Người bên cạnh kia lập tức bất đắc dĩ.

Vừa rồi người bảo gọi điện thoại báo cảnh sát chẳng phải là ông sao...

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra đỗ lại ở trước cửa nhà hàng, hai cảnh sát được vũ trang đầy đủ nhanh chóng xuống xe, đi đến.

Khu phố sầm uất thường có lực lượng cảnh sát đầy đủ, chỉ mấy phút là có cảnh sát chạy tới.

Quản lý nhà hàng vội vàng đi qua đón.

- Có người gây sự ở đây sao?

Một cảnh sát khách sáo nói, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh.

- Chỉ có hai người đàn ông lang thang uống say thôi, bọn họ đã đi rồi.

Quản lý nhà hàng mỉm cười nói:

- Cảm ơn hai vị đã chạy tới đúng lúc, đây là phiếu ưu đãi của nhà hàng chúng tôi, hi vọng các vị có thời gian dẫn người nhà tới thưởng thức.

...

Sau khi quản lý nhà hàng tiễn cảnh sát tuần tra đi rồi, Molia và Trần Kiệt Khắc mới từ trong một gian phòng riêng khác thò đầu đi ra, thấy ba người Bạch Tiểu Thăng không ở đây, bọn họ mới đi tới.

Đám vệ sĩ kia bị Lôi Nghênh đánh một trận cũng từ các ngõ ngách xuất hiện, cẩn thận đuổi theo hai người, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh.

Ban đầu, những người này cũng không đến mức như vậy.

Chỉ có điều trong gian phòng, người cao lớn giống như nửa đoạn tháp sắt Lôi Nghênh kia đại triển thần uy, chà đạp bốn người đàn ông vạm vỡ được huấn luyện tốt giống như con gà con, thoáng cái đã dọa đám người Molia, Trần Kiệt Khắc.

Ba người đã được bọn họ xác định là lừa đảo, ở trong mắt bọn họ lừa đảo và kẻ bắt cóc cũng không khác nhau lắm, dù sao đều là người xấu.

Từ lừa đảo "thăng cấp" đến kẻ bắt cóc như thế, bọn họ chỉ lo lắng sẽ ba người sẽ có hành động quá khích nào đó đối với mình, khẩn cấp trốn khỏi nơi nguy hiểm cũng là chuyện thường tình của con người...

Cho tới bây giờ đám người này mới dám lộ diện.

Quản lý nhà hàng đi nhanh lên đến trước mặt Molia, Trần Kiệt Khắc.

Ông ta chưa kịp mở miệng, Trần Kiệt Khắc đã khàn giọng hỏi trước:

- Những người vừa rồi đâu, bọn họ đã đi chưa? Cảnh sát đã tới à?

Quản lý nhà hàng vội cười và nói:

- Hai vị quý khách, những người kia đã đi rồi. Cảnh sát cũng đã tới, tôi tin tưởng sẽ xử lý tốt chuyện này.

Xử lý thế nào thì quản lý nhà hàng lại không nói.

Lúc này Trần Kiệt Khắc mới thả lỏng, Molia cũng thở ra một hơi.

- Tất cả đồ bị phá hỏng đều tính cho tôi.

Molia vội vàng nói một câu với quản lý nhà hàng, sau đó nháy mắt với Trần Kiệt Khắc:

- Ngài Trần, mời ngài đi theo tôi, tôi có vài câu muốn nói với ngài.

Trần Kiệt Khắc nghe vậy liền hiểu ý, đuổi theo Molia.

Quản lý nhà hàng ở phía sau chớp chớp mắt, quay về chỗ quầy lễ tân, muốn kiểm tra tổn thất.

Khách hàng chính là thượng đế, thượng đế đã yêu cầu, vậy cứ làm theo thì nhất định không sai được...

Molia và Trần Kiệt Khắc vào trong phòng đóng cửa lại nói chuyện.

Vẻ mặt Molia không vui, nhíu mày.

- Ngài Trần, ngài nói xem đã có chuyện gì xảy ra vậy, ngài mới đến thì cũng thôi, xảy ra chuyện sao không gọi điện thoại nói trước, làm hại tôi bị ba tên lường gạt trêu đùa một trận!

Molia khẽ quát.

Đừng thấy trước mặt người khác, Trần Kiệt Khắc rất khí thế, khi không có người anh ta lại không dám làm vậy với Molia.

Dù sao, anh ta đã nhận được khoản lợi đầu tiên từ chỗ Molia, đã bị nắm được điểm yếu.

Còn nữa chính là, anh ta cũng muốn thông qua bên phí Molia để nhận được thẻ xanh của nước M, tất nhiên phải ăn nói khép nép.

Trần Kiệt Khắc lập tức cười làm lành:

- Cô Molia, chuyện này cô nghe tôi giải thích đã. Chuyện này thật sự không phải do tôi. Tôi cùng ngài Quách vẫn luôn đi theo thị trưởng nói chuyện, không đi được, ngay cả gửi một tin tức cũng không thể. Hơn nữa tôi cũng không ngờ bên phía cô lại xảy ra tình trạng này, ban đầu tôi muốn tự mình đến giải thích vài câu, cũng là thể hiện sự tôn trọng với ngài.

Molia hoàn toàn không vì vậy mà cảm kích, nhíu mày nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay không thể gặp được ngài Quách Vân sao?

Trần Kiệt Khắc cũng biết chuyến bay của Molia bị hoãn mới có thể đến đấy, không thể chờ đợi ở bên cạnh lâu được. Anh ta lập tức cười gượng gật đầu:

- Kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, chỉ có điều ngài yên tâm đi, có bất cứ tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay cho bên ngài biết.

Molia nghe vậy hừ lạnh một tiếng:

- Lấy thực lực gia tộc của tôi thì không cần chủ động với một doanh nghiệp Trung Quốc như vậy. Đây không phải là tôi cần một vài thành tích tới nắm quyền điều hành tập đoàn MMD sao, hừ!

Trần Kiệt Khắc vội vàng gật đầu nói phải.

Anh ta biết bối cảnh của Molia, chỉ riêng gia tộc phía sau kia đã nổi tiếng là cực giàu có, anh ta thấy Thăng Tỉnh Quốc Tế còn xa mới bằng được người ta.

Molia liếc mắt nhìn Trần Kiệt Khắc, cười mà như không cười nói:

- Ngài Trần, tôi đột nhiên cảm giác ngài cầm tấm thẻ xanh này có hơi quá dễ dàng rồi.

Lời này làm cho Trần Kiệt Khắc sửng sốt, vội cười và nói:

- Cô Molia, cô nói vậy... là có ý gì?!

- Bây giờ tôi muốn không phải là tin tức hướng đi lãnh đạo cấp cao của các ngài, mà là giá quy định của công ty các ngài!

Molia nói thẳng.

Lúc này Trần Kiệt Khắc cười gượng:

- Chuyện này, chuyện này thì hơi khó, chỉ có Trịnh Đông Tỉnh và Quách Vân biết được thôi. Bọn họ chưa từng nói với tôi, tôi đã thử hỏi qua hai lần cũng không có được câu trả lời, tôi sợ nếu còn hỏi nữa...

- Đây là chuyện của ngài, ngài Trần. Tôi hi vọng đến chờ đến giờ này tháng sau có thể nhận được tin tức tốt của ngài.

Molia nhếch mép khẽ mỉm cười:

- Đến lúc đó, tôi nghĩ thẻ xanh của ngài cũng đã làm xong đấy.

Trần Kiệt Khắc nghe nói đến thẻ xanh, ánh mắt liền sáng ngời.

- Được, tôi cũng phải đi tới sân bay rồi. Đáng chết, không ngờ lại để cho một đám lừa đảo Trung Quốc trêu đùa!

Molia mắng rồi đi thẳng ra cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận